Sinh vật cường đại gần với thần trong truyền thuyết — long, vậy mà lại bị tiêu diệt toàn bộ.

Hai tai Pierce ù ù, mắt vẫn nhìn chằm chằm cái gáy đang lung lay của lão mập, thần trí bay về những ngày còn nhỏ được nghe kể truyền thuyết về long. Chí hướng xây dựng thuở nhỏ tiêu phí của hắn cả nửa đời người giờ lại không thực hiện được nữa.

Kleist cũng sửng sốt một lát, nhưng thấy nét mặt thoáng biểu lộ của lão mập thì ngay lập tức tỉnh táo lại. Trên đảo Song Tử, đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi trên đường, cuộc sống đơn điệu khiến kỹ thuật nói dối của ông vua này cũng không cao minh cho lắm, vẻ bối rối chột dạ thể hiện rõ ràng. Nhưng hắn không định nhắc nhở Pierce.

“Long bị tiêu diệt như thế nào?” Pierce trầm giọng hỏi.

Lão mập nói: “Bọn chúng đắc tội Hải Thần hoàng bệ hạ.”

Nhân vật này xuất hiện khiến cả Pierce và Kleist đều hơi ngẩn ra.

Trong Tứ đại Thần vương, Hải Thần hoàng có vai trò thấp nhất. Ông ta sống ở biển lớn, không hề có hứng thú với đất liền. Mộng đại lục lưu truyền rất nhiều thần thoại xa xưa, ông ta chỉ là diễn viên mặc áo rồng* đảm nhiệm vai diễn có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu không phải đế quốc Kanding dùng Hải Thần khí đối phó với Hỏa thần làm ông ta một lần nữa xuất hiện trước mắt thế nhân, bọn họ có lẽ không nhớ nổi có một nhân vật như thế.

*áo rồng là loại trang phục đồng bộ trong kịch hát nói chung (tuồng, chèo, cải lương…). Thường thì chỉ những diễn phụ làm nền mới mặc.

Lão mập nói: “Vua của Long tộc nói năng lỗ mãng với Hải Thần, chọc giận Hải Thần hoàng. Hải Thần hoàng giận dữ tiêu diệt toàn bộ Long tộc.”

Pierce nói: “Sao các ngươi lại thoát được?”

Lão mập đáp: “Chúng ta được nữ thần Quang Minh che chở, không liên quan trực tiếp đến Long tộc.”

“Nếu Long tộc bị diệt hết, sao các ngươi còn gửi thư mời đi?”

Lão mập cứng họng, do dự nói: “Cái đó đã trở thành phong tục của chúng ta ở đây……”

Tay cầm kiếm của Pierce căng thẳng, “Các ngươi chỉ muốn lấy cớ để tuyển nô lệ đúng không!” Chỉ vì cái loại lòng dạ xấu xa này mà khiến mình khi không lãng phí mất ba năm.

“Coi chừng!”

Cùng với tiếng cảnh báo gấp gáp từ bên ngoài, cửa sổ hai bên cung điện đồng loạt bị đập vỡ, hơn mười bóng người như chim ưng tấn công trực diện. Ma pháp trận ngăn trở giữa Pierce và Kleist đột nhiên mất hiệu lực, kiếm phong lao thẳng đến tay Pierce và cổ họng Kleist.

Pierce vừa muốn bức ép con tin vừa muốn giải vây cho Kleist, lại vừa muốn nghênh tiếp kẻ địch, nhưng không có phương pháp phân thân. May mà Kleist cực kỳ thông minh, lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu, lăn mình trên mặt đất, giống như bóng cao su lăn đến sát tường. Pierce thấy hắn tạm thời an toàn không cần lo nữa, dùng một kiếm loại bỏ mấy thị vệ, chặt chẽ khóa lão mập ở trước người.

“Vút.” Một thanh kiếm đâm thẳng vào lão mập, hoàn toàn không để ý đến an nguy của lão.

“Đáng giận!” Lão mập hùng hổ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại phun ra máu. Bấy giờ, Pierce cũng bất chấp những cái khác, buông lão ta ra, dốc sức đối đầu với địch.

Lão mập ngã xuống đất, bắp chân bị người đạp vài cái, mắt thấy một bàn chân sắp dẫm lên ngực thì mất sạch can đảm, nhắm mắt chờ chết. Giây phút quyết định, một bàn tay xách cổ lão khẽ kéo, tha lão ta ra khỏi chiến trường.

Dù vậy, một kiếm kia cũng đã lấy mất hơn nửa cái mạng của lão, giờ phút này mặc dù có khí, nhưng cũng ra nhiều hơn vào.

McKee vỗ vỗ mặt lão, nôn nóng hỏi: “Này, ông không sao chứ. Long ở đâu?”

Người vừa lên tiếng cảnh báo chính là McKee. Hắn và Pierce tuy lần lượt tiến vào, nhưng lại không đi cùng hướng. Pierce vội vàng tìm đến thư phòng thưởng thức bảo vật của hắn, còn McKee thì dạo một vòng trong tẩm cung. Sau đó, Pierce uy hiếp lão vua gây ra rối loạn, hắn biết lấy võ lực của mình có đến cũng không giúp được gì, dứt khoát trốn trong bóng tối bí mật gần đó nghe ngóng động tĩnh trong cung, mãi đến khi động tĩnh nhỏ đi mới chạy tới. Không ngờ vừa đến cửa thì phát hiện bọn thị vệ đang bàn tính đánh lén, tình thế cấp bách đành lên tiếng báo động trước. Chuyện lão vua nói Long tộc bị diệt hắn vẫn chưa nghe được, lúc này nhìn thấy một lão mập đầu đội vương miện đương nhiên phải khẩn cấp truy hỏi.

Lão mập môi run run, đau.

McKee nóng nảy, “Nói nhanh, ông không có thời gian đâu.”

Môi lão mập lại run run. “Phòng bí mật có…… nước thánh…… Cứu ta……”

“Phòng bí mật ở đâu?” Kleist không biết từ lúc nào đã mò được đến đây.

Lão mập đang muốn nói, thì thấy sau lưng Kleist xuất hiện một thanh kiếm đang chém về phía lão.

McKee theo bản năng tránh về sau, lui đến bên kia cung điện, mặt đối mặt với Pierce. Pierce đang bận ứng phó với đám thị vệ cuồn cuộn không dứt, vội vàng nói: “Tìm nơi an toàn trốn đi. Mang theo Kerry.”

McKee đột nhiên tỉnh ngộ. Kleist là kỵ sĩ cấp sáu, đi với tên đó an toàn hơn. Hắn ỷ có tốc độ xuyên qua đám người, nhanh chóng phát hiện Kleist đang xách cổ áo lão mập chui xuống dưới bàn.

Dựa vào trực giác của trộm, hắn vắt chân đuổi theo, vọt vào cánh cửa đường bí mật sắp khép lại dưới bàn sách.

Cầu thang bí mật hướng thẳng xuống dưới, hai bên có dạ minh châu chiếu sáng, nhưng cũng không sáng được bao nhiêu, đường đi vẫn rất âm u. McKee thấy thân hình lão mập lắc lư giữa không trung, nhắc nhở: “Như thế máu ông ta sẽ chảy nhanh hơn.”

Đúng lúc này, lão mập rên lên một tiếng, chứng minh mình vẫn còn ở nhân gian.

Đi đến cuối cầu thang chính là một gian phòng đá rộng năm sáu chục mét vuông. Kleist thấy trên chiếc bàn giữa phòng có nến, ra hiệu cho McKee đi thắp.

Có nến chiếu sáng, cả gian phòng đá thu hết vào mắt. Bên kia gian phòng có hai tượng thần, một người McKee rất quen thuộc, là người thủ hộ của Mộng đại lục – nữ thần Quang Minh, mà người kia tóc đen mắt đen, dung mạo anh tuấn, thần sắc đường hoàng, nhưng lại rất xa lạ.

Hắn hỏi Kleist: “Kia là ai?”

Thần Hắc Ám Harvey, một vị thần lúng túng, không tà ác bằng Tử thần, không trong suốt bằng Hải Thần hoàng, không nhiều tín đồ bằng nữ thần Quang Minh, có rất ít người biết hắn là em trai sinh đôi của nữ thần Quang Minh.

“Các ngươi mau lấy nước…… thánh đến, trước tượng…… thần……” Sinh mệnh của lão mập không chịu được bọn họ thảo luận thêm nữa.

McKee mang nước thánh tới, nhỏ vào miệng vết thương của lão mập.

Kleist nhìn miệng vết thương nhanh chóng khép lại, thầm giật mình. Nước thánh ở nơi này so với nước thánh của Quang Minh thần hội hiệu quả còn nhanh hơn.

Sau khi vết thương khép lại, lão mập cuối cùng cũng khôi phục một chút sinh khí, “Được rồi, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào thì nói đi.”

McKee hỏi: “Ông có phải nhà vua không?”

Lão mập gật đầu: “Ta là Myron đệ XIII.”

Kleist hỏi: “Long ở đâu?”

Myron đệ XIII liếc nhìn hắn, “Ta không nói dối, long thực sự…… A!” Lão còn chưa nói xong, tay đã bị đoản kiếm của Kleist cố định trên bàn đá. Kleist đặt nước thánh bên cạnh tay lão, chậm rãi nói: “Mời ông nghiêm túc suy xét lại cho rõ ràng.”

McKee nhận thấy Kleist ngày càng hung tàn. Hiện tại, hắn vô cùng hoài niệm khoảng thời gian ở bên Pierce, Kleist lúc đó giả dối đến mức khiến người ta sởn tóc gáy, nhưng vẫn tốt hơn bây giờ, hung ác đến mức khiến người ta sởn gai ốc.

Myron đệ XIII đau đến gào khóc thảm thiết, tay còn lại muốn bắt lấy nước thánh, nhưng bị Kleist đè lại.

“Long ở đâu?”

“Ở…… trong cánh cửa không gian………… giữa đảo Song Tử……” Myron đệ XIII nước mắt lã chã.

Kleist rút kiếm ra, nhỏ vài giọt nước thánh lên miệng vết thương.

Miệng vết thương từ từ khép lại, nhưng đau đớn giống bóng ma ám trên tay Myron đệ XIII, vì vậy, lão ta ngay cả nói chuyện cũng lí nhí, “Nghe nói ở bên kia cánh cửa không gian là nơi ở của Long tộc.”

McKee trừng mắt: “Nghe nói?”

Myron đệ XIII thấy Kleist không có dấu hiệu động thủ, nhẹ nhàng thở phào, giải thích: “Rất nhiều kỵ sĩ sau khi tiến vào cánh cửa không gian, đều không trở về.”

McKee nói: “Vậy làm sao ông biết đằng sau cánh cửa là nơi ở của Long tộc?”

Myron đệ XIII nhìn tượng nữ thần: “Thần dụ của nữ thần đã tiết lộ.”

McKee thấy trước tượng nữ thần đặt một phiến ngọc thạch được đóng khung, lấy tới nhìn, trên mặt có ghi lại thần dụ của nữ thần. Hắn càng xem mày nhíu lại càng chặt. Thần dụ đúng thực nói rõ mỗi ba năm có ba kỵ sĩ được mời đến đảo Song Tử tham gia thí luyện Long kỵ sĩ. Người thông qua thí luyện mới có thể bước qua cánh cửa không gian đến Long tộc trở thành Long kỵ sĩ, nhưng ba kỵ sĩ này cũng phải hội đủ điều kiện nhất định – phải là kỵ sĩ đứng đầu đại lục. Có thể thấy nữ thần ôm kỳ vọng rất cao đối với Long kỵ sĩ, nhưng thực tế so với nội dung thần dụ hiển nhiên cách nhau quá xa.

Hắn đưa ngọc thạch cho Kleist, nhìn chằm chằm Myron đệ XIII, ngạc nhiên hỏi: “Ông không sợ nữ thần nổi giận sao?”

Myron đệ XIII đau khổ nói: “Chuyện này cũng đâu còn cách nào. Chúng ta không phải không muốn khởi động cánh cửa không gian, mà là không khởi động được.”

“Vì sao?”

“Cánh cửa không gian thực ra là ma pháp trận không gian, muốn khởi động nó cần hai mươi bốn viên nguyên tố tinh. Hơn tám mươi năm trước, nguyên tố tinh ở đảo Song Tử đã tiêu hao hết.”

Hai mươi bốn viên nguyên tố tinh?! McKee líu lưỡi, cái đó thực sự là giá trên trời!

Kleist hỏi: “Trước đây không có kỵ sĩ nào thông qua thí luyện sao?”

Myron đệ XIII trả lời: “Đương nhiên là có, nhưng bọn họ qua cánh cửa không gian xong thì không trở ra nữa.”

McKee: “……” Hắn có thể tổng kết tất cả như thế này không: Nữ thần tiêu phí cả đống tiền mỗi ba năm dùng thần dụ triệu ba kỵ sĩ hàng đầu đến đảo Song Tử chịu chết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện