Ciro dựa theo tuyến đường định trước tiến thẳng về Fariel.

Ma pháp trận xảy ra vấn đề đã chứng tỏ Kastalon II không chỉ đơn giản muốn triệu hồi hắn về. Hiển nhiên, Kastalon II muốn mượn cơ hội này mà làm lớn một trận.

Muốn ném hắn vào ngục giam, muốn kéo hắn xuống khỏi ngôi hoàng thái tử. Không cần hỏi, Ciro có thể đoán được tâm tư của lão đến nhất thanh nhị sở.

Từ góc độ nào đó mà nói, Kastalon II là một người thẳng thắn đáng yêu – đối với kẻ địch của lão ta. Lão ta chưa bao giờ che dấu tính toán trong lòng, hoặc là nói, lão che dấu, nhưng chưa từng thành công.

Nếu điều kiện cho phép, Ciro rất sẵn lòng đường đường chính chính quyết đấu với lão ta.

Tuy Kastalon II hiện vẫn chiếm danh xưng vĩ đại hoàng đế đế quốc, nhưng Ciro cảm thấy danh xưng này chẳng qua chỉ bù đắp cho những thiếu hụt trong đầu óc của lão. Trong tay lão từng nắm giữ khống chế phần lớn thực lực mạnh mẽ của đế quốc – do những hoàng đế đế quốc trước đó dựng nên dưới thể chế tập quyền. Nhưng hiện tại, Kastalon II đã phân một phần cho phu nhân Rachel, một phần đang chậm rãi tan thành mây khói trong tay lão, thậm chí lưu lạc đến nông nỗi phải tranh đoạt ghế trong nghị viện, không thể không nói, đó là bi ai của một hoàng đế đế quốc.

Cho nên, quyết đấu không phải không có phần thắng.

Chẳng qua, chưa đến thời điểm.

Bởi vì nội đấu vài năm gần đây trong đế quốc, Shamanlier, Quang Minh thần hội, Julan… thậm chí cả minh hữu được công nhận Biyage kia, đều như hổ rình mồi nhìn chòng chọc bên cạnh, tùy thời chuẩn bị nhân lúc đế quốc hỗn loạn mà đi hôi của khi cháy nhà.

Hắn biết rõ. Một khi sự tình đúng như hắn đoán, tình huống xấu nhất chờ đợi phía trước rất có thể là đế quốc sụp đổ.

Đế quốc vĩ đại August sáng ngời chói mắt không gì sánh kịp trong lịch sử Mộng đại lục chính là ví dụ sâu sắc nhất cho hậu quả đáng sợ khi nội chiến bùng nổ. Mà khi đó trên Mộng đại lục còn chưa có sự tồn tại nào có thể đe dọa đế quốc August.

“Điện hạ.” Gallon đứng sau hắn.

Ciro quay đầu lại.

“Tôi có thể đề nghị ngài tạm thời đến nơi nghỉ của hoàng hậu Samantha trước không?”

“Trốn tránh không thể giải quyết vấn đề. Ta phải trở về ngăn cản đề án Quang Minh thần hội được thông qua.”

“Có lẽ vũ lực có thể giải quyết vấn đề.”

“Như vậy sẽ dao động căn cơ đế quốc, trừ phi bất đắc dĩ, không thể dùng đến.”

“Dạ.”

Ciro dừng giây lát, đột nhiên hỏi: “Soso đâu?”

“Điện hạ đang ở trong lều học tập.”

“Học tập?” Ciro tò mò đi về lều.

Trong lều, Soso đang cố gắng lý giải quyển sách “Những điều huyền bí của ma pháp hỏa hệ” mà Hydeine cho mượn. Mở đầu quyển sách nội dung rất đơn giản dễ hiểu, nhưng đến phần sau thì bắt đầu khó hiểu dần.

Ciro nhìn mặt Soso trong chốc lát nhăn về bên trái, trong chốc lát nhăn về bên phải, nhịn không được cười ra tiếng.

Soso mờ mịt ngẩng đầu.

“Cần ta hỗ trợ không?”

Soso chỉ vào một hàng chữ trên sách: “Cái gì là nguyên tố có đặc tính bành trướng trong không gian bịt kín, dẫn đến không gian bất ổn định mà thay đổi, huyễn hóa?”

“Đây là một hình thức biểu hiện khác của ma pháp không gian, không phải truyền tống, mà là tạo ra cảnh tượng huyền ảo tại vị trí ban đầu.”

Soso mở to hai mắt.

“Có điều đạo sư từng nói, không gian bịt kín chẳng qua chỉ để đặc tính bành trướng của nguyên tố càng thêm rõ ràng, trên thực tế, mở ra những không gian đồng dạng cũng có thể sinh ra hiệu quả như vậy. Hơn nữa chỉ cần tìm được quy luật, thay đổi và huyễn hóa của không gian sẽ có xu hướng ổn định. Đương nhiên, nó đã bị góc độ, độ ấm của không gian, thậm chí tinh thần lực của người khác ảnh hưởng. Cho nên mới nói, ma pháp sư chế tạo không gian huyền ảo phải không ngừng tìm kiếm và lần mò quy luật.”

Soso chớp mắt: “Ciro thì sao?”

Ciro ngồi xổm xuống, giơ tay lên.

Soso nhìn lòng bàn tay hắn không chớp mắt.

“Đến gần một chút.”

Soso nghe lời tiến đến gần.

“Gần thêm chút nữa.”

Soso lại đến gần, mắt đã sắp dán vào bàn tay hắn.

Ciro đột nhiên khẽ nhéo mũi cậu.

Hai mắt Soso đang nhìn xuống liền ngước lên.

Ciro bật cười, buông tay.

Soso xấu hổ cúi đầu.

“Soso.” Ciro bỗng kêu.

Soso ngẩng đầu, lại nhìn thấy lòng bàn tay Ciro có một ngọn lửa hình trái tim lóe ra ánh sáng màu đỏ. “Đây là…” Cậu kinh ngạc trừng to mắt.

Ngọn lửa chậm rãi biến thành dòng nước, hình dạng không thay đổi.

Soso nhịn không được đưa tay chọc một cái, ngón tay xuyên thẳng qua dòng nước.

Ciro khép tay lại, nắm lấy ngón tay cậu.

Soso hưng phấn hỏi: “Cái này làm thế nào?”

“Muốn biết không?”

Soso gật đầu.

Ciro cười: “Tới gần một chút.”

Soso đưa đầu đến gần.

“Gần thêm chút nữa.” Giọng Ciro hơi khàn khàn.

Soso tuy nghi hoặc nhưng vẫn sáp gần vào.

Ciro đột nhiên hôn xuống môi cậu, nhẹ nhàng mút.

Soso ngơ ngẩn chớp mắt.

Tay Ciro đè gáy cậu, hơi buông môi ra, “Hiện giờ em đang nghĩ gì?”

Soso ngơ ngác thốt lên: “A?”

“Tức là chẳng nghĩ gì cả. Tốt lắm.” Ciro vừa lòng cười cười, tiếp tục nghiệp lớn.

Ban đêm.

Soso ngủ không quá an ổn.

Cảnh tượng Ciro hôn cậu không ngừng hiện lên trong đầu. Cậu cảm thấy dường như đúng, lại dường như không đúng.

Nhớ rõ sau đó Ciro đã trả lời nghi vấn của cậu thế này, “Chúng ta là hôn phu.”

Cậu nhìn về phía tay mình đặt trên vai Ciro.

Nhẫn đầu ưng đường hoàng đeo trên ngón giữa của cậu, tựa như một câu chú ngữ, một sự giam cầm, một lời hứa hẹn.

Cậu rất mờ mịt.

Ciro nói đây là đáp án. Nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy mờ mịt nhỉ? Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Soso đẩy Ciro.

Ciro không vui mở mắt, lập tức giãn mày, giọng khàn khàn mờ ám hỏi: “Sao vậy?”

“Có người đến.”

Cậu vừa dứt lời, chợt nghe thấy Gallon bẩm báo ngoài lều: “Điện hạ, Pan và Coulee đã đến.”

Ciro dụi dụi đầu vào hõm vai Soso, thản nhiên bảo: “Để cho bọn họ nghỉ ngơi hồi phục, ngày mai nói sau.”

“Rõ.” Tiếng bước chân của Gallon dần dần rời xa.

“Em không buồn ngủ à?” Ciro vỗ về sau lưng Soso.

“Có vài việc em nghĩ không ra.”

“Ừ?”

“Chính là,” Soso cuộn tròn ngón giữa, chiếc nhẫn trên ngón tay nhô cao , “Chúng ta bây giờ là hôn phu.”

“Ừ.” Khóe miệng Ciro cong lên.

“Nhưng mà, em cảm thấy hình như có chút kỳ quái.” Cậu không tìm ra từ nào khác để miêu tả.

Khóe miệng Ciro hạ xuống, “Kỳ quái ư?”

Soso chần chờ gật đầu.

Ciro nhìn cậu, nói: “Nhắm mắt lại.”

Soso nhắm mắt.

Ciro ôm chặt cậu, “Cảm giác thấy điều gì?”

Soso chần chờ mở miệng: “Anh ôm em?”

“Cảm giác này có quái dị không?”

Soso lắc đầu.

Tại học viện ma pháp hoàng gia họ thường xuyên ngủ cùng nhau, cậu đã có thói quen ôm hắn ngủ.

“Em chỉ cần nhớ rõ cảm giác này là được.”

Sáng sớm hôm sau, Pan và Coulee đã chờ ngoài lều.

Coulee nhìn thấy Soso đi từ trong lều ra, sắc mặt khẽ biến, muốn nói gì đó, lại cố nén xuống.

Pan nhìn thấy Soso thì rất vui vẻ. Soso không có việc gì thì gã cũng sẽ không có việc gì. Kỳ thật Soso đi rồi, gã từng trộm hối hận, may mắn, may mắn…

“Điện hạ Soso.” Pan mỉm cười với Soso.

Soso che miệng đáp lễ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Pan nghi hoặc nhìn về phía Ciro.

Ciro đi theo hướng Soso vừa chạy, khoát tay với gã.

Lát sau, Pan và Coulee mới nhìn thấy hai người trở về từ nơi nào đó.

Ciro thần thanh khí sảng, Soso đỏ bừng hai gò má.

Coulee đột nhiên lớn tiếng: “Điện hạ! Chúng ta phải mau chóng chạy về Fariel!”

Ciro dừng chân: “Được, ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ khởi hành.”

Coulee nói tiếp: “Điện hạ! Tôi đề nghị ngài lên đường chẳng quản ngày đêm ngựa không dừng vó!”

Ciro nhướng mày.

Coulee không chút lùi bước thẳng thắn nghênh đón ánh nhìn chăm chú của hắn.

“Được.” Ciro bất ngờ nhượng bộ. Hắn quay đầu nói với Gallon đứng cạnh, “Chuẩn bị sữa, chờ Soso uống xong thì khởi hành.”

“Rõ, thưa điện hạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện