Các nghị viên đưa mắt nhìn nhau.

Nghị viên già cảm thấy đây là thời cơ tốt để làm dịu không khí, đứng lên nói: “Tôi nghĩ vào sân dùng chút trà chiều là một chủ ý không tồi.”

Ciro vẫy tay với Soso: “Trước đó, ta muốn giới thiệu một người với các ông.”

Soso bưng điểm tâm đến bên người Ciro.

“Bạn đời tương lai của ta.” Ciro đứng lên, ôm thắt lưng Soso, mỉm cười, “Soso Vingtras.”

Soso Vingtras? Cái tên quen thuộc khiến đông đảo nghị viên không ngừng bất an.

Nghị viên già kinh ngạc: “Ngài nói là, vương tử Soso của Julan?”

Soso buông điểm tâm, tao nhã hồi đáp: “Đúng vậy. Rất hân hạnh được biết các vị đang ngồi đây.”

Nghị viên già cố nén run rẩy, trông mong nhìn Ciro: “Bạn đời tương lai ngài vừa nói là chỉ…”

Ciro đáp: “Hoàng thái tử phi.”

Thư phòng nhất thời nổ tung.

Vẻ mặt mỗi người đều cực kì sinh động. Đem tất cả vẻ mặt tổng kết lại, có thể phân thành kinh ngạc và bài xích.

Nghị viên già trầm giọng: “Theo tôi được biết, vương tử Soso của Julan đang bị quốc vương Julan truy nã.”

Ciro đáp: “Chắc ngài biết rõ nguyên nhân truy nã thực sự.”

Chính biến trong hoàng thất Julan không phải bí mật với quý tộc trên Mộng đại lục.

“Đúng vậy. Nhưng mà,” Nghị viên già hàm súc nói: “Tôi không cho rằng lúc này là thời cơ tốt để can thiệp vào nội chính của Julan.”

Soso nghi hoặc: “Tại sao phải can thiệp vào nội chính của Julan?”

Nghị viên già đáp: “Mặc dù ngài không muốn như vậy, nhưng một khi ngài trở thành hoàng thái tử phi của quốc gia tôi, Kanding đế quốc không thể không tham gia vào nội chính Julan.” Quốc vương Julan biến vương tử Soso thành tội phạm truy nã, trong khi Kanding đế quốc lại tôn sùng thành hoàng thái tử phi, đây rõ ràng là gây khó dễ cho quốc vương Julan. Tuy rằng nếu đổi thành thời điểm khác, ông rất sẵn lòng hung hăng đả kích cái đuôi cả ngày bám theo Shamanlier kia, nhưng hiện tại không phải lúc. Kẻ địch lúc này của họ là Kastalon II, thật sự không nên mở rộng chiến tuyến.

Kỳ thật Ciro đột nhiên đề cập tới hoàng thái tử phi cũng khiến Soso biết rằng chuyện quá đột ngột. Cậu rất biết ý mà hồi đáp: “Kỳ thật tôi cũng chưa đồng ý…”

“Chúng ta có thể trì hoãn chưa tuyên bố tin tức này.” Ciro cắt ngang lời cậu.

Soso mờ mịt ngẩng đầu.

“Ta cho các ông biết chỉ để các ông chuẩn bị tâm lý.”

Nghị viên già hiểu ra. Ciro ngụ ý rằng bọn họ đừng có nhắm vào hôn nhân của hắn nữa. Ông ta cúi người: “Được, tôi hiểu rồi.”

Các nghị viên khác còn muốn nói gì đó, lại bị nghị viên già đưa mắt ngăn cản. “Nếu điện hạ không ngại, tôi muốn mang bọn họ đi dạo một lát.”

Ciro đưa tay: “Xin cứ tự nhiên.”

Nghị viên già và các nghị viên khác hành lễ, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Chờ bọn họ đi rồi, Soso mới hỏi Ciro: “Tại sao anh lại bảo em là hoàng thái tử phi?”

Trong lòng Ciro hơi thất vọng. Soso hỏi như vậy, hiển nhiên là chưa định đồng ý. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh lại, chỉ cần người còn ở bên cạnh hắn, hắn tin tưởng một ngày nào đó chắc chắn sẽ có thể nắm giữ tâm cậu. “Họ hy vọng ta và gia tộc Charlie hoặc gia tộc Dana kết hôn.”

Soso kinh ngạc: “Kết hôn.”

“Đúng. Hiện nay ta cần gấp lợi thế để gia tăng phân lượng trên nghị viện.”

“Anh định làm thế nào?”

“Không phải ta đã có hôn ước rồi sao?”

Soso ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được hắn nói hôn ước là cùng với mình, vội bảo: “Nhưng mà, nhưng mà, chúng ta còn chưa phải…”

“Em muốn ta kết hôn?” Ciro thờ ơ hỏi.

Soso nghẹn lời. Trong lòng cậu tựa hồ muốn nói… không, không muốn. “Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn hôn nhân.” Cậu đáp, “Em hy vọng anh được hạnh phúc.”

Ciro nhịn không được cong khóe miệng, “Ồ. Ta sẽ cố gắng.”

Soso chớp chớp đôi mắt, tựa hồ hiểu được gì đó, nhưng trong sáng tỏ dường như lại có một chút không xác định.

Ciro cầm lấy bánh vòng, “Em bảo đầu bếp làm à?”

Sự chú ý của Soso lập tức bị hắn dời đi: “Đúng vậy. Đầu bếp nói anh thích ăn.”

Ciro cắn một cái: “Ăn rất ngon.”

Soso đưa phần của mình cho hắn, “Em cho anh.”

Ciro cầm một cái bánh, đưa tới bên miệng Soso.

Soso há mồm ngậm lấy, lại phát hiện ngón tay Ciro đang lưu luyến giữa răng môi cậu. Cậu vội vàng lui lại nửa bước: “Xin lỗi, không phải em cố ý cắn anh.”

Ciro thu hồi ngón tay, đặt trên miệng mút một cái, “Không sao. Ta tự nguyện.”

Soso nhìn hắn, mặt từ từ nóng lên.

Soso quay đầu nói với Gallon từ đầu đến cuối vẫn đứng như tượng bên cạnh: “Mời họ trở lại đi, thời gian trà chiều kết thúc rồi.”

Soso ba chân bốn cẳng nhét một cái bánh vào miệng, bưng chén đĩa đi.

“Từ từ.” Ciro giữ chặt cánh tay cậu.

Soso nghi hoặc quay đầu.

Ciro giơ tay nhẹ nhàng lau chút vụn bánh bên miệng cậu bé, “Được rồi.”

“A, cám ơn.” Soso nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, vội vàng rời đi.

Các nghị viên vừa lúc đi vào. Nhìn thấy cậu, nghị viên già đứng đầu và các nghị viên khác do dự mãi, cuối cùng vẫn hành lễ. Có điều trong lòng họ liên tục tự nhắc, lễ này không phải dành cho hoàng thái tử phi, mà là vương tử Julan.

Lần nữa trở lại thư phòng, không khí đã khác hẳn.

Trên người các nghị viên giống như mang theo ánh nắng và cỏ thơm trong viện, xua tan chút không vui lúc trước.

Nghị viên già nói: “Điện hạ.Trước khi ngài quay về, hoàng đế bệ hạ luôn âm thầm hành động, tranh thủ bốn mươi bốn phiếu còn lại. Dù lòng trung thành của chúng tôi với ngài tuyệt không thay đổi, nhưng cần lo lắng đến lập trường của gia tộc Charlie và gia tộc Dana. Chúng tôi vừa thảo luận lần nữa, mời hoàng hậu bệ hạ về đế đô là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Ciro đáp: “Từ sau khi anh ta qua đời, tinh thần mẫu thân không được như trước. Ta không hy vọng người để lỡ việc tĩnh dưỡng vì chuyện của ta.”

“Tôi rất hiểu lòng hiếu thảo của ngài, nhưng xin điện hạ hãy nghĩ đến tình mẫu tử của hoàng hậu. Vào lúc này, ngài ấy nhất định rất hy vọng có thể trở về trợ giúp ngài một tay.”

Cửa xoạt một tiếng mở ra.

Olivia tiến vào như chốn không người: “Điểm ấy ta đồng ý với nghị viên Daniel.”

Nghị viên Daniel mỉm cười chào hỏi bà.

Olivia giơ cao lá thư trong tay: “Trên thực tế, cô ấy đã khởi hành rồi.”

Các nghị viên sôi nổi bàn luận, nét vui mừng hiện rõ trên mặt.

Olivia nói tiếp: “Nhưng không nên quá lạc quan. Đừng quên, Samantha và gia tộc Charlie quan hệ không tồi, nhưng gia tộc Dana thì…”

Các nghị viên đang vui mừng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Nghị viên Daniel nói: “Gia tộc Charlie có tổng cộng mười ba nghị viên, gia tộc Dana có mười bảy người.”

Một nghị viên khác tiếp lời: “Nói cách khác, nếu hoàng hậu về đế đô, ngược lại sẽ khiến chúng ta mất đi hai phiếu?” Trước đó gia tộc Charlie và Dana vẫn duy trì ăn ý trong yên lặng, đồng ý phản đối đều chằn chặn mười lăm phiếu. Nếu hoàng hậu Samantha về nước kéo Charlie lại gần đẩy Dana ra xa, có nghĩa là, bọn họ có được hoàn toàn mười ba phiếu của gia tộc Charlie, nhưng mất đi mười bảy phiếu của gia tộc Dana.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Phiếu của gia tộc Dana cũng rất quan trọng.”

“Hay là xin hoàng hậu bệ hạ đừng trở về vội?”

Tiếng các nghị viên khe khẽ thì thầm giống như tiếng ong mật vo ve.

Olivia nói: “Không cần quá bi quan. Nếu Samantha đã quyết định như vậy thì nhất định có lý do của mình.”

Các nghị viên an tĩnh lại, sau đó trợn mắt nhìn Olivia.

Bọn họ phát hiện bà vừa nước đôi đề cập cả hai phương diện.

Nghị viên Daniel hỏi: “Khi nào hoàng hậu bệ hạ về đến nơi?”

Olivia đáp: “Trong vòng 3 ngày nữa. Cô ấy cần hai ngày để thu dọn hành lý.”

Nghị viên Daniel ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi: “Có nên báo tin này cho hoàng đế bệ hạ không?”

Olivia trả lời: “Tạm thời không cần. Tránh cho cái não heo của lão bị quấy loạn ngủ không được.”

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy bà so sánh hoàng đế đế quốc với heo, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng, cho nên họ đã học được cách… tê liệt.

Nghị viên Daniel nói: “Như vậy, tôi nghĩ việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện nay chính là chờ đợi hoàng hậu bệ hạ giá lâm.”

Các nghị viên nhận được đáp án, nhao nhao cáo từ Ciro.

Chờ tất cả nghị viên rời khỏi, Olivia hỏi Ciro đang chẳng có biểu tình gì cả: “Trông con có vẻ không vui.”

“Con không cho rằng sức khỏe hiện tại của mẫu thân thích hợp trở lại đế đô.”

“Ta đồng ý lý do, nhưng không đồng ý kết luận của con. Tin ta đi, cho dù cô ấy có miễn cưỡng lưu lại tĩnh dưỡng thì cũng không có hiệu quả. Không bằng để cô ấy giúp con xử lý xong chuyện này.”

“Con có thể xử lý được.”

“Nhờ Vincent hỗ trợ? Chuẩn bị phát động chính biến?” Olivia khoanh tay liếc hắn.

“Con cho rằng hai cách đó cũng không tồi.”

“Sau đó khiến đế quốc rối loạn nhiều năm ư? Dù sao thế lực của Kastalon II cũng trải rộng cả đế quốc, trừ phi con có thể một lưới bắt hết bọn chúng, nếu không nhất định sẽ có người phất cờ báo thù ngày ngày đều suy tính làm thế nào để kéo con xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.”

Ciro ngẩng đầu: “Trông con giống một người dễ kích động sao?”

“Con cho rằng Kastalon ngu xuẩn lắm sao?”

“Chẳng lẽ không phải?”

Olivia ngẫm nghĩ: “Xin lỗi, ta so sánh lộn. Được rồi, trở lại chuyện chính, con mang Soso về, để trò ấy đi học lại, lý do là gì?”

Ciro bình tĩnh: “Em ấy sẽ trở thành quốc mẫu đế quốc.”

“Đúng là tin tức chấn động lòng người.” Olivia không ngạc nhiên như những người khác, chỉ nhún vai, “Ta nghĩ Samantha sẽ hứng thú lắm đó.”

Ciro nhớ ra gì đó, nhìn bà nói: “Dì là ma pháp sư hỏa hệ.”

“Đúng vậy.” Olivia chỉ cần nhìn mặt cũng biết suy nghĩ của hắn, “Con muốn ta trở thành đạo sư cho Soso hả?”

“Em ấy đã gỡ bỏ phong ấn.”

“Ta sẽ suy nghĩ.” Olivia đáp, “Nếu trò ấy mạnh mẽ như trong lời đồn.” Từ lúc còn nhỏ đã thiêu sạch hoàng cung… nghe có vẻ rất thú vị.

“Lời đồn luôn không đáng tin, ít nhất lời đồn về Soso…”

Olivia nhíu mày.

“Đánh giá em ấy quá thấp.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện