Trằn trọc một đêm, Rhodes cho rằng cần phải tính toán cho tương lai mình. Trong lúc rửa mặt cùng Hansen, hắn bóng gió hỏi mục đích chuyến đi này của Hayden.
Hansen thuận miệng nói: “Trở về Fariel tham dự đại điển đăng cơ cùng hôn lễ hoàng thái tử điện hạ”
Hắn biết ngay mà, biết ngay mà.
Trước khi nghe được đáp án này Rhodes đã có chuẩn bị trong lòng rồi, nhưng sau khi chính tai nghe được vẫn cảm giác tuyệt vọng tới choáng váng. Khó khắn lắm hắn mới trốn khỏi địa phương kia, giờ lại trơ mắt nhìn mình bị dâng trở lại.
“Ông sao thế?” Hansen vỗ vai hắn, lại thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống con suối.
Rhodes chật vật ổn định thân hình, diện vô biểu tình nói: “Không có gì”. Đây là thói quen hắn dưỡng bao năm, bất kể nội tâm sóng gió gào thét thế nào, mặt ngoài hắn vẫn vân đạm phong khinh.
Hansen nói: “Với thân phận của tiểu thư Monica, hẳn là cũng sẽ nhận được lời mời”
…
Cái này so với Quang Minh thần pháp còn khủng bố hơn.
Rhodes nói: “Tiểu thư thân thể không tốt lắm”
“A, đúng vậy. Ta nghĩ hẳn là nên đề xuất với nguyên soái dùng Quang Minh thần thủy”. Hansen nói, “Có lẽ sẽ có hiệu quả”
Rhodes nghe được lông tóc toàn thân đều dựng đứng. Vừa nghĩ đến cảnh Quang Minh thần thủy được rót vào bụng, hắn liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bốc cháy rừng rực. May mà, may mà, là rót vào bụng Mundra, không phải bụng hắn.
Hắn hơi thả lỏng. Có điều sau khi Mundra uống Quang Minh thần thủy rất có thể sẽ bại lộ thân phận. Đến giờ vẫn chưa từng nghe nói có pháp sư vong linh nào uống Quang Minh thần thủy, cho nên không ai dám chắc chắn pháp sư vong linh uống phải Quang Minh thần thủy sẽ gặp hậu quả gì. Đến lúc Mundra bại lộ thân phận, vậy hắn cũng sẽ bị…
Rhodes giật thót, mạnh đứng lên.
Hansen vẩy tay cho khỏi ướt, cũng đứng lên nói: “Ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị lên đường”
“Chờ chút. Tôi muốn đi đại tiện” Rhodes nói.
Hansen nhìn hắn, chầm chậm bịt mũi.
“…” Cậu ta không định bắt hắn tụt quần ngày trước mặt đấy chứ? Sắc mặt Rhodes trở nên rất khó coi.
Qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng Mundra cũng có thể tập trung tinh thần lực.
Bởi vì chịu áp chế của Quang Minh thần lực, liên hệ giữa cậu và vong linh bị hạn chế ở mức thấp nhất, gần như không khác gì người bình thường, cũng bởi vậy cho nên khí tức của vong linh trên người cậu mới không bị phát giác. Nhưng như vậy có lợi mà cũng có hại, tuy cậu có thể che giấu thân phận nhưng khí vong linh ẩn trong cơ thể kêu gào nhộn nhào, không ngừng tranh đấu cùng Quang Minh thần lực, đẩy cơ thể rơi vào tình trạng suy yếu cực độ. Qua một đêm đối chọi, khí vong linh và Quang Minh thần lực rốt cuộc cũng đạt được trạng thái tương đối cân bằng, cậu ngoại trừ không thể thoải mái sử dụng ma pháp vong linh, còn cơ thể đã có thể tự do cử động.
Cậu nghe được xung quanh có âm thanh lao xao, sau đó một bàn tay áp lên trán cậu, nhỏ giọng hỏi: “Ổn chứ?”
Thứ cảm xúc dịu dàng này đã đánh thức ký ức ngủ say trong cậu. Năm đó cậu mới năm tuổi, bởi vì nhìn thấy giòi bọ ăn xác mà ốm nặng ba ngày ba đêm, lúc đó lão sư cũng sờ trán săn sóc cậu như vậy. Nhưng hồi ức tốt đẹp chỉ có một lần, sau khi lão sư phát hiện cậu mê luyến loại cảm xúc này thì không chịu làm vậy nữa. Ông nói: “Pháp sư vong linh thích người sống sẽ không phải một pháp sư vong linh xuất sắc”. Từ ngày đó, lão sư không ngừng bồi dưỡng cậu ở chung cùng đủ loại vật chết, để cậu học yêu thích vẻ đẹp của chúng từ mọi góc độ.
Cậu giật giật mí mắt. Hồi ức từ rất lâu trở về, ít nhiều khiến cậu bồi hồi.
Hayden ngay lập tức phát hiện phản ứng của cậu, rụt tay về nói: “Sáng sớm tốt lành, tiểu thư Monica”
Mundra mở mắt, diện vô biểu tình nhìn hắn.
Hayden nói: “Em muốn tự mình xuống giường rửa mặt, hay là…”
Hắn còn chưa nói xong, Mundra đã trở người xuống giường, đi ra ngoài.
Hansen mang theo Rhodes đã đại tiện xong quay trở về, nhìn thấy Hayden cười tít mắt theo sát phía sau Mundra, đi về phía con suối nhỏ.
“Nguyên soái!” Hansen gọi lớn, chặn đường đi của Mundra.
Mundra cau mày nhìn anh ta, cực kỳ bất mãn.
Rhodes lại vô cùng cao hứng. Mundra tỉnh nghĩa là hắn không còn đơn thân chiến đấu. Nghĩ đến năng lực chiến đấu của Mundra, bất an trong lòng hắn dịu đi, tiến lên một bước cung kính nói: “Tiểu thư”
Mundra trừng mắt nhìn hắn, không nói gì. Cậu chưa quên vòng trên cánh tay là ai tròng vào đâu.
Rhodes hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện đó, vội ho một tiếng nói: “Hiện nay chúng ta cần lo lắng nhất chính là hành trình”. Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ hành trình, hi vọng cái đầu điên khùng của Mundra vào thời khắc mấu chốt có thể phát huy công dụng theo cách bình thường.
Bàn tay Hayden nhẹ nhàng đáp lên vai Mundra, “Ta nghĩ tiểu thư Monica hẳn là rất sẵn lòng cùng ta tham dự đại điển đăng cơ của hoàng thái tử điện hạ”
Rhodes nói: “Nhưng chúng tôi phải đi Santo”
Hayden nói: “Đại điển đăng cơ của hoàng thái tử điện hạ chẳng phải là việc trọng đại mà mỗi một công dân đế quốc đều vui mừng hân hoan đấy ư?”
Đúng vậy, công dân đế quốc, nhưng không bao gồm tội phạm truy nã của đế quốc.
Rhodes nghĩ: một mặt phát lệnh truy nã ta, một mặt lại muốn ta vì người phát lệnh truy nã ta mà vui mừng hân hoan, vậy có lẽ chỉ có đám người ngu ngốc tôn sùng Quang Minh nữ thần mới có thể làm được.
“À, đương nhiên. Tôi tin tưởng hoàng thái tử điện hạ anh minh vĩ đại nhất định sẽ dẫn dắt đế quốc đi đến phồn vinh hưng thịnh!” Rhodes ca tụng xong, lại lật giọng, nói, “Nhưng chúng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng. Thực vậy. Tiểu thư… Monica!” Hắn nói đến đó cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Là đồng bọn cùng chung phận rơi vào tay địch, biểu hiện của Mundra thực sự là quá mức lạnh lùng, mặc xác hắn một người đối mặt với Hayden.
Mundra rốt cuộc mở miệng. Cậu nói: “Tôi đói”
Mặc dù Mundra rất đói, Rhodes vẫn dùng thời gian một phút giúp cậu trang điểm, Mundra đói bụng tương đối chịu phối hợp.
Cùng ăn bữa sáng không thiếu một ai.
Không những Hayden, Mundra, Hansen, Dinand, ngay cả Gregory và Rhodes đều đã có mặt.
Nhưng bọn họ chia làm hai bàn. Hayden, Mundra và Gregory một bàn, Hansen, Dinand và Rhodes một bàn. Không thể ngồi cùng một bàn với Mundra khiến Rhodes không được an tâm lắm, hắn nhìn khoảng cách giữa hai người, tính toán ngộ nhỡ Mundra nói bậy cái gì liệu mình có thể nhào qua bịt mồm cậu ta lại không.
“Tôi quên chưa nói cho em, Gregory đã tỉnh”. Hayden cười híp mắt nhìn Mundra.
Mundra quay đầu nhìn Gregory một cái, rất nhanh đã lại đem lực chú ý đặt trên đồ ăn.
Hayden hỏi Gregory nói: “Vị này chính là tiểu thư Monica, có lẽ cậu có thể nhớ lại chút gì đó chăng?”
“Monica”. Gregory nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mundra cũng không quay đầu, chỉ cầm lên một miếng bánh mì bỏ vào miệng.
…
Tất cả đều bị động tác ngang nhiên của cô làm cho kinh hãi.
Rhodes cuối cùng cũng tính ra kết quả — không kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mundra mang danh hiệu tiểu thư Monica làm ra sự tình chỉ có cô nhóc Monica mới làm.
“Ặc. Khụ, tiểu thư, ở đây không phải nhà”. Rhodes ám chỉ nói.
Mundra ăn hai miếng bánh mì rồi thôi, “No rồi”
Hayden nói: “Em nên ăn thêm một chút. Chúng ta còn phải đi đoạn đường rất dài, đến tối mới có thể dừng lại”
Mundra nói: “Tôi có thể chịu đến sáng mai”
Hayden sửng sốt. Hai miếng bánh mì một ngày đêm? Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao nàng lại gầy tới da bọc xương như thế. “Ăn uống vậy rất không đủ chất”. Hắn đưa bát sữa ngũ cốc trước mặt qua, “Chí ít cũng nên uống hết cái này”
Mundra quay qua nhìn gã.
Hayden mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định. Hắn thích cười, hơn nữa khi cười lên rất đẹp, xán lạn tựa dương quang, nhưng như vậy cũng không biểu thị nụ cười của hắn giống như thỏa hiệp, trên thực tế đại đa số thời gian, khi hắn cười lại càng thêm kiên định.
Mundra hiển nhiên không muốn vì loại chuyện này mà làm ra phản kháng vô nghĩa, cực kỳ nhu thuận bê bát lên uống ừng ực, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
Lực chú ý của Hayden lập tức tập trung đến đầu lưỡi cùng trên môi nàng, còn tư thế dùng bữa của nàng… Hắn quy cho là cá tính.
Gregory đột nhiên nói: “Cô biết tôi ư?” Đôi mắt y lẳng lặng nhìn Monica, mặc dù mất đi ký ức, nhưng dù sao y cũng là người thừa kế gia tộc Dana, cốt cách quý tộc trăm năm giúp y dù bị vây trong tình cảnh bất an cùng mờ mịt như hiện tại thì biểu tình vẫn không cho phép người khác được cự tuyệt như cũ.
Có điều đối tượng của y là Mundra. Mundra chỉ nhìn y rất chi không kiên nhẫn.
Là kẻ biết rõ nội tình đương nhiên Rhodes không dám để Mundra tự mình trả lời vấn đề có độ khó cao như vậy, cho nên hắn rất thức thời tiếp nhận câu hỏi, “Đương nhiên! Trên thực tế, ngài và tiểu thư Monica lần này là… cùng nhau bỏ trốn!”
Cùng nhau bỏ trốn! Gregory ngây người.
Nụ cười của Hayden càng thêm sâu xa bí hiểm.
Chỉ có Mundra một mình đóng vai người ngoài.
Trong tích tắc vừa rồi, Rhodes đã dựa vào những gì nhìn thấy lúc trước suy đoán ra giải thích hợp lý nhất cho mối quan hệ giữa Gregory và Monica, sau đó nhanh chóng nghĩ đến lợi dụng giải thích hợp lý này để tìm cách thoát thân.
Gregory nhíu mày nói: “Vì sao phải cùng nhau bỏ trốn?”
Rhodes nói: “Bởi vì hai người tư định chung thân, không nhận được chúc phúc của trưởng bối”
Hansen và Dinand đều rất hứng thú với cố sự này, đồng thời chờ mong mà hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Trán Rhodes đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn chợt nghĩ đến điểm bất hợp lý lớn nhất của cố sự. Đó là gia tộc Gulaba dù không hiển hách như gia tộc Dana, nhưng vẫn được coi là môn đăng hộ đối. Tài sản khổng lồ của gia tộc Gulaba đối với bất luận kẻ nào đều là mê hoặc không gì cưỡng nổi. Bởi vậy, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt, gia tộc Dana và gia tộc Gulaba sẽ không cự tuyệt hôn sự này mới phải. Hắn chống mắt nhìn về phía Mundra, tựa hồ muốn xin giúp đỡ từ cậu.
Mundra cúi đầu nhìn ngũ cốc trong bát, phát hiện còn chưa ăn sạch sẽ, lại bưng bát lên dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Rhodes chợt lóe lên linh quang trong đầu, thốt ra lời: “Bởi vì tiểu thư cử chỉ thô lỗ khiến thành chủ rất không vừa lòng. Do đó gia tộc Dana phản đối hôn sự này. Bọn họ nhắm tới tiểu thư của gia tộc Charlie.
Hansen thuận miệng nói: “Trở về Fariel tham dự đại điển đăng cơ cùng hôn lễ hoàng thái tử điện hạ”
Hắn biết ngay mà, biết ngay mà.
Trước khi nghe được đáp án này Rhodes đã có chuẩn bị trong lòng rồi, nhưng sau khi chính tai nghe được vẫn cảm giác tuyệt vọng tới choáng váng. Khó khắn lắm hắn mới trốn khỏi địa phương kia, giờ lại trơ mắt nhìn mình bị dâng trở lại.
“Ông sao thế?” Hansen vỗ vai hắn, lại thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống con suối.
Rhodes chật vật ổn định thân hình, diện vô biểu tình nói: “Không có gì”. Đây là thói quen hắn dưỡng bao năm, bất kể nội tâm sóng gió gào thét thế nào, mặt ngoài hắn vẫn vân đạm phong khinh.
Hansen nói: “Với thân phận của tiểu thư Monica, hẳn là cũng sẽ nhận được lời mời”
…
Cái này so với Quang Minh thần pháp còn khủng bố hơn.
Rhodes nói: “Tiểu thư thân thể không tốt lắm”
“A, đúng vậy. Ta nghĩ hẳn là nên đề xuất với nguyên soái dùng Quang Minh thần thủy”. Hansen nói, “Có lẽ sẽ có hiệu quả”
Rhodes nghe được lông tóc toàn thân đều dựng đứng. Vừa nghĩ đến cảnh Quang Minh thần thủy được rót vào bụng, hắn liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bốc cháy rừng rực. May mà, may mà, là rót vào bụng Mundra, không phải bụng hắn.
Hắn hơi thả lỏng. Có điều sau khi Mundra uống Quang Minh thần thủy rất có thể sẽ bại lộ thân phận. Đến giờ vẫn chưa từng nghe nói có pháp sư vong linh nào uống Quang Minh thần thủy, cho nên không ai dám chắc chắn pháp sư vong linh uống phải Quang Minh thần thủy sẽ gặp hậu quả gì. Đến lúc Mundra bại lộ thân phận, vậy hắn cũng sẽ bị…
Rhodes giật thót, mạnh đứng lên.
Hansen vẩy tay cho khỏi ướt, cũng đứng lên nói: “Ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị lên đường”
“Chờ chút. Tôi muốn đi đại tiện” Rhodes nói.
Hansen nhìn hắn, chầm chậm bịt mũi.
“…” Cậu ta không định bắt hắn tụt quần ngày trước mặt đấy chứ? Sắc mặt Rhodes trở nên rất khó coi.
Qua một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng Mundra cũng có thể tập trung tinh thần lực.
Bởi vì chịu áp chế của Quang Minh thần lực, liên hệ giữa cậu và vong linh bị hạn chế ở mức thấp nhất, gần như không khác gì người bình thường, cũng bởi vậy cho nên khí tức của vong linh trên người cậu mới không bị phát giác. Nhưng như vậy có lợi mà cũng có hại, tuy cậu có thể che giấu thân phận nhưng khí vong linh ẩn trong cơ thể kêu gào nhộn nhào, không ngừng tranh đấu cùng Quang Minh thần lực, đẩy cơ thể rơi vào tình trạng suy yếu cực độ. Qua một đêm đối chọi, khí vong linh và Quang Minh thần lực rốt cuộc cũng đạt được trạng thái tương đối cân bằng, cậu ngoại trừ không thể thoải mái sử dụng ma pháp vong linh, còn cơ thể đã có thể tự do cử động.
Cậu nghe được xung quanh có âm thanh lao xao, sau đó một bàn tay áp lên trán cậu, nhỏ giọng hỏi: “Ổn chứ?”
Thứ cảm xúc dịu dàng này đã đánh thức ký ức ngủ say trong cậu. Năm đó cậu mới năm tuổi, bởi vì nhìn thấy giòi bọ ăn xác mà ốm nặng ba ngày ba đêm, lúc đó lão sư cũng sờ trán săn sóc cậu như vậy. Nhưng hồi ức tốt đẹp chỉ có một lần, sau khi lão sư phát hiện cậu mê luyến loại cảm xúc này thì không chịu làm vậy nữa. Ông nói: “Pháp sư vong linh thích người sống sẽ không phải một pháp sư vong linh xuất sắc”. Từ ngày đó, lão sư không ngừng bồi dưỡng cậu ở chung cùng đủ loại vật chết, để cậu học yêu thích vẻ đẹp của chúng từ mọi góc độ.
Cậu giật giật mí mắt. Hồi ức từ rất lâu trở về, ít nhiều khiến cậu bồi hồi.
Hayden ngay lập tức phát hiện phản ứng của cậu, rụt tay về nói: “Sáng sớm tốt lành, tiểu thư Monica”
Mundra mở mắt, diện vô biểu tình nhìn hắn.
Hayden nói: “Em muốn tự mình xuống giường rửa mặt, hay là…”
Hắn còn chưa nói xong, Mundra đã trở người xuống giường, đi ra ngoài.
Hansen mang theo Rhodes đã đại tiện xong quay trở về, nhìn thấy Hayden cười tít mắt theo sát phía sau Mundra, đi về phía con suối nhỏ.
“Nguyên soái!” Hansen gọi lớn, chặn đường đi của Mundra.
Mundra cau mày nhìn anh ta, cực kỳ bất mãn.
Rhodes lại vô cùng cao hứng. Mundra tỉnh nghĩa là hắn không còn đơn thân chiến đấu. Nghĩ đến năng lực chiến đấu của Mundra, bất an trong lòng hắn dịu đi, tiến lên một bước cung kính nói: “Tiểu thư”
Mundra trừng mắt nhìn hắn, không nói gì. Cậu chưa quên vòng trên cánh tay là ai tròng vào đâu.
Rhodes hiển nhiên cũng nhớ đến chuyện đó, vội ho một tiếng nói: “Hiện nay chúng ta cần lo lắng nhất chính là hành trình”. Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ hành trình, hi vọng cái đầu điên khùng của Mundra vào thời khắc mấu chốt có thể phát huy công dụng theo cách bình thường.
Bàn tay Hayden nhẹ nhàng đáp lên vai Mundra, “Ta nghĩ tiểu thư Monica hẳn là rất sẵn lòng cùng ta tham dự đại điển đăng cơ của hoàng thái tử điện hạ”
Rhodes nói: “Nhưng chúng tôi phải đi Santo”
Hayden nói: “Đại điển đăng cơ của hoàng thái tử điện hạ chẳng phải là việc trọng đại mà mỗi một công dân đế quốc đều vui mừng hân hoan đấy ư?”
Đúng vậy, công dân đế quốc, nhưng không bao gồm tội phạm truy nã của đế quốc.
Rhodes nghĩ: một mặt phát lệnh truy nã ta, một mặt lại muốn ta vì người phát lệnh truy nã ta mà vui mừng hân hoan, vậy có lẽ chỉ có đám người ngu ngốc tôn sùng Quang Minh nữ thần mới có thể làm được.
“À, đương nhiên. Tôi tin tưởng hoàng thái tử điện hạ anh minh vĩ đại nhất định sẽ dẫn dắt đế quốc đi đến phồn vinh hưng thịnh!” Rhodes ca tụng xong, lại lật giọng, nói, “Nhưng chúng tôi thực sự có chuyện rất quan trọng. Thực vậy. Tiểu thư… Monica!” Hắn nói đến đó cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Là đồng bọn cùng chung phận rơi vào tay địch, biểu hiện của Mundra thực sự là quá mức lạnh lùng, mặc xác hắn một người đối mặt với Hayden.
Mundra rốt cuộc mở miệng. Cậu nói: “Tôi đói”
Mặc dù Mundra rất đói, Rhodes vẫn dùng thời gian một phút giúp cậu trang điểm, Mundra đói bụng tương đối chịu phối hợp.
Cùng ăn bữa sáng không thiếu một ai.
Không những Hayden, Mundra, Hansen, Dinand, ngay cả Gregory và Rhodes đều đã có mặt.
Nhưng bọn họ chia làm hai bàn. Hayden, Mundra và Gregory một bàn, Hansen, Dinand và Rhodes một bàn. Không thể ngồi cùng một bàn với Mundra khiến Rhodes không được an tâm lắm, hắn nhìn khoảng cách giữa hai người, tính toán ngộ nhỡ Mundra nói bậy cái gì liệu mình có thể nhào qua bịt mồm cậu ta lại không.
“Tôi quên chưa nói cho em, Gregory đã tỉnh”. Hayden cười híp mắt nhìn Mundra.
Mundra quay đầu nhìn Gregory một cái, rất nhanh đã lại đem lực chú ý đặt trên đồ ăn.
Hayden hỏi Gregory nói: “Vị này chính là tiểu thư Monica, có lẽ cậu có thể nhớ lại chút gì đó chăng?”
“Monica”. Gregory nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mundra cũng không quay đầu, chỉ cầm lên một miếng bánh mì bỏ vào miệng.
…
Tất cả đều bị động tác ngang nhiên của cô làm cho kinh hãi.
Rhodes cuối cùng cũng tính ra kết quả — không kịp. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mundra mang danh hiệu tiểu thư Monica làm ra sự tình chỉ có cô nhóc Monica mới làm.
“Ặc. Khụ, tiểu thư, ở đây không phải nhà”. Rhodes ám chỉ nói.
Mundra ăn hai miếng bánh mì rồi thôi, “No rồi”
Hayden nói: “Em nên ăn thêm một chút. Chúng ta còn phải đi đoạn đường rất dài, đến tối mới có thể dừng lại”
Mundra nói: “Tôi có thể chịu đến sáng mai”
Hayden sửng sốt. Hai miếng bánh mì một ngày đêm? Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao nàng lại gầy tới da bọc xương như thế. “Ăn uống vậy rất không đủ chất”. Hắn đưa bát sữa ngũ cốc trước mặt qua, “Chí ít cũng nên uống hết cái này”
Mundra quay qua nhìn gã.
Hayden mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt cũng rất kiên định. Hắn thích cười, hơn nữa khi cười lên rất đẹp, xán lạn tựa dương quang, nhưng như vậy cũng không biểu thị nụ cười của hắn giống như thỏa hiệp, trên thực tế đại đa số thời gian, khi hắn cười lại càng thêm kiên định.
Mundra hiển nhiên không muốn vì loại chuyện này mà làm ra phản kháng vô nghĩa, cực kỳ nhu thuận bê bát lên uống ừng ực, sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
Lực chú ý của Hayden lập tức tập trung đến đầu lưỡi cùng trên môi nàng, còn tư thế dùng bữa của nàng… Hắn quy cho là cá tính.
Gregory đột nhiên nói: “Cô biết tôi ư?” Đôi mắt y lẳng lặng nhìn Monica, mặc dù mất đi ký ức, nhưng dù sao y cũng là người thừa kế gia tộc Dana, cốt cách quý tộc trăm năm giúp y dù bị vây trong tình cảnh bất an cùng mờ mịt như hiện tại thì biểu tình vẫn không cho phép người khác được cự tuyệt như cũ.
Có điều đối tượng của y là Mundra. Mundra chỉ nhìn y rất chi không kiên nhẫn.
Là kẻ biết rõ nội tình đương nhiên Rhodes không dám để Mundra tự mình trả lời vấn đề có độ khó cao như vậy, cho nên hắn rất thức thời tiếp nhận câu hỏi, “Đương nhiên! Trên thực tế, ngài và tiểu thư Monica lần này là… cùng nhau bỏ trốn!”
Cùng nhau bỏ trốn! Gregory ngây người.
Nụ cười của Hayden càng thêm sâu xa bí hiểm.
Chỉ có Mundra một mình đóng vai người ngoài.
Trong tích tắc vừa rồi, Rhodes đã dựa vào những gì nhìn thấy lúc trước suy đoán ra giải thích hợp lý nhất cho mối quan hệ giữa Gregory và Monica, sau đó nhanh chóng nghĩ đến lợi dụng giải thích hợp lý này để tìm cách thoát thân.
Gregory nhíu mày nói: “Vì sao phải cùng nhau bỏ trốn?”
Rhodes nói: “Bởi vì hai người tư định chung thân, không nhận được chúc phúc của trưởng bối”
Hansen và Dinand đều rất hứng thú với cố sự này, đồng thời chờ mong mà hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Trán Rhodes đột nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn chợt nghĩ đến điểm bất hợp lý lớn nhất của cố sự. Đó là gia tộc Gulaba dù không hiển hách như gia tộc Dana, nhưng vẫn được coi là môn đăng hộ đối. Tài sản khổng lồ của gia tộc Gulaba đối với bất luận kẻ nào đều là mê hoặc không gì cưỡng nổi. Bởi vậy, nếu không vì nguyên nhân đặc biệt, gia tộc Dana và gia tộc Gulaba sẽ không cự tuyệt hôn sự này mới phải. Hắn chống mắt nhìn về phía Mundra, tựa hồ muốn xin giúp đỡ từ cậu.
Mundra cúi đầu nhìn ngũ cốc trong bát, phát hiện còn chưa ăn sạch sẽ, lại bưng bát lên dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Rhodes chợt lóe lên linh quang trong đầu, thốt ra lời: “Bởi vì tiểu thư cử chỉ thô lỗ khiến thành chủ rất không vừa lòng. Do đó gia tộc Dana phản đối hôn sự này. Bọn họ nhắm tới tiểu thư của gia tộc Charlie.
Danh sách chương