Hayden nói: “Ta sẽ không khoanh tay ngồi yên đối với chuyện đó, bệ hạ cũng vậy”

Đôi mắt xanh thăm thẳm tràn ngập tự tin cùng kiên định, đó là thứ Darren chẳng thể mơ tưởng. Nó từng xuất hiện trong mắt rất nhiều người, ngoại trừ nô lệ. Khi bọn cậu bị gông xiềng xích sắt trói buộc, mất đi không chỉ có tự do và tôn nghiêm, còn có lý tưởng. Cậu siết chặt lấy Arnold, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy chỗ trống cùng mất mát trong lòng.

“Quý tộc lâu đời nhất cao quý nhất trong lịch sử Đế Quốc là gia tộc Kastalon”. Hayden nửa ngồi, “Nhưng cậu có biết trước khi thành lập Đế Quốc bọn họ làm gì không?”

Darren ngơ ngẩn lắc đầu.

Hayden nói: “Bọn họ là dân thường bình thường tới không thể bình thường hơn”



Lời nói dối thế này quả nhiên chỉ có thể lừa gạt một Darren không biết tí ti lịch sử Đế Quốc cùng gia tộc Kastalon thôi ha? Hansen thầm nghĩ.

Darren chợt hiểu ra gì đó, nhưng chuyện tình hiểu ra quá mức kinh thế hãi tục, vượt quá ranh giới tưởng tượng của cậu, cho dù là nằm mơ, giấc mơ đẹp nhất của cậu cũng chỉ là cha và mẹ sống lại, đưa cậu và Arnold rời khỏi thành thị địa ngục này.

“Chuyện này, chuyện này không có khả năng”. Thân thể dần lạnh giá trong lòng kéo tâm tư Darren trở về, cậu hoang mang lắc đầu, “Tôi chỉ muốn rời khỏi đây, mang theo Arnold rời khỏi đây”

Hayden nói: “Arnold cũng nghĩ như vậy chứ?”

“Cậu ấy đương nhiên…” Darren nói được một nửa, suy sụp phát hiện ý kiến của mình không thể đại biểu cho Arnold. Từ khoảnh khắc nghe được Arnold muốn làm học trò Hansen, cậu liền biết, Arnold sớm chiều làm bạn có lý tưởng cao hơn mình nhiều lắm.

Hansen bỏ thêm củi vào lửa đúng lúc, “Ở đây không ai có đủ tư cách kế thừa nguyện vọng của Arnold bằng cậu”

Darren nhìn hắn nói: “Tôi không biết gì cả”

Hansen biết đã thuyết phục được cậu, nhếch miệng nói: “Nếu cậu cái gì cũng biết, còn muốn tôi làm gì?”

Darren cúi đầu nhìn Arnold. Cái chết đã mang đi sinh mệnh cậu, mang đi lý tưởng của cậu, mang đi hi vọng của cậu, nhưng không mang đi đau khổ đọng trên khuôn mặt cậu. Nhưng cho dù vẻ mặt cậu đau khổ như vậy, Darren cũng không muốn dời đường nhìn, vừa nghĩ đến sau này không thể nhìn thấy khuôn mặt này nữa, trái tim Darren như bị củi lửa thiêu đốt, đau đớn không chịu nổi. “Tôi nghe lời anh”. Cậu ôm Arnold, để gương mặt lạnh lẽo cứng đờ kia dán sát ngực mình, như là muốn in dấu người bạn này vào ngực vĩnh viễn.

Hansen thở phào. Đây có lẽ là việc duy nhất Darren người còn sống có thể làm cho Arnold người đã chết. “A, đúng rồi”, Hắn đột nhiên nhìn khắp chung quanh, “Mundra đâu?”

Mundra vô thức nhìn về phía hắn.

Hayden nhìn bàn tay bùn đất khổng lồ trống không cũng đã đủ biết đáp án, “Pháp sư vong linh luôn có cách để chính mình không trở thành vong linh”

Hansen tiếc hận nói: “Người này mạng thật lớn!”

Nghe được bốn chữ pháp sư vong linh, con ngươi Darren chợt lóe sáng, ánh mắt nhìn về phía Mundra tràn đầy cảnh giác cùng tìm tòi.

Mundra ngồi trên mặt đất như là đăm chiêu, để lộ gần nửa đôi chân trắng như tuyết.

Hayden nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi, vươn tay kéo cậu vào lòng, tay trái không để lộ dấu vết kéo váy cậu xuống, vừa vặn che kín một nửa phần da thịt kia.

Hansen quay đầu huýt sáo, ánh mắt vừa vặn bắt gặp giáp vàng đang đi về phía hắn.

Chiến đấu gần đến hồi kết.

Bởi vì Michael vắng mặt, các ma pháp sư ra đòn không có lực, cho nên nhanh chóng rút vào thành, để lại yên tĩnh cho bên ngoài.

“Các người định bao giờ thì đi?” Giáp vàng vừa đến đã hạ lệnh đuổi khách.

Hayden ngẩng đầu nhìn gã nói: “Các ngươi định xử lý Michael thế nào?”

Giáp vàng im lặng một lúc mới nói: “Chúng ta sẽ bắt lão phải trả giá”

Ánh mắt Hayden tràn ngập vẻ tìm tòi. Giáp vàng hiển nhiên đang che giấu một chuyện. Nếu Michael thực sự dễ dàng bị đánh bại như vậy, giáp vàng bọn họ tuyệt đối sẽ không cam chịu cho đến tận bây giờ mới bạo phát. Lúc trước hắn cho rằng sở dĩ bọn họ lựa chọn hiện tại bạo phát là vì mình, nhưng giờ đây xem ra, lại dường như không phải? Giáp vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ, dùng hai tay trịnh trọng đưa cho Hayden, “Ở đây ghi lại tên họ từng người bọn ta”

Hayden đứng lên, cũng dùng hai tay trịnh trọng tiếp nhận.

Mở trang thứ nhất, liền thấy trang thứ nhất viết kỵ sĩ cấp mười Alfred Wilson.

“Ta chính là Alfred”. Khi nói, giáp vàng không có bất cứ biểu hiện đắc ý nào, trái lại tang thương tới dường như không hề muốn nhắc đến.

Hayden nói: “Hayden Navister, kỵ sĩ cấp mười. Thật cao hứng biết ngươi”

Con mắt Alfred hơi sáng lên, lại mang theo chút nuối tiếc, “Ta vẫn luôn xem ngài là đối thủ, hiện tại vẫn vậy”

Hayden nói: “Vinh hạnh của ta”

Alfred nói: “Cảm ơn ngài đã xuất hiện ở đây. Nếu không có ngài, có lẽ ta đã quên mất chính mình là ai…” Gã kéo dài giọng, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giây tiếp theo, lại chuyển chủ đề nói, “Các người nhanh rời khỏi đây đi. Công hội ma pháp chỉ có mấy ma pháp sư cấp năm sáu canh giữ”

Hayden nói: “Chúng ta muốn tới thành Mael”

Con ngươi Alfred hơi nhỏ lại, “Ở đó gần Xiguimo…”

Hayden nói: “Nơi đó là quê hương của Monica”

Mundra phủi mông đứng dậy, chìa tay kéo tay áo hắn.

Hayden cười híp mắt, trở tay cầm lấy tay cậu.

Lửa đột nhiên tắt.

Tắt đột ngột như vậy, rất giống như phút chốc bị vật gì đó phủ kín.

Bốn phía tối mịt.

Ngay khi lửa tắt Hansen liền đến bên người Darren, nửa ngồi đè vai cậu, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Ở đây muốn nói phản ứng lớn nhất, thì chính là Alfred và các giáp bạc. Bọn họ gần như lập tức vây quanh nhóm người Hayden.

Alfred thấp giọng nói: “Ma pháp trận truyền tống đi thành Mael ở phòng cuối hành lang tầng sáu, cửa màu trắng ngà khắc hình quất roi nô lệ”. Ngay cả gã cũng không phát hiện, giọng nói gã gấp gáp tới giống như đang dặn dò hậu sự.

Hayden yên lặng kéo Mundra vào ngực. Từ mới nãy hắn đã hoài nghi Michael nhất định còn nắm giữ đòn sát thủ cực kỳ lợi hại trong tay, mới khiến một kỵ sĩ cấp mười như Alfred cũng không thể không khuất phục dưới *** uy của gã. Mà hiện tại, hẳn là lúc gã ra đòn sát thủ.

“Grào…”

Không trung truyền đến tiếng gầm của dã thú bị áp chế.

Hayden cảm thấy đầu ù lên, gần như muốn nổ tung.

Darren là người yếu nhất trong số bọn họ, đã ngất ngay tại chỗ, Hansen lập tức bế lấy cậu ta.

Mundra không có cảm giác đối với tiếng gầm, nhưng vòng tay trên tay cậu đột nhiên lóe sáng, khiến đầu cậu cũng trở nên choáng váng.

Ánh sáng trong bóng tối lúc này cực kỳ hấp dẫn chú ý.

Alfred quay qua nhìn cậu, nhưng không hỏi.

Hayden nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quang Minh thần lực có phản ứng… Là vật vong linh?”

Ngón tay nắm ngọn thương của Alfred đều siết lại.

“Là thú Phệ Hồn của Tử thần”. Giọng nói của Alfred căng thẳng, có phần biến điệu, “Nó lấy linh hồn sinh vật làm thức ăn. Bất luận sinh vật có linh hồn nào ở trước mặt nó đều không thể chống trả”

Hayden nghiêm mặt. Lần đầu tiên hắn nghe thấy thứ quái vật như thú Phệ Hồn, nhưng nếu Alfred đã nói vậy, nhất định là đã từng thấy.

“Grào!”

Tiếng gầm đột nhiên vang dội.

Bầu trời đột nhiên xuất hiện một đám mây đen rất lớn, nhìn kỹ, mây đen giống như một con sói đen có chiếc bụng lớn tròn xoe. So với thân thể, hai mắt và mồm nó là ba hang động đen ngòm còn tối hơn sâu hơn, nhìn từ xa xa, giống như đồ án u linh mà Quang Minh thần hội miêu tả.

Thú Phệ Hồn chầm chậm co lại, diện tích mây đen thoắt cái chỉ còn một phần ba, sau đó…

“Chạy!” Alfred dẫn đầu chạy vào trong tòa thành.

Thú Phệ Hồn giống như thở ra, há lớn miệng về phía bọn họ.

Lực hút khủng khiếp khiến đất văng tung tóe, tất cả đều cảm thấy mình đang bị lực hút kì quái kia hút lên trên…

May mà trước đó Alfred đã cảnh báo, phần lớn mọi người đều trốn được vào thành, chỉ có năm sáu giáp bạc chậm vài bước, mắc lại bên ngoài. Nhưng bọn họ không biến mất, cũng không bị hút lên, chỉ là giống như pho tượng đứng im một chỗ, không hề động đậy.

Hang động đen ngòm tượng trưng cho miệng của thú Phệ Hồn rung rinh, giống như đang nhấm nháp.

Bên trong thành, không ai khóc lóc, không ai chửi rủa, thậm chí không ai gây ra tiếng động. Bọn họ chỉ nhìn những thi thể hiển nhiên đã bị hút cạn linh hồn kia, im lặng hành lễ kỵ sĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện