Chuyện pháp sư vong linh tập kích Quang Minh thần điện nhanh chóng lan truyền. Gần như toàn bộ thành Neal đều đang thảo luận pháp sư vong linh lỗ mãng ăn gan hùm mật gấu kia, cũng vì Quang Minh thần hội đã chiến thắng hắn mà cảm thấy vui mừng khôn xiết.
“Pháp sư vong linh là những kẻ tà ác nhất thế giới này. Bọn họ thậm chí sẽ lột sống trẻ con, chỉ để nếm thử trái tim tươi mới.”
“Trời ạ! Quá sức đáng sợ!
“May mắn thành Neal có giáo hoàng tọa trấn, thật sự may mắn!”
“Nghe nói không lâu trước đó, giáo hoàng dẫn theo Quang Minh thần hội đi tinh lọc đám pháp sư tà ác kia. Tên pháp sư vong linh này nhất định là đến báo thù. Có điều hắn thật không biết tự lượng sức mình. Giáo hoàng là sứ giả của nữ thần ở Mộng đại lục, là người tôn quý nhất Mộng đại lục, ngay cả quốc vương cũng phải cúi đầu xưng thần với ngài, còn ai có thể phản kháng chứ?”
Những người khác sôi nổi phụ họa: “Không thể a không thể.”
Đây là quán cơm trong một khách sạn nhỏ, chỉ có bốn cái bàn. Thời điểm bữa tối náo nhiệt, các khách nhân không thể không hợp lại ngồi một bàn. Có điều đại đa số khách ngủ trong đây đều thích như vậy, bởi vì bọn họ có thể nhân cơ hội quen biết thêm nhiều người, nghe được nhiều tin tức.
Tỷ như hiện tại, một người tự xưng là nhà thơ lang thang đang chậm rãi kể chuyện này, cũng ngẫu hứng soạn thành một bài hát. Anh ta lôi ra một chiếc đàn hạc ngắn ngang cánh tay, mặt trên chỉ có bảy dây đàn, hoàn toàn không thể so sánh với những cây đàn hạc cao ngang đầu người của các phu nhân quý tộc. Nhưng khi anh ta bắt đầu gảy, tất cả mọi người đều say sưa.
“Ái nhân yểu điệu hỡi, người muốn ta mang đến phương nào? Người cũng biết ta đã già nua, tóc trắng như tuyết.
Không còn có thể đuổi theo bước chân như gió của người,
Ngửi không ra hương thơm trên thân thể người.
Ta chết đi, người vẫn là cô gái thanh xuân
Ta không muốn nhắm mắt, để người một mình nhìn thế gian dơ bẩn.
Ta không muốn buông tay, để người một mình bàng hoàng trên lục địa cô tịch.
Đi thôi, đi thôi.
Tìm kiếm nơi niết bàn cuối cùng.
Đi thôi, đi thôi.
Mang theo tín ngưỡng không thay đổi.
A!
Là nơi này sao?
Nhìn kìa, ngẩng đầu quang mang vạn trượng.
Là nơi này sao?
Nghe kìa, bốn phía ngâm xướng thánh khiết.
Dù pháp sư vong linh đột kích, chúng ta không cần sợ hãi,
Nơi này có một vị giáo hoàng nhân từ.
Dù tà ác hắc ám phủ xuống, chúng ta không cần sợ hãi,
Nơi này tắm trong vinh quang của nữ thần.
Là nơi này, cô gái của ta.
Ta có thể buông ra tay, nhắm lại mắt, dùng tình yêu của người thiêu đốt lần sục sôi cuối cùng của sinh mệnh.”
Khách sạn nhỏ ngây ngất, tựa hồ đi theo tiếng nhạc trầm thấp nhẹ nhàng của nhà thơ lang thang kia đến nơi tắm trong quang mang vạn trượng. Ai cũng không chú ý thấy, một thanh niên ngồi dựa vào tường đứng lên, rút tiền từ trong túi đặt vào quầy chủ quán, sau đó kéo áo choàng trên người vội vàng ra ngoài.
Đang là lúc ăn cơm mọi nhà đều đóng cửa, trên đường có chút vắng lặng. Hai bên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi, nhưng không bao lâu, lại có tiếng cười khoan khoái truyền tới.
Nơi nơi đều khoái hoạt.
Vào giờ khắc này, đây là một tòa thành khoái hoạt.
Nhưng, chỉ đối với đại đa số người mà thôi. Thế giới vĩnh viễn không đạt được thống nhất, ví dụ như mỗi chuyện tốt sẽ có người đứng ra phản đối, mỗi chuyện xấu sẽ có người cam tâm tình nguyện đi theo. Thời điểm đại đa số người đều khoái nhạc, lại có một phần nhỏ đắm chìm trong bi thống, ảo não hoặc phẫn nộ.
Thanh niên vừa từ khách sạn nhỏ đi ra hiển nhiên là một trong số đó.
Bước chân của hắn thực nặng nề, tựa như bước chân người đàn ông già nua không theo kịp cô gái thanh xuân trong lời nhà thơ lang thang kia. Nhưng mục tiêu của hắn thực rõ ràng, thẳng tiến về cuối đường, đến tòa cung điện còn nguy nga lộng lẫy hơn cả hoàng cung Sangtu.
Tòa cung điện này giống như một tòa thành xây dựng giữa núi tuyết. Toàn thân trắng toát, chỗ cao nhất của cung điện là một pho tượng thần xinh đẹp. Mỗi khi trời mưa tuyết rơi, người thần hội sẽ đứng ra, giăng kết giới cho tượng thần, vì nữ thần mà che mưa chắn gió.
Hiện tại, trong đêm tối ấm áp, nữ thần như đang lẳng lặng đứng trên cung điện, trên người quấn quanh một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thanh niên dừng lại cách đó không xa, ánh mắt đảo qua cung điện, sau đó rơi vào cửa lớn mở rộng.
Cửa lớn của cung điện Quang Minh thần hội chưa bao giờ đóng. Nó tượng trưng cho thái độ của nữ thần Quang Minh với nhân loại, vĩnh viễn rộng mở tấm lòng tiếp nhận, vĩnh viễn không vứt bỏ một con dân nào.
Kỵ sĩ thần thánh canh giữ cửa cung điện chú ý thấy hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới: “Xin hỏi, có gì cần giúp đỡ sao?”
Thanh niên vội ho một tiếng, hạ giọng: “Nghe nói nơi này sắp sửa thiêu chết một pháp sư vong linh, tôi ngạc nhiên quá, cho nên muốn đến xem.”
Kỵ sĩ thần thánh nói: “Phải chờ tới tối mai mới được.”
Thanh niên hỏi: “Tại sao không lập tức tiến hành vậy?”
Kỵ sĩ thần thánh tốt tính trả lời: “Giáo hoàng mời sứ giả Kanding đế quốc và Shamanlier cùng tham dự xét xử kẻ tà ác này. Bọn họ tối mai mới đến.”
Thanh niên nói: “Sứ giả Kanding đế quốc?”
Kỵ sĩ thần thánh hỏi: “Anh đến từ Kanding đế quốc à?”
Thanh niên đáp: “Không, tôi đến từ Shamanlier. Chẳng qua tôi không biết Kanding đế quốc và Shamanlier cũng có tư cách tham dự việc trọng đại này.”
“Đây cũng không phải việc trọng đại hạng nhất.” Kỵ sĩ thần thánh nói, “Khi thế giới không còn pháp sư vong linh mới là việc trọng đại thật sự.”
Thế giới không còn pháp sư vong linh?
Trong đầu thanh niên hiện ra một khuôn mặt vô tội, tim hơi hơi siết chặt. “Ngày mai mấy giờ cử hành vậy?”
Kỵ sĩ thần thánh đáp: “Tám giờ tối.”
Thanh niên cảm ơn, xoay người theo đường đến về khách sạn nhỏ trước đó.
Người ăn cơm trong khách sạn chưa tản đi, nhà thơ lang thang đang ca xướng ái tình, có điều lần này nhân vật chính là một đôi nam nam, có vài khách nhân uống say cố ý vặn vẹo mông, miệng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.
Thanh niên nhíu mày, nghiêng thân lên lầu.
Một kẻ say đột nhiên bổ tới bắt lấy tay hắn, lắc lắc thân thể cọ vào người hắn.
Trong mắt thanh niên hiện lên một tia chán ghét, tay bị nắm nhẹ nhàng đặt trên lưng kẻ say đẩy gã ra. Tuy thời gian kẻ say đụng chạm hắn không đến ba giây đồng hồ, nhưng ba giây này giống như một vết bùn trong cảm quan của hắn. Hắn lập tức vọt đi nhà tắm tắm rửa, sau đó lấy một chai nước hoa từ túi không gian ra – đây là chuẩn bị cho vũ hội. Hắn xịt ba phát vào người, hắt hơi hai cái mới xua được mùi của kẻ say kia ra khỏi óc.
Thân thể đàn ông tráng kiện trộn với mùi mồ hôi thối và mùi rượu khiến hắn không tự chủ được mà so sánh với thân thể gầy yếu không mất đi mềm mại trong trí nhớ.
Cùng là nam nhi, em ấy luôn có thể khiến cho bản thân nhìn qua giống như một thiếu niên sạch sẽ động nhân.
Vòng eo mảnh khảnh, gương mặt tú khí, cử chỉ văn tĩnh.
Thanh niên phát hiện mình lại bắt đầu khoảng thời gian hoài niệm. Mỗi buổi tối, hắn luôn kìm lòng không nổi lâm vào một vòng luẩn quẩn, không ngừng nhớ người ấy, nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt giữa bọn họ. Càng đáng sợ hơn là, khi chi tiết hắn nhớ lại ngày càng nhiều, khi chi tiết càng trở nên rõ ràng, khát vọng và nhung nhớ của hắn đối với người ấy càng khó có thể ức chế.
Cùng lúc đó, vết thương bị lừa gạt chậm rãi khép lại.
Ngươi muốn làm gì?
Hayden Navister.
Hắn đẩy cửa sổ. Khách sạn này có vị trí tốt lắm, đứng ở trong phòng vừa vặn có thể nhìn thấy tượng nữ thần trên nóc Quang Minh thần điện. Rõ ràng là gần như vậy, hắn lại phải đứng nơi đây phỏng đoán tình trạng và cảm xúc hiện tại của người nọ.
Không biết người nọ có phải cũng đang phỏng đoán hắn không?
Hắn dựa vào cửa sổ nhìn tượng nữ thần đến xuất thần, một hồi lâu mới đóng cửa sổ, trở lại trên giường.
Ngày mai là một ngày dài, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mục đích giáo hoàng phái người mời sứ giả Shamanlier và Kanding đế quốc vô cùng rõ ràng, đó là mượn điều này để chứng tỏ sự tồn tại của Quang Minh thần hội trọng yếu cỡ nào. Dù sao, pháp sư vong linh ở Mộng đại lục gần như là kẻ địch chung. Những quốc gia khác sở dĩ không tiến công Tây Côi Mạc trên quy mô lớn, bởi vì pháp sư vong linh không chủ động công kích bọn họ, bọn họ không muốn mua phiền toái vào người, có điều khi pháp sư vong linh ra khỏi Tây Côi Mạc bắt đầu tấn công thành thị thì lại là một chuyện khác.
Hắn tin giáo hoàng nhất định sẽ nhân cơ hội giương cao uy tín của Quang Minh thần hội, thậm chí một lần nữa nhúng tay vào Shamanlier và Kanding đế quốc.
Nhưng quy luật ở đời, người mưu tính, trời định đoạt.
Cho dù người đó là giáo hoàng.
“Pháp sư vong linh là những kẻ tà ác nhất thế giới này. Bọn họ thậm chí sẽ lột sống trẻ con, chỉ để nếm thử trái tim tươi mới.”
“Trời ạ! Quá sức đáng sợ!
“May mắn thành Neal có giáo hoàng tọa trấn, thật sự may mắn!”
“Nghe nói không lâu trước đó, giáo hoàng dẫn theo Quang Minh thần hội đi tinh lọc đám pháp sư tà ác kia. Tên pháp sư vong linh này nhất định là đến báo thù. Có điều hắn thật không biết tự lượng sức mình. Giáo hoàng là sứ giả của nữ thần ở Mộng đại lục, là người tôn quý nhất Mộng đại lục, ngay cả quốc vương cũng phải cúi đầu xưng thần với ngài, còn ai có thể phản kháng chứ?”
Những người khác sôi nổi phụ họa: “Không thể a không thể.”
Đây là quán cơm trong một khách sạn nhỏ, chỉ có bốn cái bàn. Thời điểm bữa tối náo nhiệt, các khách nhân không thể không hợp lại ngồi một bàn. Có điều đại đa số khách ngủ trong đây đều thích như vậy, bởi vì bọn họ có thể nhân cơ hội quen biết thêm nhiều người, nghe được nhiều tin tức.
Tỷ như hiện tại, một người tự xưng là nhà thơ lang thang đang chậm rãi kể chuyện này, cũng ngẫu hứng soạn thành một bài hát. Anh ta lôi ra một chiếc đàn hạc ngắn ngang cánh tay, mặt trên chỉ có bảy dây đàn, hoàn toàn không thể so sánh với những cây đàn hạc cao ngang đầu người của các phu nhân quý tộc. Nhưng khi anh ta bắt đầu gảy, tất cả mọi người đều say sưa.
“Ái nhân yểu điệu hỡi, người muốn ta mang đến phương nào? Người cũng biết ta đã già nua, tóc trắng như tuyết.
Không còn có thể đuổi theo bước chân như gió của người,
Ngửi không ra hương thơm trên thân thể người.
Ta chết đi, người vẫn là cô gái thanh xuân
Ta không muốn nhắm mắt, để người một mình nhìn thế gian dơ bẩn.
Ta không muốn buông tay, để người một mình bàng hoàng trên lục địa cô tịch.
Đi thôi, đi thôi.
Tìm kiếm nơi niết bàn cuối cùng.
Đi thôi, đi thôi.
Mang theo tín ngưỡng không thay đổi.
A!
Là nơi này sao?
Nhìn kìa, ngẩng đầu quang mang vạn trượng.
Là nơi này sao?
Nghe kìa, bốn phía ngâm xướng thánh khiết.
Dù pháp sư vong linh đột kích, chúng ta không cần sợ hãi,
Nơi này có một vị giáo hoàng nhân từ.
Dù tà ác hắc ám phủ xuống, chúng ta không cần sợ hãi,
Nơi này tắm trong vinh quang của nữ thần.
Là nơi này, cô gái của ta.
Ta có thể buông ra tay, nhắm lại mắt, dùng tình yêu của người thiêu đốt lần sục sôi cuối cùng của sinh mệnh.”
Khách sạn nhỏ ngây ngất, tựa hồ đi theo tiếng nhạc trầm thấp nhẹ nhàng của nhà thơ lang thang kia đến nơi tắm trong quang mang vạn trượng. Ai cũng không chú ý thấy, một thanh niên ngồi dựa vào tường đứng lên, rút tiền từ trong túi đặt vào quầy chủ quán, sau đó kéo áo choàng trên người vội vàng ra ngoài.
Đang là lúc ăn cơm mọi nhà đều đóng cửa, trên đường có chút vắng lặng. Hai bên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi, nhưng không bao lâu, lại có tiếng cười khoan khoái truyền tới.
Nơi nơi đều khoái hoạt.
Vào giờ khắc này, đây là một tòa thành khoái hoạt.
Nhưng, chỉ đối với đại đa số người mà thôi. Thế giới vĩnh viễn không đạt được thống nhất, ví dụ như mỗi chuyện tốt sẽ có người đứng ra phản đối, mỗi chuyện xấu sẽ có người cam tâm tình nguyện đi theo. Thời điểm đại đa số người đều khoái nhạc, lại có một phần nhỏ đắm chìm trong bi thống, ảo não hoặc phẫn nộ.
Thanh niên vừa từ khách sạn nhỏ đi ra hiển nhiên là một trong số đó.
Bước chân của hắn thực nặng nề, tựa như bước chân người đàn ông già nua không theo kịp cô gái thanh xuân trong lời nhà thơ lang thang kia. Nhưng mục tiêu của hắn thực rõ ràng, thẳng tiến về cuối đường, đến tòa cung điện còn nguy nga lộng lẫy hơn cả hoàng cung Sangtu.
Tòa cung điện này giống như một tòa thành xây dựng giữa núi tuyết. Toàn thân trắng toát, chỗ cao nhất của cung điện là một pho tượng thần xinh đẹp. Mỗi khi trời mưa tuyết rơi, người thần hội sẽ đứng ra, giăng kết giới cho tượng thần, vì nữ thần mà che mưa chắn gió.
Hiện tại, trong đêm tối ấm áp, nữ thần như đang lẳng lặng đứng trên cung điện, trên người quấn quanh một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thanh niên dừng lại cách đó không xa, ánh mắt đảo qua cung điện, sau đó rơi vào cửa lớn mở rộng.
Cửa lớn của cung điện Quang Minh thần hội chưa bao giờ đóng. Nó tượng trưng cho thái độ của nữ thần Quang Minh với nhân loại, vĩnh viễn rộng mở tấm lòng tiếp nhận, vĩnh viễn không vứt bỏ một con dân nào.
Kỵ sĩ thần thánh canh giữ cửa cung điện chú ý thấy hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới: “Xin hỏi, có gì cần giúp đỡ sao?”
Thanh niên vội ho một tiếng, hạ giọng: “Nghe nói nơi này sắp sửa thiêu chết một pháp sư vong linh, tôi ngạc nhiên quá, cho nên muốn đến xem.”
Kỵ sĩ thần thánh nói: “Phải chờ tới tối mai mới được.”
Thanh niên hỏi: “Tại sao không lập tức tiến hành vậy?”
Kỵ sĩ thần thánh tốt tính trả lời: “Giáo hoàng mời sứ giả Kanding đế quốc và Shamanlier cùng tham dự xét xử kẻ tà ác này. Bọn họ tối mai mới đến.”
Thanh niên nói: “Sứ giả Kanding đế quốc?”
Kỵ sĩ thần thánh hỏi: “Anh đến từ Kanding đế quốc à?”
Thanh niên đáp: “Không, tôi đến từ Shamanlier. Chẳng qua tôi không biết Kanding đế quốc và Shamanlier cũng có tư cách tham dự việc trọng đại này.”
“Đây cũng không phải việc trọng đại hạng nhất.” Kỵ sĩ thần thánh nói, “Khi thế giới không còn pháp sư vong linh mới là việc trọng đại thật sự.”
Thế giới không còn pháp sư vong linh?
Trong đầu thanh niên hiện ra một khuôn mặt vô tội, tim hơi hơi siết chặt. “Ngày mai mấy giờ cử hành vậy?”
Kỵ sĩ thần thánh đáp: “Tám giờ tối.”
Thanh niên cảm ơn, xoay người theo đường đến về khách sạn nhỏ trước đó.
Người ăn cơm trong khách sạn chưa tản đi, nhà thơ lang thang đang ca xướng ái tình, có điều lần này nhân vật chính là một đôi nam nam, có vài khách nhân uống say cố ý vặn vẹo mông, miệng phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị.
Thanh niên nhíu mày, nghiêng thân lên lầu.
Một kẻ say đột nhiên bổ tới bắt lấy tay hắn, lắc lắc thân thể cọ vào người hắn.
Trong mắt thanh niên hiện lên một tia chán ghét, tay bị nắm nhẹ nhàng đặt trên lưng kẻ say đẩy gã ra. Tuy thời gian kẻ say đụng chạm hắn không đến ba giây đồng hồ, nhưng ba giây này giống như một vết bùn trong cảm quan của hắn. Hắn lập tức vọt đi nhà tắm tắm rửa, sau đó lấy một chai nước hoa từ túi không gian ra – đây là chuẩn bị cho vũ hội. Hắn xịt ba phát vào người, hắt hơi hai cái mới xua được mùi của kẻ say kia ra khỏi óc.
Thân thể đàn ông tráng kiện trộn với mùi mồ hôi thối và mùi rượu khiến hắn không tự chủ được mà so sánh với thân thể gầy yếu không mất đi mềm mại trong trí nhớ.
Cùng là nam nhi, em ấy luôn có thể khiến cho bản thân nhìn qua giống như một thiếu niên sạch sẽ động nhân.
Vòng eo mảnh khảnh, gương mặt tú khí, cử chỉ văn tĩnh.
Thanh niên phát hiện mình lại bắt đầu khoảng thời gian hoài niệm. Mỗi buổi tối, hắn luôn kìm lòng không nổi lâm vào một vòng luẩn quẩn, không ngừng nhớ người ấy, nhớ tới từng chuyện nhỏ nhặt giữa bọn họ. Càng đáng sợ hơn là, khi chi tiết hắn nhớ lại ngày càng nhiều, khi chi tiết càng trở nên rõ ràng, khát vọng và nhung nhớ của hắn đối với người ấy càng khó có thể ức chế.
Cùng lúc đó, vết thương bị lừa gạt chậm rãi khép lại.
Ngươi muốn làm gì?
Hayden Navister.
Hắn đẩy cửa sổ. Khách sạn này có vị trí tốt lắm, đứng ở trong phòng vừa vặn có thể nhìn thấy tượng nữ thần trên nóc Quang Minh thần điện. Rõ ràng là gần như vậy, hắn lại phải đứng nơi đây phỏng đoán tình trạng và cảm xúc hiện tại của người nọ.
Không biết người nọ có phải cũng đang phỏng đoán hắn không?
Hắn dựa vào cửa sổ nhìn tượng nữ thần đến xuất thần, một hồi lâu mới đóng cửa sổ, trở lại trên giường.
Ngày mai là một ngày dài, hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mục đích giáo hoàng phái người mời sứ giả Shamanlier và Kanding đế quốc vô cùng rõ ràng, đó là mượn điều này để chứng tỏ sự tồn tại của Quang Minh thần hội trọng yếu cỡ nào. Dù sao, pháp sư vong linh ở Mộng đại lục gần như là kẻ địch chung. Những quốc gia khác sở dĩ không tiến công Tây Côi Mạc trên quy mô lớn, bởi vì pháp sư vong linh không chủ động công kích bọn họ, bọn họ không muốn mua phiền toái vào người, có điều khi pháp sư vong linh ra khỏi Tây Côi Mạc bắt đầu tấn công thành thị thì lại là một chuyện khác.
Hắn tin giáo hoàng nhất định sẽ nhân cơ hội giương cao uy tín của Quang Minh thần hội, thậm chí một lần nữa nhúng tay vào Shamanlier và Kanding đế quốc.
Nhưng quy luật ở đời, người mưu tính, trời định đoạt.
Cho dù người đó là giáo hoàng.
Danh sách chương