Màn đêm buông xuống, Murdoch được mời đến nhà Navister.

Hayden ngồi bên lò sưởi trong thư phòng đọc sách, chờ Murdoch tiến vào mới đứng dậy.

“Thời tiết chết tiệt, mưa phùn rả rích suốt ngày.” Murdoch vừa phàn nàn vừa cởi áo khoác, giao cho Hansen treo lên giá, sau đó ngồi xuống đối diện với Hayden trên ghế sa lông, tay vẫn chống quải trượng, “Ta nghĩ nguyên soái Hayden nhất định có lời quan trọng cần nói với ta.”

Hayden chậm rì rì ngồi xuống, ra hiệu cho Hansen lấy cho Murdoch một tấm thảm lông, rồi nói: “Ta quyết định cùng đi với Mundra đến vong linh giới.”

Murdoch sửng sốt, “Trời ạ, thật là một tin tốt làm cho người ta giật mình! Ta không biết làm thế nào cảm kích ngài mới phải.” Tuy miệng ông ta nói vậy, trên mặt lại không biểu hiện quá nhiều vui mừng, hiển nhiên biết rõ Hayden kêu mình đến tuyệt đối không phải chỉ vì một tin đó.

Hayden nói: “Nhưng trước khi đi, ta muốn giải quyết xong chút phiền toái.”

Murdoch hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ đang đoán hắn sẽ đề xuất điều kiện gì.

Hayden hỏi: “Không biết ngài từng nghe nói chưa, sau khi chúng ta gặp nạn ở thành Cotter, cùng Gregory trở về báo tin còn có một ma pháp sư trẻ tuổi.”

Murdoch nói: “Ta không rõ lắm.”

Hayden nói tiếp: “Ma pháp sư trẻ đó đã được tìm thấy, chúng ta cũng tìm ra nguyên nhân Gregory mất trí nhớ.”

“Thật không?” Murdoch nghiêm túc hỏi, “Rốt cục là nguyên nhân gì?”

Hayden rất là khâm phục sự điềm tĩnh của ông ta, “Bởi vì cậu ấy tập kích đoàn xe ta phái đi hộ tống tiểu thư Anita con gái của thành chủ thành Mael.” Hắn bổ sung, “Người dẫn đầu là Dinand, ta nghĩ Gregory tiên sinh chắc chắn có quen biết.”

Tay Murdoch cầm quải trượng hơi siết lại, “Thật sự làm cho người ta giật mình.”

Hayden mỉm cười: “Xem ra tối nay ta đã để ngài giật mình hai lần.”

Murdoch nói: “Hy vọng Gregory trước khi mất trí nhớ có thể cho ta một đáp án hợp lý.”

Hayden ẩn ý hỏi: “Ngài có cách giúp cậu ấy khôi phục ký ức, phải không?”

“Không chắc chắn lắm.” Dù trong lòng Murdoch đoán chừng Gregory chẳng có mất trí nhớ gì ráo, nhưng không để lộ ngoài mặt, “Tất cả thầy thuốc ta xin ý kiến đều an ủi, có lẽ một ngày nào đó sẽ đột nhiên nhớ lại, không thể sốt ruột.”

Hayden nói: “Nói thế, mất trí nhớ thực là một chuyện gay go.”

“Khá gay go.” Murdoch đáp, “Ta tin rằng không có người nào muốn gặp phải chuyện như vậy.”

Hayden nói: “Ta nghĩ Gregory cần có người bảo vệ, tuy cậu ấy đã khôi phục được một phần ký ức, nhưng ai biết có thể lại đánh mất không? Tình trạng thường xuyên mất trí nhớ của cậu ấy thật khiến cho người ta lo lắng.”

Murdoch vuốt cằm: “Đúng vậy, ta sẽ cho nó đi an dưỡng tử tế, đến khi xác định nó đã khỏe hẳn mới cho ra ngoài.”

Hayden nở nụ cười hài lòng, “Ngài thật là một người ông đúng nghĩa.”

Murdoch nghe vậy thở dài: “Không, một đứa cháu của ta còn đang bị đóng băng, nếu ta là người ông đúng nghĩa, nó hiện tại hẳn phải đang vui vẻ.”

“Rất khó tưởng tượng bộ dạng Audis vui vẻ.” Hayden cười, “Chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại, ta nhất định phải bắt cậu ấy biểu diễn cho ta xem.”

Tâm tình của Murdoch thoáng trở nên tốt đẹp, cùng hùa theo nói giỡn: “Nếu nó dám cự tuyệt, ta sẽ đánh mông nó bằng quải trượng này.”

Hayden cười to.

Murdoch rời đi, Hansen không cam lòng hỏi nhỏ: “Chỉ như vậy mà được?”

Hayden nói: “Đương nhiên không phải. Nhưng hiện tại có việc quan trọng hơn cần làm, phải tìm ra tung tích của Dinand, còn có, cứu sống Audis.”

Hansen nhắc: “Audis là người gia tộc Dana.”

Hayden cười: “Vẫn là người thừa kế thứ nhất, cho nên chúng ta phải nhanh chân cứu sống hắn.”

Hansen mờ mịt: “Ha, tôi nghĩ đầu óc của tôi đi ngủ mất rồi.”

Hayden hỏi: “Ngươi có biết tại sao Gregory tập kích Dinand không?”

Hansen trả lời: “n oán cá nhân? Đánh cướp… hoặc là vừa mắt Anita? Nghe rất khó tin.”

Hayden nói: “Có lẽ mục đích đơn giản hơn chúng ta tưởng tượng. Y không muốn chúng ta tìm được pháp sư vong linh trở về cứu Audis.”

Hansen lại nhắc: “Bọn họ là anh em.”

“Cũng là đối thủ cạnh tranh.”

“Đúng rồi, a, đúng rồi.” Hansen nói, “Cho nên y là kẻ lập mưu từ đầu đến cuối, vì lợi ích của mình, không tiếc đẩy mọi người xuống nước. Thật không ngờ, nếu không phải chúng ta may mắn sử dụng được ma pháp trận đến thành Mael, có lẽ đã bỏ mạng ở thành Cotter. Trong khi cái người nói muốn đi cầu cứu lại thà giả bộ bị đập hỏng đầu để biến thành thằng ngớ ngẩn mất trí!”

Hayden hỏi: “Ngươi không biết là, đối phó với loại ngớ ngẩn này, biện pháp tốt nhất chính là để y tự mình biến thành thật sự ngớ ngẩn sao?”

“Nghe không tồi.” Hansen nghĩ nghĩ, “Có lẽ y còn có thêm một tội danh nữa.”

“Cái gì?”

“Giả mạo vị hôn phu của Mundra tiên sinh.” Hansen đáp, “Chắc chắn mất trí nhớ lần đầu cũng chỉ là lời nói dối. Loại người mưu tính đầy mình như y sao có thể không nhận ra vị hôn thê của mình chứ? Buồn cười quá.”

Hayden vuốt cằm: “Ta nghĩ y sẽ rất khoái chí mà tiếp nhận tội danh này.”

Trong khi Frank tích cực tìm kiếm những vật phẩm Mundra yêu cầu, Murdoch dùng đủ thủ đoạn hạn chế hết sức hành động của Gregory, thì Mundra đang cố gắng làm bàn chải.

Thật ra cậu vốn chẳng cần phải vất vả như thế, vì Hayden đã tìm cho cậu một thợ thủ công. Nhưng để sau này có thể tự tay cắm từng sợi râu của giáo hoàng lên bàn chải, Mundra quyết định đích thân hoàn thành.

Ngày bàn chải hoàn thành, Mundra đặc biệt đem vu thi mới thu được ra chải thử, sự thật chứng minh, lão chủ của tiệm tạp hóa kia có được một bộ râu cực kỳ tốt. Lo lắng đến việc bàn chải hao mòn, Mundra thậm chí còn bấm tay tính xem đại khái phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến chỗ lão chủ thu hoạch lần nữa.

“Ta nghĩ có lẽ nên cho lão ăn nhiều mỳ chút.” Hayden gối đầu lên vai Mundra, lười biếng ôm lấy eo cậu, nhìn tay cậu không ngừng chuyển động. Xuất phát từ linh cảm với bàn chải mới, Mundra đang tìm cách cải tạo hết đống bàn chải của mình sao cho thuận tay hơn.

Ánh mặt trời dào dạt ấm áp chiếu qua khung cửa, Hayden thoải mái nheo mắt, hưởng thụ một buổi chiều nhàn nhã.

Trong tủ quần áo, Rhodes oán hận tự thề với bản thân: Tuyệt đối sẽ không bao giờ chui vào cái phòng này nửa bước!

……

Chết tiệt! Rốt cuộc Mundra có nhớ là hắn đang nằm trong này không hở? Mundra có nhớ hay không thì không biết, nhưng Hayden thì biết rất rõ, cho nên hắn vừa nhẹ nhàng xoa bóp eo Mundra, vừa lặng lẽ oán thầm thằng cha không biết thức thời trong tủ.

Sao lúc mình đến hắn không đường đường chính chính mà rời đi, vì cái khỉ gì cứ muốn núp trong tủ vậy?

Hayden mở to mắt, đột nhiên hỏi: “Người trong tủ, là Deroh à?” Hắn từng gặp một lần hồi phá băng cho Audis, nhưng vì mặt cha này cứ khuất sau áo choàng, nên không nhìn thấy rõ.

Mundra đáp: “Có thể nói thế.”

Hayden lại hỏi: “Gã có quan hệ gì với tên pháp sư vong linh bị nhầm thành em không?”

Rhodes nằm trong tủ nghe thấy thế liền căng thẳng, lòng cầu nguyện Mundra ngàn vạn lần đừng để nam sắc mê hoặc mà khai mình ra.

Mundra đáp: “Tên không giống nhau.”

“Ồ…”

Hayden dài giọng khiến Rhodes càng khẩn trương hơn.

“Thật ra, ta nợ gã một lời xin lỗi.” Hayden nói.

Rhodes sửng sốt.

Mundra vừa tháo bàn chải, vừa nói: “Lỗ tai à?”

Hayden hỏi: “Em thấy ta nên tặng lễ vật gì bồi tội thì ổn?”

“…” Rhodes kinh sợ trước chuyển biến đột ngột này. Tuy hắn hận thấu xương nhát kiếm của Hayden, nhưng đứng trên lập trường của Hayden mà nói, cũng không có gì sai… Đương nhiên, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

Mundra cũng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.

“Gã là bạn em mà.” Hayden dịu dàng cười. Mundra không phải là một người dễ gần, nói vậy bạn bè không nhiều lắm. Hắn cũng không muốn về sau bên cạnh Mundra có một tên bạn luôn cố gắng châm ngòi ly gián quan hệ của họ, cho nên trước khi sự tình phát sinh, phải bóp chết nó ngay từ khi vừa nảy mầm.

Mundra nghĩ nghĩ rồi bảo: “Ông ấy muốn làm ma pháp sư cung đình.”

Hayden ngẩn người.

Trong lòng Rhodes ngổn ngang trăm mối. Hắn đích thật rất muốn quay về nghiệp cũ, làm ma pháp sư cung đình, nhưng tuyệt đối không phải ở Kanding đế quốc. Chưa nói tới thái độ Ciro nếu thấy hắn, chỉ nghĩ đến chuyện giữa một đám ma pháp sư lại chui ra một tên pháp sư vong linh, hắn có thể biết trước mình sẽ bị đối đãi như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện