Mundra và Rhodes bị an bài trong tòa biệt thự chuyên dùng để tiếp đãi pháp sư vong linh, ở hai gian phòng ngủ đối diện nhau. Bọn họ vừa vào ở, liền có sáu vị hàng xóm, toàn bộ hàng hiên đều ngửi thấy mùi nước thuốc gay mũi.

Rhodes vào phòng không bao lâu, bỏ chạy đến phòng Mundra oán giận, “Đây là nước thuốc quái gì vậy? Sao mùi lại nồng như thế?”

Mundra đang chà lau đủ loại bình lọ của mình. Đại chiến với Quang Minh thần hội tiêu hao của cậu hơn phân nửa vu thi và kỵ sĩ vong linh, cho nên cậu chỉ có thể ngồi chùi chùi chai lọ cho đỡ nghiền. “Hmm, dùng phương pháp chưng cất để nước thuốc tinh khiết hơn.”

Rhodes hỏi: “Tại sao còn muốn tinh khiết hơn? Độ tinh khiết ban đầu đủ để giữ tươi rồi.”

Mundra nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Có lẽ hắn muốn màu sắc đậm hơn chút?”

“…” Rhodes nhìn cậu lau đến thuần thục, không khỏi ngứa tay, lấy ra một khối vu thi giúp nó chà lau thân thể.

Mundra nói: “Miệng vết thương của nó thối rữa kìa.”

Rhodes giận dữ: “Hết cách, khi còn sống đã thối rồi.”

Mundra nhìn chằm chằm vu thi hồi lâu, đột nhiên đứng lên: “Chúng ta đi tìm vu thi tốt đi!”

Rhodes giật mình: “Đi đâu tìm?”

Mundra nói: “Nghiệp đoàn ma pháp?”



Thực là một đề nghị khiến cho người ta giật mình.

Rhodes khô khốc hỏi: “Ngươi được đế quốc cho phép chưa?”

Mundra nghi hoặc: “Tại sao cần đế quốc cho phép?”



Đúng vậy, tại sao cần đế quốc cho phép.

Rhodes nghẹn lời. Làm ma pháp sư cung đình đã lâu, hắn càng ngày càng không có thói quen dùng tư duy của pháp sư vong linh đi suy xét vấn đề. Với pháp sư vong linh, ma pháp sư và kỵ sĩ chính là vật liệu biết đi, chỉ cần thích, có thể đánh chết mang về nhà. Có điều lão Mundra rất ít khi làm vậy, lão ta luôn thích đoạt vật yêu của các pháp sư vong linh khác.

“Ngươi thành công chưa?”

Thòi điểm Mundra đại náo học viện ma pháp hoàng gia, Rhodes đang an an ổn ổn mà cầm chén vàng ma pháp sư cung đình làm đạo sư thổ hệ của Soso, thuận tiện tham dự trận đại chiến, cho nên rất rõ ràng kết quả trận chiến.

Mundra lắc đầu. Lão Mundra trước khi tạ thế để lại rất nhiều vu thi và kỵ sĩ vong linh cho cậu, cho nên vu thi và kỵ sĩ vong linh bình thường cậu nhìn không vào mắt, mà những cái thật vất vả mới coi trọng thì… ngoại trừ Hayden, những cái khác cũng chưa đụng đến.

Có lẽ cậu nên về nhà một chuyến. Hầm băng chứa rất nhiều vu thi và kỵ sĩ vong linh tốt thầy lưu lại. Mundra nghiêm túc suy nghĩ.

Rhodes thấy biểu tình buồn bực của Mundra, cổ vũ: “Kỳ thật, ngươi có thể dùng thử phương thức của lão Mundra.”

Mundra nhìn hắn, sau đó chầm chậm chuyển ánh mắt qua vu thi bên cạnh hắn.



“Ta không nói ta!” Rhodes phẫn nộ rống to.

Mundra nhắm hai mắt lại.

Rhodes: “…”

Việc tiếp đón pháp sư vong linh không quá náo nhiệt như dự tính. Đại đa số pháp sư vong linh dường như không có hứng thú với điều kiện đế quốc đưa ra, nhưng điều này cũng tránh cho có quá nhiều pháp sư vong linh đến đế quốc tìm nơi nương tựa khiến Quang Minh thần hội và những quốc gia khác kiêng kị.

Văn phòng to như vậy mà chỉ có một người, bởi vì Ciro cho rằng không nên lãng phí nhiều nhân lực vào việc tiếp đón, cho nên Keane chỉ có thể ngồi đọc sách. Nhưng tâm tư của anh ta hoàn toàn không ở trong sách, mà vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân anh ta chờ mong rốt cục vang lên.

Keane ngẩng đầu từ trong sách, nhìn thanh niên tóc vàng mang theo một trận gió lạnh đi tới, cười tủm tỉm đứng dậy: “Tôi tưởng một tháng này chẳng có việc gì có thể làm ngài rời khỏi phủ nguyên soái quá phạm vi một thước cơ.”

Hayden bỏ mũ lên bàn, đĩnh đạc ngồi xuống: “Nếu anh không đến quấy rầy.”

Keane nói: “Xem ra nguyên soái đại nhân không chút hứng thú với tin tức tôi cung cấp. Tôi sẵn lòng thu hồi.”

“Được rồi, ta coi như chưa từng nghe qua. Cho nên ta không nợ ân huệ của anh.” Hayden đứng lên, một lần nữa đội mũ vào, “Khó có được một lần đến đây, anh không mang ta đi thăm thú chút sao?”

Keane nói: “Đẹp nhất nơi đây là vườn hoa.”

Hayden nhướng mày: “Vậy mang ta đến chỗ không đẹp đi.”

Keane không nhịn được cười rộ, “Tuân mệnh.”

Tới gần tầng trệt, Keane chú ý đến biểu tình của Hayden, chỉ thấy hắn thản nhiên tựa hồ không phát giác mùi nước thuốc truyền từ hàng hiên tới, không khỏi kinh ngạc. Trước khi anh ta về dưới trướng Ciro, còn ở phe đối lập với Hayden, tuy không có giao tình gì, nhưng hiểu biết hắn không ít hơn bạn bè, cho nên anh biết rõ Hayden là người rất mẫn cảm với mùi vị. Tựa như khi Hayden vừa tiến vào, anh ta liền ngửi thấy mùi hoa lan như có như không.

Mundra và Rhodes ngụ ở hai gian phòng cuối của tầng trên cùng, cũng là hai gian rộng rãi nhất trong số tất cả khách phòng.

Keane tới cửa thì ngừng bước, thức thời nói: “Ta nghĩ ta còn có việc phải làm, đoạn đường còn lại nguyên soái đại nhân có thể tự đi.”

Hayden mỉm cười: “Cảm tạ anh tiếp đón.”

Hai người nhìn nhau cười, lòng hiểu mà không nói.

Sau khi Keane rời khỏi, nụ cười dính trên mặt Hayden hơi hơi héo xuống. Hắn đưa tay sửa sang lại mũ, nhịn không được kéo mũ xuống cầm trong tay. Tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình phát ngốc.

Cửa không hề báo trước mở ra, không đợi Hayden lên tiếng lại nặng nề đóng sầm vào.

Toàn bộ hàng hiên rung chuyển.

Dù cửa không đụng vào mũi Hayden, nhưng hắn vẫn cảm thấy cái mũi có chút phát đau, lỗ tai ông ông. Ngẫm lại khuôn mặt vừa lộ ra khỏi khe cửa… hình như không phải Mundra.

Hắn nhíu mày, đưa tay gõ cửa.

Bên trong, Rhodes xoay vòng quanh Mundra, “Làm thế nào bây giờ! Hắn đến đây!”

Mundra đang cao hứng chải vu thi mới, nghe vậy mờ mịt hỏi: “Ai?”

“Hayden!” Rhodes nghĩ đến lỗ tai, ngữ khí trở nên nghiến răng nghiến lợi, lập tức quái gở bổ sung một câu, “Kỵ sĩ bảo vệ ngươi.”

Tay Mundra chải vu thi dừng một chút, mày hơi nhướng lên.

Rhodes định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Hắn lập tức phi thân vọt tới lối ra còn lại của phòng – sân phơi.

Mundra nói: “Nơi này là lầu bốn, nhảy xuống sẽ chết đó.”

Rhodes đáp: “Ta muốn nhìn xem có thể nhảy sang phòng bên cạnh không.” Hắn nói xong, triệu hồi một kỵ sĩ vong linh.

Mundra hỏi: “Ông hỏi ý kiến người bên đó chưa?”

Cậu vừa dứt lời, liền thấy cách vách đi ra một nữ pháp sư vong linh âm trầm tăm tối. Đồng tử nàng xanh như nước thuốc chải vu thi. Rhodes yên lặng thu kỵ sĩ vong linh về. Hắn phát hiện mình không thể xem như một pháp sư vong linh đủ tư cách, ít nhất từ thẩm mỹ quan mà nói.

Cửa lại bị gõ nhẹ hai cái.

Người ngoài cửa rất kiên nhẫn.

Mundra chầm chậm đứng lên, cất kỹ vu thi, lại lôi bộ váy lam sẫm kia ra.

Rhodes trở về từ sân phơi, mở cửa tủ trốn vào, trước khi chui vào, hắn còn ra sức cường điệu một câu, “Coi như ta không tồn tại!”

Cuối cùng Mundra vẫn cất quần áo lại, sau đó mở cửa.

Hayden lại đội mũ lên. Bởi vì hắn linh cảm lần này gặp lại giữa bọn họ sẽ có chút ngại ngùng nho nhỏ, mà mũ có thể giúp hắn thực hiện một động tác trì hoãn lúc xấu hổ – ngả mũ chào.

Hắn làm thế thật.

“Không mời ta vào ngồi một lát sao?” Hayden mỉm cười, dù trong lòng rất muốn bước nhanh vào trong, nhưng mặt ngoài không thể không thong thả từng bước.

Mundra nghiêng đầu ngẫm nghĩ, tựa hồ đang muốn đưa ra quyết định.

Hayden nhân cơ hội tham lam ngắm cậu, như thể bù cho cả khoảng thời gian ly biệt. Mundra mặc áo bào pháp sư vong linh trông càng gầy yếu hơn so với mặc đồ con gái, áo pháp sư rộng thùng thình như đang mắc trên một giá áo nhỏ nhắn, sắc mặt tái nhợt khác thường, tôn lên tròng mắt đen láy trong suốt, sáng đến kinh người.

May mắn, em bình an vô sự.

Tảng đá trong lòng khiến hắn chẳng thể hô hấp rốt cục đã được hạ xuống.

“Tôi cảm thấy,” Mundra thẳng đầu lại, cuối cùng làm ra quyết định, chậm rãi mở miệng, “Chúng ta tạm thời không nên gặp mặt.”

Hayden đang ngắm đến mê mẩn, nhất thời không kịp phản ứng, bật thốt hỏi: “Cái gì?”

Mundra ngẩng đầu, lặp lại từng chữ: “Chúng ta tạm thời không nên gặp mặt.”

Hayden nắm mũ trong tay, bất ngờ chẳng nói nên lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện