Nếu tại thời điểm thú thật hắn biểu lộ ra chút u buồn và bất đắc dĩ, như vậy kết quả có phải đã rất tốt rồi không? Dùng Kastalon II làm ngụy trang, chốc chốc lại bày ra vẻ khổ tâm. Hắn tin, Soso nhất định sẽ mềm lòng, sẽ nhượng bộ.

Tại sao lúc ấy… đột nhiên lại không nói nên lời? Ciro lẳng lặng nhìn bầu trời tối đen như mực trên đỉnh đầu.

Ánh trăng bị mây đen bao trùm, không còn chút ánh sáng. Cây cối và mặt cỏ hòa làm một, giống như tấm lưới mênh mông bát ngát, trói hắn ở giữa, áp lực đến không thở nổi.

Kỳ thật, kết quả này tốt lắm. Soso không trách cứ không oán hận, điểm này hắn sớm đã dự liệu được, thậm chí còn tốt hơn hắn nghĩ. Khổ sở của Soso thậm chí không kéo dài quá một phút đồng hồ.

Dưới mí mắt, đôi mắt Ciro còn u ám hơn cả bóng đêm.

Chính niềm vui mừng khi Dilin xuất hiện đã xóa sạch tất cả cảm xúc tiêu cực của cậu ấy, khiến cậu ấy hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc trùng phùng đúng không? Biểu cảm của cậu ấy tựa như muốn nói, chỉ cần ở bên Dilin, tất cả mọi việc trên đời đều trở thành không quan trọng.



Đây không phải là tốt lắm sao?

Ciro giơ tay, vẫy vẫy với Gallon vẫn đứng cách đó không xa hộ vệ.

Gallon lập tức đi tới, dừng lại sau hắn hai bước, “Điện hạ.”

“Thủ tục tạm nghỉ học của Soso đã giải quyết ổn thỏa chưa?”

“Đã ổn thỏa.” Gallon dừng giây lát, “Nhưng điện hạ cho rằng chuyện đó cần thiết sao?” Soso là vương tử Julan, một khi rời khỏi đế quốc trở lại Shamanlier, hẳn sẽ không có khả năng quay trở về.

“Ta chỉ muốn nói rõ với học viện thôi.”

Tuy lý do này nghe có chút gượng ép, nhưng dù sao cũng là lý do, hơn nữa còn là lý do hoàng thái tử tìm ra. Cho nên Gallon thức thời không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.

Ngón tay Ciro đặt trên trán, như đang suy tư.

Gallon kiên nhẫn chờ đợi.

Ciro rất ít khi lộ ra dáng vẻ thận trọng như vậy, rất nhiều lúc, rất nhiều âm mưu hắn chỉ hoàn thành trong nháy mắt. Cho nên khi Ciro bày ra dáng vẻ đó, chứng tỏ vấn đề thực nghiêm trọng.

“Mời Dilin gia nhập đội hộ tống Soso đi.” Ciro rốt cục mở miệng.

Gallon kinh sợ.

Không riêng gì Gallon kinh sợ khi nghe thấy điều này, Dilin nghe tin đó cũng thực kinh ngạc.

Người duy nhất cảm thấy đương nhiên chính là Soso.

Cậu vui vẻ kéo cánh tay Dilin, chớp đôi mắt to chờ mong nhìn Dilin đang tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa.

Dilin cẩn thận hỏi: “Có thêm điều kiện gì không?”

“Xin bảo vệ điện hạ Soso an toàn.” Gallon đáp.

Dilin hình như hơi nghi ngờ: “Chỉ có thế?”

“Soso điện hạ là bạn vô cùng tốt của hoàng thái tử điện hạ, cũng là người hoàng thái tử điện hạ vô cùng quan tâm. Có người thừa kế nhà Bassekou đồng thời là học sinh của ma pháp sư Hydeine đứng đầu đại lục bảo vệ ngài ấy, hoàng thái tử điện hạ mới có thể yên tâm.” Đoạn này đương nhiên là do y tự thêm vào.

Dilin nhìn y bằng cặp mắt khác hẳn. Không hổ là người bên cạnh Ciro, có thể mặt không đổi sắc mà nghĩ một đằng nói một nẻo.

Soso cảm động không thôi. Cậu do dự quay đầu nhìn Dilin.

Dilin nghi hoặc nhướng mày, lập tức chú ý thấy tay cậu nhóc đặt trên vòng tay, như thể đang trưng cầu ý kiến.

Lời cho hắn rồi.

Dilin thầm thở dài, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.

Soso vui vẻ cong môi, gỡ vòng tay ra, trịnh trọng giao cho Gallon, “Đây là vòng tay phòng ngự ma pháp hỏa hệ Hydeine và Dilin tặng cho tôi, rất là lợi hại. Xin giúp tôi chuyển cho Ciro, hy vọng anh ấy có thể khỏe mạnh bình an.” Tuy cậu chưa từng hỏi tại sao Ciro đang êm đẹp lại muốn đi giả bệnh, Ciro cũng chưa từng giải thích, nhưng cậu lớn lên trong hoàng cung, đương nhiên đoán được lý do đằng sau nhất định có liên quan đến an nguy của bản thân, cho nên cậu mới chuyển vòng tay cho hắn. Chí ít bên cạnh cậu còn có Dilin, mà Ciro thì không.

Gallon nhận lấy vòng tay, chần chờ: “Điện hạ còn lời nào muốn chuyển đạt không?”

Soso nghĩ nghĩ: “Xin giúp tôi cám ơn anh ấy đã tiếp đãi tôi lâu như vậy. Dù anh ấy nói tôi là con tin, nhưng anh ấy cũng thừa nhận tôi là bạn bè của mình. Cho nên, tôi tin tưởng lời phía sau hơn.”

Dilin hỏi: “Khi nào chúng ta khởi hành?”

“Hoàng đế bệ hạ luôn chú ý đến động tĩnh của điện hạ Soso, cho nên hoàng thái tử điện hạ quyết định chờ đến tối, thông qua ma pháp trận không gian chuyển mọi người đến chỗ ở của điện hạ, sau đó rời đi.”

Mắt Soso sáng lên: “A, vậy là có thể đích thân nói lời từ biệt với Ciro rồi.”

Gallon mỉm cười: “Tôi cáo lui trước, chúc hai vị nghỉ ngơi thoải mái.” Y cung kính rời khỏi phòng, giống như khi trong phòng có Ciro và Soso.

Dưới mắt Soso có một quầng thâm cực kì rõ ràng. Đã lâu không gặp Dilin, trong lòng cậu có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, hai người mãi không chịu ngủ. Gallon chưa nhắc đến thì không sao, y vừa nói xong, Soso liền có cảm giác đầu trở nên nặng trịch, vô cùng muốn được dựa ngay vào gối đầu.

Dilin nhìn ra cậu buồn ngủ, kéo cậu nằm xuống giường.

“Dilin cũng ngủ đi.” Soso dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ chỗ trống bên người.

Dilin cười nằm xuống.

Soso đột nhiên sáp lại, ôm chặt lấy cậu, thậm chí gác chân lên bắp đùi cậu.

Dù trước kia Soso cũng rất thích ôm cậu ngủ, nhưng đè nửa người thế này lại là lần đầu. Dilin hơi ngạc nhiên, lập tức quy hành vi này xuất phát từ sự thiếu hụt cảm giác an toàn do ly biệt quá lâu, đau lòng trở tay ôm lấy cậu nhóc.

“Cho anh thêm phiền toái rồi.” Soso lẩm bẩm.

Dilin thở dài, “Từ hôm qua đến nay em đã nói câu này hơn ba mươi lần rồi đấy.”

“Hydeine sẽ bắt được tên trộm kia chứ?”

“Ừ, sẽ bắt được mà.”

“Thanh kiếm kia đẹp lắm đúng không?”

“Rất là đẹp.”

“Không biết dong bình đoàn Charlotte thế nào.”

“Sau khi trở về anh sẽ nhờ người đi tra.”

“… Nhớ… quá nhớ học viện St Paders a. Em còn có thể đi học lại không.”

“Có thể. Anh hỏi viện trưởng rồi. Em thuộc tình huống đặc biệt, sẽ không bị đuổi học.”

“Ồ. Tốt quá.”

“Nhanh ngủ đi.” Dilin nhẹ nhàng vỗ về lưng bé con.

Soso im lặng thật lâu, Dilin đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, chợt nghe thấy nhóc thốt ra một câu, “Em tỉnh dậy, anh vẫn còn ở đây chứ?”

“Đương nhiên.” Dilin lần nữa mở to mắt.

Đầu Soso dụi dụi vào ngực cậu, “Nhất định không phải em đang nằm mơ đâu nhỉ?”

“Nhất định không phải.”

“Dilin.”

“Ơi?”

“… Em nhớ anh lắm.”

“Anh cũng vậy.”

Màn đêm dần buông xuống.

Soso và Dilin rốt cục từ trong mơ tỉnh lại.

Dilin ngủ được một giấc thì thoải mái hơn hẳn, ngược lại Soso trông còn mệt mỏi hơn cả lúc chưa ngủ.

Hai người ăn chút gì xong, Soso lại tựa vào ghế sa lông gà gật.

Dilin ngồi một mình trong phòng buồn chán đến phát hoảng, bèn lấy một quyển sách ma pháp từ túi không gian ra đọc.

Sau khi xác định Dilin đã có cách nhìn của bản thân với nguyên tố, Hydeine không hạn chế cậu đọc sách nữa, cho phép cậu dùng kết tinh trí tuệ của người khác trong sách để mở rộng tầm mắt của mình.

Sau khi bắt đầu đọc sách, Dilin không thể không thừa nhận phương pháp dạy học của Hydeine thật hợp lý.

Nếu trước kia đọc những quyển sách này, cậu nhất định sẽ bị mê hoặc sâu sắc bởi ma pháp trong sách miêu tả, vội vã bắt chước và vận dụng. Nhưng bây giờ cậu chỉ muốn học tập cơ sở lý luận của những ma pháp đó, cùng với lối suy nghĩ của người sáng tạo ra chúng.

Nói theo lời Hydeine, đây là sự khác biệt giữa ma pháp sư hạng nhất và ma pháp sư không thứ hạng – trong mắt hắn không có hạng hai hạng ba.

Ma pháp sư hạng nhất bất cứ lúc nào cũng có thể sáng tạo ra ma pháp phù hợp với hoàn cảnh xung quanh. Trong khi đó, ma pháp sư không thứ hạng phải căn cứ vào hoàn cảnh xung quanh để tìm ra cái thích hợp nhất trong đống ma pháp mình học được.

Hỏa nguyên tố trong không khí bỗng dao động.

Dilin lập tức đóng sách vào, đứng lên. Chuyện đầu tiên cậu làm là xem xét tình trạng của Soso, xác định dao động hỏa nguyên tố không liên quan đến nhóc, mới bắt đầu quan sát bốn phía.

Hình như đối phương cảm giác thấy cậu điều tra, hỏa nguyên tố yên tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ là người của Ciro? Đối phương muốn thăm dò sâu cạn? Hay là mượn cơ hội thị uy?

Dilin nhíu mày.

Ánh lửa đỏ chợt lóe lên ngoài cửa sổ.

Dilin đến bên giường, một ngọn lửa lập lòe giữa không trung. Hình như cảm thấy sự chú ý của cậu, ngọn lửa chầm chậm chuyển động –

Ta không quan tâm danh hiệu ma pháp sư đứng đầu đại lục.

Nhưng ta để ý việc nó bị người khác chiếm giữ.

Olivia.

Ngọn lửa viết xong một chuỗi này thì dừng lại tại chỗ, giống như đang chờ đợi đáp án của cậu.

Dilin tập trung tinh thần.

Thủy nguyên tố chậm rãi ngưng tụ thành một con rồng nước, con rồng nước chầm chậm tạo thành một cậu: Tôi sẽ truyền đạt ý kiến của ngài. Rất hân hạnh được biết ngài.

Ngọn lửa biến mất.

Dilin phục hồi rồng nước thành thủy nguyên tố như cũ, tản ra bốn phía. Yên tĩnh xung quanh khiến cậu nhịn không được bắt đầu nhớ đến con người đang xa tại nghìn dặm kia. Nếu hắn nghe thấy lời Olivia sẽ có biểu tình gì nhỉ?

Cậu tưởng tượng.

Hẳn sẽ là vẻ mặt ngạo mạn mà nói: “Ta không cần danh hiệu, bởi vì ta vốn đã là thế rồi.”

Cậu cười ra tiếng.

Soso mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Mấy giờ rồi?”

Dilin thu lại cảm xúc, nhìn đồng hồ trên tường: “Sắp đến lúc xuất phát rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện