Soso không nói một lời từ khi trở lại lều trại.
Dilin yên lặng cùng cậu bé dùng bữa tối xong, mới ra khỏi lều.
Hydeine đang ngồi trước đống lửa, dùng ma pháp biến đống lửa thành đủ loại hình dạng.
Dilin ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hydeine nói: “Ta không thích nghe người khác tâm sự.”
Dilin mím chặt môi.
“Có điều,” Hydeine lại chậm rãi nói tiếp, “Ngươi là ngoại lệ.”
Dilin nhặt thanh củi bên đống lửa, nhẹ nhàng di vài đường trên mặt đất, “Tôi không thấy mình làm sai điều gì.”
Hydeine ừ một tiếng.
“Nhưng vấn đề là,” Dilin thở dài, “Tôi cũng không làm đúng điều gì.” Vấn đề giữa Ciro và Soso, cậu lựa chọn bàng quan. Chuyện tình cảm người thứ 3 không thể xen vào, bất kể đúng hay sai. Nhưng nhìn thấy Soso khổ sở như thế, cậu lại không khỏi cảm thấy lo lắng cho cậu bé.
Hydeine nói: “Sau khi chim non trưởng thành, chim lớn sẽ chủ động đuổi chúng ra khỏi tổ.”
Tay Dilin cầm thanh củi khựng lại.
“Bất kể bên ngoài có an toàn hay không.” Hydeine nói tiếp.
“Em ấy đã lưu lạc bên ngoài một thời gian rất dài.”
“Nhưng lòng cậu ta chưa bao giờ rời khỏi tổ.”
Dilin im lặng.
“Ha. Ngươi nghĩ Soso về St Paders vì cậu ta thích St Paders sao?”
Dilin không trả lời, cũng không cần trả lời. Bọn họ đều biết rõ, sở dĩ Soso lựa chọn St Paders, bởi vì Dilin muốn đi St Paders. Sở dĩ Soso muốn thành ma pháp sư, bởi vì Dilin muốn thành ma pháp sư. Sở dĩ Soso lựa chọn trở lại St Paders, bởi vì Dilin sẽ ở lại St Paders.
“Người và chim khác nhau.” Cậu chậm chạp nói.
“Đương nhiên. Ma pháp sư đều là người.”
“Chim lớn muốn chim non rời đi, bởi vì chúng không thể chăm sóc nó cả đời. Nhưng tôi có thể chăm sóc Soso cả đời.”
Hydeine liếc cậu, “Ngươi muốn nhận nuôi cậu ta?”
“Tôi và em ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết em ấy chưa từng được sung sướng, dù lúc nào cũng mang đến vui vẻ và an lòng cho người khác.”
Hydeine yên lặng nghe.
“Tôi nhớ rõ khi còn bé em ấy đến thành Bert làm khách, quốc vương Julan phải viết thư thúc giục mãi mới chịu trở về. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi có đầy đủ năng lực để lưu em ấy lại, để bảo vệ chăm sóc em ấy thì tốt biết bao.” Giọng Dilin trầm thấp, rơi vào trong ký ức xa xăm, “Tôi không có anh chị, em ấy là em trai duy nhất của tôi. Mà em trai này lại đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được muốn cho bé điều tốt nhất. Sau khi lớn lên, tôi nói cho Soso biết tôi muốn đi St Paders học tập, tôi biết Soso nhất định sẽ đi theo, cho nên thỉnh cầu phụ thân viết thư cho quốc vương Julan, xin suất học duy nhất cho em ấy. Tôi cho rằng, như vậy thì có thể chăm sóc cho em ấy cả đời. Như em ấy nói, dù cho em ấy có kết hôn, chúng tôi cũng có thể làm hàng xóm.”
Đám lửa dị hình khôi phục nguyên trạng.
Dilin nhìn ánh lửa, bỗng tự giễu cười cười: “Kỳ thật không chỉ Soso ỷ lại vào tôi, tôi cũng rất ỷ lại Soso. Tuy tôi chưa từng nói ra, nhưng trong kế hoạch cuộc đời của tôi, Soso cũng là một phần trong đó.”
Hydeine đột nhiên mở miệng: “Giống như trẻ con chơi đồ hàng sao?”
Dilin sửng sốt.
“Bọn chúng sẽ đặt những người và vật mình thích vào trong kế hoạch tương lai của mình, cho dù tương lai xảy ra thay đổi, cũng không chịu sửa chữa bất kỳ điều gì trong kế hoạch. Bởi vì đó là “lý tưởng” của chúng, tuy rằng thời điểm “lý tưởng” bắt đầu, bọn chúng còn chưa hiểu “lý tưởng” là cái gì.”
Ánh mắt Dilin hơi dao động.
“Khi còn bé ngươi thích ăn gì nhất?”
“Bánh ngọt Socola.”
“Bây giờ thì sao?”
Tay cầm thanh củi của Dilin nắm thật chặt: “Vẫn là lựa chọn của tôi.”
“Có lẽ phải, có lẽ không phải.”
Dilin hiểu ý hắn.
Tuy Soso lựa chọn cậu, nhưng có khả năng lựa chọn này bắt nguồn từ “lý tưởng” lúc nhỏ. Bọn họ đã quen đặt đối phương vào trong cuộc sống của mình, mà chưa từng nghiêm túc nghĩ đến cuộc sống không có đối phương sẽ như thế nào. “Lý tưởng” thuở nhỏ là một bức tường, ngăn cách tất cả mọi khả năng sau khi thay đổi và trưởng thành.
Kỳ thật, trong tiềm thức cậu đã ý thức được điểm đó. Đây là nguyên nhân tại sao Soso lựa chọn cậu, cậu vẫn cảm thấy bất an.
Cậu không sai, cậu không thể dùng ngôn ngữ và hành động để can thiệp vào quyết định của Soso.
Cậu cũng không đúng, bởi vì cậu không hướng dẫn Soso làm thế nào để suy xét và lựa chọn.
“Kanding đế quốc rất loạn,” Dilin lo lắng nhíu mày, “Soso hiện vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế lửa giận tinh linh, nhận thức với ma pháp hỏa hệ còn chưa đủ. Hay là để em ấy ở lại St Paders một thời gian, ít nhất để em ấy học được cách tự bảo vệ trước đã.”
Hydeine chống cằm, thản nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại khẳng định sau khi cậu ra rời đi, chắc chắn sẽ đến Kanding đế quốc?”
Dilin ngơ ngẩn.
Soso ngồi trên giường, im lặng nghe Hydeine và Dilin nói chuyện.
Cậu không biết tại sao cuộc nói chuyện của họ lại rơi vào tai mình rõ ràng như vậy. Tuy trong lòng rất áy náy, bởi vì nghe lén là chuyện cực kỳ không lễ phép, nhưng lỗ tai không nhịn được vẫn dựng thẳng.
Khi Hydeine nói “trò trẻ con”, trong lòng cậu kích động phản bác. Nhưng đối với cách hình dung của hắn về lý tưởng của mình, cậu lại không thể hoàn toàn phủ nhận.
Khi Dilin trầm mặc, cậu có thể cảm giác rõ rệt nội tâm giãy dụa của Dilin, bởi vì nội tâm cậu cũng bị chấn động rất sâu. Chuyện đã từng cho là đương nhiên lại trở nên chẳng phải đương nhiên.
Cậu cảm thấy thật buồn.
Đầu óc hỗn loạn, quyết định vốn không đủ kiên quyết hình như càng dao động lợi hại.
Bóng dáng Ciro rời đi và nụ cười dịu dàng của anh không ngừng đan vào nhau hiện lên trong đầu.
Hydeine cảm giác thấy hỏa nguyên tố trong lều Soso xao động không yên, nhanh chóng thu hồi hỏa nguyên tố truyền âm, để căn lều thoáng yên tĩnh một chút.
Dilin phát giác ra dị động của nguyên tố trong không khí, đột nhiên đứng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là dư uy của ma pháp trận.”
“Ma pháp trận bị xóa xong còn có dư uy lưu lại?” Vừa mới rồi còn vắt óc vì chuyện Soso, Dilin lập tức bị tri thức dời đi lực chú ý.
“Dưới tình huống đặc biệt thì có.”
“Tình huống đặc biệt gì?”
“Tinh thần lực của người sử dụng quá mạnh mẽ, ma pháp trận không bị xóa triệt để, còn dư lại một chút trên bảo thạch ở mắt trận của ma pháp trận.”
Dilin nhanh chóng ghi nhớ.
“Về Soso…”
Dilin cứng đờ, chầm chậm ngẩng đầu, trong mắt đã không còn dao động và do dự, “Tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”
Khóe miệng Hydeine cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, “Trách nhiệm của người giám hộ chưa bao giờ là bàng quan, mà là dẫn đường.”
Dilin nhìn hắn, “Tại sao tôi lại cảm thấy anh rất hy vọng Soso rời đi thế nhỉ?”
“Ta cho rằng từ lúc ở St Paders ta đã bày tỏ quan điểm này rất rõ ràng.” Hydeine thẳng thắn thú nhận, “Ta không thích ai theo đuôi. Hơn nữa, cậu ta còn thường xuyên xuất hiện trước mặt ta.”
“Tôi đang phân vân có nên thay đổi quyết định vừa mới làm ra không đây.”
“Ngươi sẽ bóp chết một ma pháp sư đứng đầu đại lục.”
Dilin kinh ngạc: “Anh cho rằng Soso còn có khả năng trở thành ma pháp sư đứng đầu đại lục?” Giọng cậu khó nén nổi chờ mong và hưng phấn.
“Có lẽ không thể nếu ở St Paders, nhưng nếu sang học viện ma pháp khác thì rất có thể.”
“Có thể dùng phương thức tôi hiểu được để giải thích không?” Dilin nhíu mày.
Ngón tay Hydeine gõ gõ vào huyệt thái dương, “Tự suy nghĩ.”
Dilin trầm tư một lát, mắt sáng lên: “Phương thức giáo dục của St Paders là dẫn dắt, Soso hiển nhiên không thích hợp với phương thức này. Còn phương thức ở học viện ma pháp khác là truyền thụ, Soso có lửa giận tinh linh, cảm giác với hỏa nguyên tố rất mạnh, cho nên, bất kỳ ma pháp hỏa hệ nào cũng không phải vấn đề với em ấy.”
“Cậu ta có khả năng sẽ thành ma pháp sư đầu tiên của Mộng đại lục học được hết tất cả ma pháp hỏa hệ.”
Dilin kinh ngạc: “Anh thì sao?”
Hydeine khoanh tay, như cười như không: “Ta không biết ma pháp của ai đáng giá để ta học tập.”
Dilin: “…” Cậu đi hỏi làm cái gì nhỉ? “Tajires các hạ, Bassekou các hạ.” Pan đang đứng bên lều trại của mình chợt vọt tới trước mặt bọn họ chào hỏi.
Dilin mỉm cười: “Chào anh.”
Pan nói tiếp: “Thật xin lỗi đã quấy rầy hai vị nói chuyện. Tôi muốn hỏi ngày mai hai vị định khởi hành lúc nào?”
“Anh định đi cùng chúng tôi?”
Lúc này Pan mới nhớ ra mình còn chưa thông báo mục đích lưu lại, vội nói: “Hoàng thái tử điện hạ trước khi đi đã để lại mười thị vệ, do tôi dẫn đầu hộ tống ba vị về Sangtu.” Gã dừng một chút, áy náy cười cười, “Thật xin lỗi không thể đưa vào tận trong lãnh thổ Sangtu.”
“Cảm tạ hảo ý của điện hạ. Có điều,” Dilin nhìn Hydeine, rồi cười đáp, “Tôi nghĩ chúng tôi có thể tự bảo đảm cho an toàn của bản thân.”
“Đương nhiên đương nhiên. Tôi không hề nghi ngờ điểm ấy… hoàng thái tử điện hạ đương nhiên cũng không hoài nghi điểm ấy. Nhưng chúng tôi có thể giúp đỡ chút gì đó trên đường.” Pan vừa nói, vừa hộc máu trong lòng. Kỳ thật gã cũng không rõ đã có ma pháp sư đứng đầu Mộng đại lục rồi còn cần mình làm cái gì.
Hydeine đột nhiên bảo: “Có lẽ sẽ có lúc dùng đến.”
Dilin sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Hydeine nở nụ cười đầy sâu xa.
Dilin tức thì hiểu được ngụ ý của hắn, chần chờ: “Có lẽ, chúng ta có thể thảo luận lại vấn đề này vào trưa mai.”
“Trưa?” Pan nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, cười đáp, “Được.”
Pan đi rồi, Hydeine nhướng mày: “Trưa?”
“Tôi cần chút thời gian suy nghĩ.” Cậu dừng một chút rồi nói tiếp, “Soso cũng cần.”
Sáng hôm sau, Dilin quanh quẩn trước lều Soso.
Hai thủy cầu giống như cánh chim, chợt cao chợt thấp sau lưng cậu.
Cậu chỉ một ngón tay, thủy cầu bụp bụp hai tiếng rơi trên mặt đất, tan thành vũng nước.
Hydeine tao nhã ăn sandwich, “Giải buồn à?”
Dilin dừng bước, nhẹ giọng: “Tôi cảm thấy mình sẽ hối hận.”
“Làm rồi mới biết.”
“Nếu tôi hối hận thì sao?”
“Viết sách hối lỗi.”
Dilin: “…”
Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn nhấc rèm bước vào lều của Soso.
Soso không an ổn ngủ say giống như cậu tưởng tượng, cậu bé đã thu dọn xong đồ đạc, yên lặng ngồi trên giường, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
“Buổi sáng tốt lành.” Nhìn đôi mắt hồng hồng của cậu bé, Dilin cảm thấy lưỡng lự trong lòng giống như nhạt đi.
Soso đáp: “Buổi sáng tốt lành.”
Dilin khẽ thở phào. Hôm nay trông Soso không ngây ngốc ngẩn ngơ như hôm qua, đó là khởi đầu tốt.
“Thật ra anh tới…”
Soso nhìn bộ dáng chần chờ của Dilin, nói nhanh: “Em biết.”
Dilin sửng sốt.
“Hôm qua em nghe thấy anh và Hydeine đạo sư nói chuyện. Xin lỗi, không phải em cố ý nghe lén. Nhưng không hiểu sao những gì hai người nói ngày hôm qua em lại nghe được rất rõ ràng.”
Dilin xoay đầu, “Anh biết tại sao.” Ngoại trừ Hydeine ra, cậu không tưởng tượng nổi còn có ai có năng lực làm ra chuyện như thế.
“Em nghĩ thật lâu, cảm thấy Hydeine đạo sư không nhất định đã đúng.”
“Anh đồng ý.”
“Nhưng mà, cũng có khả năng đúng.” Soso nói, “Em không thể xác định em lựa chọn anh bởi vì anh là giấc mộng của em hay bởi vì trong lòng em thật sự muốn vậy.”
Dilin ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc cậu, nhẹ giọng: “Anh biết.”
“Em muốn thử đi tìm kiếm đáp án.”
“Anh sẽ lo lắng cho em lắm.”
Soso ngẩng đầu, đôi mắt to lóe ra kiên định không giống lần lựa chọn trước đó.
“Nhưng anh sẽ ủng hộ em.”
Soso gật mạnh đầu.
“Em biết không? Nếu nói về kết quả, giữa lựa chọn theo anh và lựa chọn theo Ciro có một điểm khác nhau cực lớn.”
Soso chớp mắt nhìn cậu.
“Lựa chọn theo anh, em sẽ mất Ciro.” Dilin mỉm cười, “Nhưng lựa chọn theo Ciro, em chắc chắn không mất đi anh.”
“Dilin.” Thân mình Soso ngả về phía trước, tựa đầu vào vai cậu, hai tay ôm chặt cậu.
Dilin đưa tay ôm lấy cậu bé, giọng nói thong thả trầm thấp, “Bất kể đáp án là gì, em biết không, anh vĩnh viễn sẽ ở St Paders hoan nghênh em trở về.”
Dilin yên lặng cùng cậu bé dùng bữa tối xong, mới ra khỏi lều.
Hydeine đang ngồi trước đống lửa, dùng ma pháp biến đống lửa thành đủ loại hình dạng.
Dilin ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hydeine nói: “Ta không thích nghe người khác tâm sự.”
Dilin mím chặt môi.
“Có điều,” Hydeine lại chậm rãi nói tiếp, “Ngươi là ngoại lệ.”
Dilin nhặt thanh củi bên đống lửa, nhẹ nhàng di vài đường trên mặt đất, “Tôi không thấy mình làm sai điều gì.”
Hydeine ừ một tiếng.
“Nhưng vấn đề là,” Dilin thở dài, “Tôi cũng không làm đúng điều gì.” Vấn đề giữa Ciro và Soso, cậu lựa chọn bàng quan. Chuyện tình cảm người thứ 3 không thể xen vào, bất kể đúng hay sai. Nhưng nhìn thấy Soso khổ sở như thế, cậu lại không khỏi cảm thấy lo lắng cho cậu bé.
Hydeine nói: “Sau khi chim non trưởng thành, chim lớn sẽ chủ động đuổi chúng ra khỏi tổ.”
Tay Dilin cầm thanh củi khựng lại.
“Bất kể bên ngoài có an toàn hay không.” Hydeine nói tiếp.
“Em ấy đã lưu lạc bên ngoài một thời gian rất dài.”
“Nhưng lòng cậu ta chưa bao giờ rời khỏi tổ.”
Dilin im lặng.
“Ha. Ngươi nghĩ Soso về St Paders vì cậu ta thích St Paders sao?”
Dilin không trả lời, cũng không cần trả lời. Bọn họ đều biết rõ, sở dĩ Soso lựa chọn St Paders, bởi vì Dilin muốn đi St Paders. Sở dĩ Soso muốn thành ma pháp sư, bởi vì Dilin muốn thành ma pháp sư. Sở dĩ Soso lựa chọn trở lại St Paders, bởi vì Dilin sẽ ở lại St Paders.
“Người và chim khác nhau.” Cậu chậm chạp nói.
“Đương nhiên. Ma pháp sư đều là người.”
“Chim lớn muốn chim non rời đi, bởi vì chúng không thể chăm sóc nó cả đời. Nhưng tôi có thể chăm sóc Soso cả đời.”
Hydeine liếc cậu, “Ngươi muốn nhận nuôi cậu ta?”
“Tôi và em ấy lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi biết em ấy chưa từng được sung sướng, dù lúc nào cũng mang đến vui vẻ và an lòng cho người khác.”
Hydeine yên lặng nghe.
“Tôi nhớ rõ khi còn bé em ấy đến thành Bert làm khách, quốc vương Julan phải viết thư thúc giục mãi mới chịu trở về. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi có đầy đủ năng lực để lưu em ấy lại, để bảo vệ chăm sóc em ấy thì tốt biết bao.” Giọng Dilin trầm thấp, rơi vào trong ký ức xa xăm, “Tôi không có anh chị, em ấy là em trai duy nhất của tôi. Mà em trai này lại đáng yêu như vậy, đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được muốn cho bé điều tốt nhất. Sau khi lớn lên, tôi nói cho Soso biết tôi muốn đi St Paders học tập, tôi biết Soso nhất định sẽ đi theo, cho nên thỉnh cầu phụ thân viết thư cho quốc vương Julan, xin suất học duy nhất cho em ấy. Tôi cho rằng, như vậy thì có thể chăm sóc cho em ấy cả đời. Như em ấy nói, dù cho em ấy có kết hôn, chúng tôi cũng có thể làm hàng xóm.”
Đám lửa dị hình khôi phục nguyên trạng.
Dilin nhìn ánh lửa, bỗng tự giễu cười cười: “Kỳ thật không chỉ Soso ỷ lại vào tôi, tôi cũng rất ỷ lại Soso. Tuy tôi chưa từng nói ra, nhưng trong kế hoạch cuộc đời của tôi, Soso cũng là một phần trong đó.”
Hydeine đột nhiên mở miệng: “Giống như trẻ con chơi đồ hàng sao?”
Dilin sửng sốt.
“Bọn chúng sẽ đặt những người và vật mình thích vào trong kế hoạch tương lai của mình, cho dù tương lai xảy ra thay đổi, cũng không chịu sửa chữa bất kỳ điều gì trong kế hoạch. Bởi vì đó là “lý tưởng” của chúng, tuy rằng thời điểm “lý tưởng” bắt đầu, bọn chúng còn chưa hiểu “lý tưởng” là cái gì.”
Ánh mắt Dilin hơi dao động.
“Khi còn bé ngươi thích ăn gì nhất?”
“Bánh ngọt Socola.”
“Bây giờ thì sao?”
Tay cầm thanh củi của Dilin nắm thật chặt: “Vẫn là lựa chọn của tôi.”
“Có lẽ phải, có lẽ không phải.”
Dilin hiểu ý hắn.
Tuy Soso lựa chọn cậu, nhưng có khả năng lựa chọn này bắt nguồn từ “lý tưởng” lúc nhỏ. Bọn họ đã quen đặt đối phương vào trong cuộc sống của mình, mà chưa từng nghiêm túc nghĩ đến cuộc sống không có đối phương sẽ như thế nào. “Lý tưởng” thuở nhỏ là một bức tường, ngăn cách tất cả mọi khả năng sau khi thay đổi và trưởng thành.
Kỳ thật, trong tiềm thức cậu đã ý thức được điểm đó. Đây là nguyên nhân tại sao Soso lựa chọn cậu, cậu vẫn cảm thấy bất an.
Cậu không sai, cậu không thể dùng ngôn ngữ và hành động để can thiệp vào quyết định của Soso.
Cậu cũng không đúng, bởi vì cậu không hướng dẫn Soso làm thế nào để suy xét và lựa chọn.
“Kanding đế quốc rất loạn,” Dilin lo lắng nhíu mày, “Soso hiện vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế lửa giận tinh linh, nhận thức với ma pháp hỏa hệ còn chưa đủ. Hay là để em ấy ở lại St Paders một thời gian, ít nhất để em ấy học được cách tự bảo vệ trước đã.”
Hydeine chống cằm, thản nhiên hỏi: “Tại sao ngươi lại khẳng định sau khi cậu ra rời đi, chắc chắn sẽ đến Kanding đế quốc?”
Dilin ngơ ngẩn.
Soso ngồi trên giường, im lặng nghe Hydeine và Dilin nói chuyện.
Cậu không biết tại sao cuộc nói chuyện của họ lại rơi vào tai mình rõ ràng như vậy. Tuy trong lòng rất áy náy, bởi vì nghe lén là chuyện cực kỳ không lễ phép, nhưng lỗ tai không nhịn được vẫn dựng thẳng.
Khi Hydeine nói “trò trẻ con”, trong lòng cậu kích động phản bác. Nhưng đối với cách hình dung của hắn về lý tưởng của mình, cậu lại không thể hoàn toàn phủ nhận.
Khi Dilin trầm mặc, cậu có thể cảm giác rõ rệt nội tâm giãy dụa của Dilin, bởi vì nội tâm cậu cũng bị chấn động rất sâu. Chuyện đã từng cho là đương nhiên lại trở nên chẳng phải đương nhiên.
Cậu cảm thấy thật buồn.
Đầu óc hỗn loạn, quyết định vốn không đủ kiên quyết hình như càng dao động lợi hại.
Bóng dáng Ciro rời đi và nụ cười dịu dàng của anh không ngừng đan vào nhau hiện lên trong đầu.
Hydeine cảm giác thấy hỏa nguyên tố trong lều Soso xao động không yên, nhanh chóng thu hồi hỏa nguyên tố truyền âm, để căn lều thoáng yên tĩnh một chút.
Dilin phát giác ra dị động của nguyên tố trong không khí, đột nhiên đứng lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là dư uy của ma pháp trận.”
“Ma pháp trận bị xóa xong còn có dư uy lưu lại?” Vừa mới rồi còn vắt óc vì chuyện Soso, Dilin lập tức bị tri thức dời đi lực chú ý.
“Dưới tình huống đặc biệt thì có.”
“Tình huống đặc biệt gì?”
“Tinh thần lực của người sử dụng quá mạnh mẽ, ma pháp trận không bị xóa triệt để, còn dư lại một chút trên bảo thạch ở mắt trận của ma pháp trận.”
Dilin nhanh chóng ghi nhớ.
“Về Soso…”
Dilin cứng đờ, chầm chậm ngẩng đầu, trong mắt đã không còn dao động và do dự, “Tôi sẽ nói chuyện với em ấy.”
Khóe miệng Hydeine cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, “Trách nhiệm của người giám hộ chưa bao giờ là bàng quan, mà là dẫn đường.”
Dilin nhìn hắn, “Tại sao tôi lại cảm thấy anh rất hy vọng Soso rời đi thế nhỉ?”
“Ta cho rằng từ lúc ở St Paders ta đã bày tỏ quan điểm này rất rõ ràng.” Hydeine thẳng thắn thú nhận, “Ta không thích ai theo đuôi. Hơn nữa, cậu ta còn thường xuyên xuất hiện trước mặt ta.”
“Tôi đang phân vân có nên thay đổi quyết định vừa mới làm ra không đây.”
“Ngươi sẽ bóp chết một ma pháp sư đứng đầu đại lục.”
Dilin kinh ngạc: “Anh cho rằng Soso còn có khả năng trở thành ma pháp sư đứng đầu đại lục?” Giọng cậu khó nén nổi chờ mong và hưng phấn.
“Có lẽ không thể nếu ở St Paders, nhưng nếu sang học viện ma pháp khác thì rất có thể.”
“Có thể dùng phương thức tôi hiểu được để giải thích không?” Dilin nhíu mày.
Ngón tay Hydeine gõ gõ vào huyệt thái dương, “Tự suy nghĩ.”
Dilin trầm tư một lát, mắt sáng lên: “Phương thức giáo dục của St Paders là dẫn dắt, Soso hiển nhiên không thích hợp với phương thức này. Còn phương thức ở học viện ma pháp khác là truyền thụ, Soso có lửa giận tinh linh, cảm giác với hỏa nguyên tố rất mạnh, cho nên, bất kỳ ma pháp hỏa hệ nào cũng không phải vấn đề với em ấy.”
“Cậu ta có khả năng sẽ thành ma pháp sư đầu tiên của Mộng đại lục học được hết tất cả ma pháp hỏa hệ.”
Dilin kinh ngạc: “Anh thì sao?”
Hydeine khoanh tay, như cười như không: “Ta không biết ma pháp của ai đáng giá để ta học tập.”
Dilin: “…” Cậu đi hỏi làm cái gì nhỉ? “Tajires các hạ, Bassekou các hạ.” Pan đang đứng bên lều trại của mình chợt vọt tới trước mặt bọn họ chào hỏi.
Dilin mỉm cười: “Chào anh.”
Pan nói tiếp: “Thật xin lỗi đã quấy rầy hai vị nói chuyện. Tôi muốn hỏi ngày mai hai vị định khởi hành lúc nào?”
“Anh định đi cùng chúng tôi?”
Lúc này Pan mới nhớ ra mình còn chưa thông báo mục đích lưu lại, vội nói: “Hoàng thái tử điện hạ trước khi đi đã để lại mười thị vệ, do tôi dẫn đầu hộ tống ba vị về Sangtu.” Gã dừng một chút, áy náy cười cười, “Thật xin lỗi không thể đưa vào tận trong lãnh thổ Sangtu.”
“Cảm tạ hảo ý của điện hạ. Có điều,” Dilin nhìn Hydeine, rồi cười đáp, “Tôi nghĩ chúng tôi có thể tự bảo đảm cho an toàn của bản thân.”
“Đương nhiên đương nhiên. Tôi không hề nghi ngờ điểm ấy… hoàng thái tử điện hạ đương nhiên cũng không hoài nghi điểm ấy. Nhưng chúng tôi có thể giúp đỡ chút gì đó trên đường.” Pan vừa nói, vừa hộc máu trong lòng. Kỳ thật gã cũng không rõ đã có ma pháp sư đứng đầu Mộng đại lục rồi còn cần mình làm cái gì.
Hydeine đột nhiên bảo: “Có lẽ sẽ có lúc dùng đến.”
Dilin sửng sốt, quay đầu nhìn hắn.
Hydeine nở nụ cười đầy sâu xa.
Dilin tức thì hiểu được ngụ ý của hắn, chần chờ: “Có lẽ, chúng ta có thể thảo luận lại vấn đề này vào trưa mai.”
“Trưa?” Pan nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, cười đáp, “Được.”
Pan đi rồi, Hydeine nhướng mày: “Trưa?”
“Tôi cần chút thời gian suy nghĩ.” Cậu dừng một chút rồi nói tiếp, “Soso cũng cần.”
Sáng hôm sau, Dilin quanh quẩn trước lều Soso.
Hai thủy cầu giống như cánh chim, chợt cao chợt thấp sau lưng cậu.
Cậu chỉ một ngón tay, thủy cầu bụp bụp hai tiếng rơi trên mặt đất, tan thành vũng nước.
Hydeine tao nhã ăn sandwich, “Giải buồn à?”
Dilin dừng bước, nhẹ giọng: “Tôi cảm thấy mình sẽ hối hận.”
“Làm rồi mới biết.”
“Nếu tôi hối hận thì sao?”
“Viết sách hối lỗi.”
Dilin: “…”
Thế nhưng cuối cùng cậu vẫn nhấc rèm bước vào lều của Soso.
Soso không an ổn ngủ say giống như cậu tưởng tượng, cậu bé đã thu dọn xong đồ đạc, yên lặng ngồi trên giường, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
“Buổi sáng tốt lành.” Nhìn đôi mắt hồng hồng của cậu bé, Dilin cảm thấy lưỡng lự trong lòng giống như nhạt đi.
Soso đáp: “Buổi sáng tốt lành.”
Dilin khẽ thở phào. Hôm nay trông Soso không ngây ngốc ngẩn ngơ như hôm qua, đó là khởi đầu tốt.
“Thật ra anh tới…”
Soso nhìn bộ dáng chần chờ của Dilin, nói nhanh: “Em biết.”
Dilin sửng sốt.
“Hôm qua em nghe thấy anh và Hydeine đạo sư nói chuyện. Xin lỗi, không phải em cố ý nghe lén. Nhưng không hiểu sao những gì hai người nói ngày hôm qua em lại nghe được rất rõ ràng.”
Dilin xoay đầu, “Anh biết tại sao.” Ngoại trừ Hydeine ra, cậu không tưởng tượng nổi còn có ai có năng lực làm ra chuyện như thế.
“Em nghĩ thật lâu, cảm thấy Hydeine đạo sư không nhất định đã đúng.”
“Anh đồng ý.”
“Nhưng mà, cũng có khả năng đúng.” Soso nói, “Em không thể xác định em lựa chọn anh bởi vì anh là giấc mộng của em hay bởi vì trong lòng em thật sự muốn vậy.”
Dilin ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc cậu, nhẹ giọng: “Anh biết.”
“Em muốn thử đi tìm kiếm đáp án.”
“Anh sẽ lo lắng cho em lắm.”
Soso ngẩng đầu, đôi mắt to lóe ra kiên định không giống lần lựa chọn trước đó.
“Nhưng anh sẽ ủng hộ em.”
Soso gật mạnh đầu.
“Em biết không? Nếu nói về kết quả, giữa lựa chọn theo anh và lựa chọn theo Ciro có một điểm khác nhau cực lớn.”
Soso chớp mắt nhìn cậu.
“Lựa chọn theo anh, em sẽ mất Ciro.” Dilin mỉm cười, “Nhưng lựa chọn theo Ciro, em chắc chắn không mất đi anh.”
“Dilin.” Thân mình Soso ngả về phía trước, tựa đầu vào vai cậu, hai tay ôm chặt cậu.
Dilin đưa tay ôm lấy cậu bé, giọng nói thong thả trầm thấp, “Bất kể đáp án là gì, em biết không, anh vĩnh viễn sẽ ở St Paders hoan nghênh em trở về.”
Danh sách chương