“Trận chiến kia Quang Minh thần hội làm sao mà lại thua?”
Kleist bưng đĩa salad trái cây, mang theo nụ cười hàm hậu, gia nhập vào đội ngũ tám chuyện của dân bản xứ……
Một tiếng sau, hắn đã biết rõ chân tướng, lược bỏ bớt mấy phần phóng đại, tình tiết đại khái chắc cũng không khác mấy. McKee thấy sắc mặt hắn không tốt, thấp giọng an ủi: “Cuộc chiến nhỏ như vậy không thể dao động địa vị của Quang Minh thần hội đâu.”
Kleist ậm ờ cho có lệ. Lý do Quang Minh thần hội tùy tiện rút lui khiến hắn bất an. Dựa vào sự đa mưu túc trí của Giáo hoàng, tuyệt đối sẽ không đánh một trận không nắm chắc, tốc chiến tốc bại rút lui vội vàng như vậy, nghĩ kiểu nào cũng thấy kỳ quái.
McKee vui vẻ nói: “May mà tôi không gia nhập đội quân Tulip, không thì chúng ta trở thành kẻ địch rồi. Nhưng đế quốc Kanding đúng là phát điên rồi, thế mà lại cấu kết với pháp sư vong linh, họ không sợ biến thành kỵ sĩ vong linh à?”
“Đối với chính khách mà nói, không có được lợi ích còn đáng sợ hơn mất đi.” Kleist đợi Danco và Taiya ăn uống no đủ, lập tức dẫn bọn họ đến ma pháp trận gần đó, truyền tống đến thành Neal thủ đô Sangtu.
Tin tức Giáo hoàng sắp chết chỉ có Feta, Sophiro, Goblyde và Con của ánh sáng biết. Họ biết rõ, sau thất bại trước đế quốc Kanding, Quang Minh thần hội không chịu được thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
Bên ngoài, hết thảy vẫn bình thường.
Thành Neal vẫn y như trước, trong suy sút tản ra hơi thở xa hoa.
Taiya và Danco lần đầu tiên đặt chân đến thành phố lớn của nhân loại, tham lam thu hết tất cả vào mắt. McKee thấy Kleist buồn bực không vui, chủ động gánh vác nhiệm vụ làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu kiến trúc hai bên đường.
“Đây là tiệm may, chuyên may và cung cấp các loại quần áo. À mà, chúng ta mua thêm hai bộ đi, áo choàng ma pháp dài rộng quá, có gió lớn cái là không nhấc chân lên nổi luôn.” Câu sau là nói với Kleist.
Kleist dừng bước, ngẫm nghĩ, nói: “Được.”
McKee kéo Danco vào tiệm may, Taiya vẫn đứng tại chỗ nói với Kleist: “Này, nếu ngươi muốn nói cho hết câu, bổn soái long cũng có thể lãng phí một chút……”
Nó chưa nói xong, Kleist đã đi vào tiệm.
Taiya: “……” Có được khế ước giả xuất sắc như mình rồi, Kleist thực sự càng ngày càng kiêu ngạo!
McKee tự mình chọn hai bộ trang phục kỵ sĩ nam tính, một đôi giày da trâu khéo léo, rồi phấn khích soi gương. Gương phản chiếu bóng dáng cao lớn phía sau hắn. Danco đứng sau, ống quần bó chặt khiến nó không được tự nhiên, hai tay không ngừng kéo căng quần ra.
McKee sợ nó lảm rách, gỡ tay Danco ra, tự tay giúp nó cài dây lưng, “Không được lộn xộn.”
Danco ai oán: “Chật.”
“Đây là phong cách ở nơi này.” McKee nhìn cơ bắp của Danco bị quần áo bao chặt lấy trong gương, lúng túng nuốt nước bọt, “Bộ đồ này không tồi.”
Danco gãi gãi đầu, quay đầu nhìn Taiya.
Taiya đang nhìn chằm chằm một bộ quần áo màu bạc.
Mắt Danco sáng lên, đang muốn đi qua thì bị McKee lôi lại. “Bộ đồ kia rất xấu.”
“Hừ, tại ngươi xấu quá thì có!” Taiya cẩn thận lấy quần áo khỏi giá treo, tiến vào phong thử đồ.
McKee thấy Kleist cứ đứng im tại đó, hỏi: “Cậu không thử một bộ sao?”
Kleist nói: “Ta thấy áo choàng ma pháp được rồi.” Lực chú ý của hắn đặt trên cửa. Một thánh kỵ sĩ vừa đi qua, có lẽ sẽ có thêm người nữa. Nghĩ đến bọn Taiya và đấu khí bị giam cầm, hắn quyết định tạm thời không vào thần điện, hỏi thăm rõ ràng tình huống rồi hẵng tính toán tiếp.
Đệ nhất kỵ sĩ lại đi ca ngợi áo choàng ma pháp, McKee vô cùng đau đớn nói: “Kiêu ngạo của kỵ sĩ đâu rồi?”
Kleist nói: “Của ta đặt ở trong lòng, anh đặt trên quần áo à?”
McKee: “……”
Taiya thay xong quần áo đi ra, McKee theo bản năng nheo mắt lại. Như mấy chục tia sáng đồng thời kéo đến, chói lọi đến bốc cháy.
Kleist nói: “Bộ này nên mặc bên trong.”
“Bên trong?” Taiya nhíu mày.
Kleist nói: “Quá chói mắt, rất dễ khiến người mơ ước.”
Taiya sâu sắc cảm thấy có lý.
McKee nhìn nó ngoan ngoãn mặc áo choàng ma pháp sư vào, cực kỳ bội phục Kleist.
Đổi quần áo xong, Kleist tìm khách sạn ngủ lại trong thành. Taiya đột nhiên nói: “Ngươi đang trốn ai?”
Kleist kinh ngạc nhìn nó. Đôi khi nó nhạy cảm ngoài dự kiến của hắn.
Taiya bảo: “Bất kể ngươi chọc phải phiền toái gì, có bổn soái long……”
“Ta nên cẩn thận hơn.” Kleist tiếp lời.
Taiya nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, ta rất quan trọng.”
“……”
Bọn họ ở tại một khách sạn tên là “Đỉnh màu trắng”. Chủ khách sạn là một ông mập rất dài dòng, từ lúc họ vào cửa cho tới lúc vào phòng, dọc đường đi ông ta luôn mồm nói hoan nghênh quý khách.
Trước mặt ông ta, McKee giống y một tu sĩ trầm tĩnh.
Kleist hỏi: “Chúng tôi đến Quang Minh thần hội thăm viếng, không biết họ mấy giờ mở cửa?”
“Rạng sáng 6 giờ. Trước kia thì 4 giờ hơn đến vẫn phải xếp hàng, nhưng hiện tại 7 giờ vẫn còn chỗ.” Ông chủ nói.
Kleist căng thẳng, “Tại sao?”
Ông chủ hàm hồ nói: “Dạo này tương đối vắng vẻ.”
Thành Neal là đại bản doanh của Quang Minh thần hội, trước đây mỗi ngày đều có hàng ngàn tín đồ đợi ở cửa thần điện chờ được thăm viếng. Số người thăm viếng giảm chứng tỏ tín đồ của nữ thần đang dần bỏ đi, mà uy tín và sức ảnh hưởng của thần hội cũng sẽ không ngừng giảm xuống.
Tiễn bước ông chủ, Kleist dặn McKee ở lại khách sạn lo cho Taiya và Danco, mình thì ra ngoài tìm thuộc hạ hỏi thăm tin tức. Hắn mới ra khỏi cửa khách sạn, vừa quay đầu thì nhìn thấy mái đầu bạch kim của Taiya lấp ló lộ ra, qua một lát mới thẳng thắn lộ hẳn. “Ta định đi tham quan thành Neal.”
Kleist nói: “Ta sẽ sớm trở về.”
“Có ta ở đây, ngươi càng nhanh hơn.”
Suy xét đến yếu tố không an phận trên người Taiya, Kleist quyết định tự mình trông chừng nó, đồng ý cho nó đi theo.
Hai người đến cửa tổng bộ Quang Minh thần hội, Kleist lấy ra một phong thư, viết một địa chỉ bên trong, sau đó bỏ một tấm huy chương vào, dặn Taiya đưa cho thủ vệ, bảo chuyển cho Reginald.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy Reginald vội vàng chạy ra, tới một quán rượu trong hẻm nhỏ gần đó.
Kleist xác định không có ai theo dõi, mới thản nhiên theo cậu vào quán rượu.
Quán rượu có rất nhiều gian phòng nhỏ, Kleist thấy cậu vào một gian trong đó, bảo Taiya đứng ở cửa canh xem có ai khả nghi không, chuẩn bị một mình đi vào, nhưng bị Taiya kéo lại, giành mở cửa trước hắn.
“……” Kleist âm thầm bực tức việc Taiya ngày càng không coi ai ra gì.
Reginald thấy Taiya thì ngẩn người, lập tức nói to: “Ngươi là Ngân long đó!”
Taiya nói: “Ngươi là người kia.”
Reginald tự giới thiệu: “Ta là Reginald, đoàn viên Đoàn Thánh kỵ sĩ, đoàn trưởng!” Hắn nhìn đến Kleist đằng sau Taiya, kích động đứng thẳng lên, hai mắt hơi đỏ.
Kleist đóng cửa lại, thân thiết cười với cậu, “Reginald.”
Reginald tiến lên một bước, kéo người vào lòng ôm chặt. Dù xét về chiều cao, Kleist gần như bị vây trong lòng Reginald, nhưng trên tinh thần lại là Reginald dựa vào Kleist. Nỗi nhục thất bại trước đế quốc Kanding, áp lực bên trong thần hội, tin đồn bao phủ cả bầu trời Mộng đại lục, hết thảy uất ức bộc phát vào giây phút này, khiến cậu dường như không khống chế được cảm xúc của mình.
Kleist nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, im lặng an ủi.
Taiya nhìn hai người tương thân tương ái, cảm thấy mình như bị đá khỏi thế giới nhỏ của bọn họ, tâm tình cực kỳ khó chịu. Nó vươn tay, thô lỗ lôi Reginald ra, “Ngươi sắp ép chết hắn rồi.”
Kleist: “……”
Reginald điều chỉnh cảm xúc, “Đoàn trưởng, gần đây thần hội xảy ra rất nhiều chuyện.”
Cậu không hỏi Kleist đi đâu, cũng không hỏi lai lịch của Taiya. Mỗi thánh kỵ sĩ đều biết Kleist thường xuyên thi hành nhiệm vụ bí mật, dù chưa ai từng nhắc tới trách nhiệm nặng nề trên vai hắn, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ. Nếu nói Đoàn Thánh kỵ sĩ thủ vệ Quang Minh thần hội, vậy thủ vệ Đoàn Thánh kỵ sĩ chính là đoàn trưởng Kleist. Cho nên, vô luận người khác cười nhạo vẻ ngoài của Kleist như thế nào, trong lòng bọn họ, Kleist vẫn là bóng dáng cao lớn nhất của Đoàn Thánh kỵ sĩ.
Kleist nói: “Ta muốn biết chi tiết về trận chiến với đế quốc Kanding.”
Reginald gật gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói trận chiến này đã khiến uy vọng của Quang Minh thần hội rơi vào đáy cốc.
Nội dung cậu nói không khác lắm với những lời từ miệng người Julan, điểm khác duy nhất là thiếu vài phần truyền kỳ, hơn vài phần đau thương. Hắn hỏi: “Cậu biết tại sao Feta lại hạ lệnh rút lui không?”
Reginald đáp: “Đây là mệnh lệnh của Giáo hoàng, để giảm bớt thương vong.”
Với sự hiểu biết của Kleist về Giáo hoàng, lý do này giả tạo đến không thể giả tạo hơn. Nếu phải lựa chọn giữa mặt mũi của thần hội và sinh mạng của tín đồ, ông ta nhất định sẽ chọn cái trước. “Gần đây Feta và Sophiro có động tĩnh gì không?” Hai người hiểu rõ tâm tư Giáo hoàng nhất, nói không chừng có thể từ biểu hiện của họ đoán được dụng ý của Giáo hoàng.
“Sophiro gần đây…” Reginald do dự nói, “rất tích cực.”
“Tích cực?”
“Hỗ trợ các phân hội, giúp họ giải quyết khó khăn và tham gia vào việc điều động nhân viên.”
Mắt Kleist trầm xuống. Đây cũng không phải hiện tượng tốt. Giáo hoàng cố chấp với quyền lực như thế, lúc còn tại vị tuyệt đối không đời nào cho phép Sophiro gây ra động tĩnh lớn đến vậy, mà Sophiro cũng không dám vượt quá giới hạn. Trừ phi……
Giáo hoàng định công bố người thừa kế? Nếu là như thế, hắn có thể nghênh ngang trở về rồi. Dưới tình huống mấu chốt thế này, Feta cũng tốt, Sophiro cũng tốt, thậm chí cả Giáo hoàng cũng không dám ra tay với hắn.
Kleist nói: “Chuyện mấy tháng trước cậu gặp ta……”
“Đó không phải mơ sao?” Reginald ngốc ngốc hỏi.
“Nói cho ai biết chưa?”
Reginald thấy hắn nghiêm túc, hồi đáp: “Chỉ nói cho đại nhân Feta.”
“……” Lại là Feta.
Reginald nói: “Đoàn trưởng, chúng tôi cần anh.”
Kleist từ chối cho ý kiến, nói: “Dạo này Goblyde thế nào?”
“Sau trận chiến với đế quốc Kanding, đoàn phó cũng rất tiều tụy.”
Kleist nhíu mày. Goblyde không phải là người sẽ tìm đến cái chết chỉ vì một cuộc chiến. “Ta sẽ trở về.”
Reginald mừng rỡ nhướn mày.
“Nhưng không phải hôm nay.”
“Vì sao?”
“Vì…… ta đã thanh toán tiền khách sạn hôm nay.”
“…… Anh đang ở đâu?”
Kleist nói địa chỉ cho cậu.
Tiền phòng tất nhiên không phải lý do. Mục đích của Kleist là dùng một buổi tối làm giảm xóc, nếu Goblyde không muốn xuất hiện vào lúc này, vậy tối nhất định sẽ đến.
Taiya thấy Kleist tắm rửa xong thì ngồi trên ban công như có điều suy nghĩ, âm thầm cắn răng. Đến thế giới nhân loại là nguyện vọng của nó, nhưng nguyện vọng này còn lâu mới tốt đẹp như nó tưởng tượng. Khế ước giả của nó từ khi trở lại thế giới nhân loại thì luôn lạnh nhạt với mình, khác xa lúc ở con đường thí luyện. Loại hành vi này chỉ có thể dùng qua sông đoạn cầu để hình dung.
Nghĩ đến đây, nó nặng nề hừ một tiếng.
Kleist nói: “Nếu chán quá thì sang phòng bên cạnh tìm bọn Danco chơi đi.”
Taiya đáp: “Hắn không phải khế ước giả của ta.”
Kleist luôn cảm thấy lý giải về khế ước giả của nó có hơi bất thường, “Khế ước giả chỉ là đồng bạn.”
Taiya nói: “Ở đây ta chỉ biết ngươi.”
Kleist nói: “McKee đâu?”
“Hắn là khế ước giả của Danco, Danco biết hắn là được rồi.”
“……” Đến nơi xa lạ nên không hợp khí hậu sao? Kleist hơi đau đầu.
Trên ban công đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Goblyde còn chưa đứng vững, đã bị một người nhào qua đẩy ngã khỏi ban công. Kleist đến cạnh ban công nhìn xuống. Goblyde và Taiya đang đánh nhau kịch liệt giữa không trung. Tuy Taiya đang ở hình người, nhưng da dày thịt thô, ra tay vừa mạnh vừa độc. Goblyde dùng đấu khí bảo vệ mình, đấm một quyền vào bụng đối phương, mượn lực bắn ngược để tránh thoát, nhẹ nhàng chạm xuống đất, rồi quay ngược về ban công.
Kleist nhìn Taiya còn muốn dây dưa tiếp, lập tức chắn giữa hai người.
Taiya nhân cơ hội ôm Kleist vào lòng, cảnh giác nhìn Goblyde. Hừ, lần trước là nó không chuẩn bị, lần này đã chuẩn bị đầy đủ, nhất quyết không cho phép kẻ không liên quan chạy tới ôm khế ước giả của nó!
Goblyde khó hiểu nhìn địch ý toát ra từ thanh niên cao lớn đang ôm đoàn trưởng nhà mình.
“Đây là Taiya.” Kleist thoát khỏi lòng nó, lạnh nhạt giới thiệu.
Goblyde hành lễ kỵ sĩ, “Goblyde Vanden.”
Kleist nói: “Hắn có thể tin được.”
Goblyde nghe vậy liền nhìn Taiya thêm vài lần. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Kleist giới thiệu một người như vậy.
“Tình hình ở thần hội còn nguy cấp hơn Reginald nói sao?” Kleist trực tiếp vào thẳng chủ đề. Nếu không, Goblyde sẽ không nửa đêm chạy tới.
Vẻ mặt Goblyde tối sầm: “Cực kỳ không xong.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Goblyde nhìn Taiya.
Mình đã trịnh trọng tỏ vẻ Taiya đáng tin, nhưng Goblyde vẫn không muốn mở miệng, chứng tỏ chuyện này cực kỳ nghiêm trọng. Kleist nói: “Ngươi sang bên cạnh tìm McKee đi.”
Taiya khoanh tay, hếch mũi lên trời.
Kleist đáp: “Ngày mai sớm tối một lần.”
Mắt Taiya sáng lên, nhưng vẫn bất động.
Kleist nói: “Ba ngày, sớm tối một lần. Đây là giới hạn rồi.”
Taiya nghiêm túc nhìn vào mắt Kleist, tựa hồ đang suy nghĩ xem đó có thật là giới hạn thực sự của hắn hay không, vẫn tiếp tục cò kè mặc cả.
Mặt Kleist đen thui.
Taiya bấy giờ mới lưu luyến rời đi.
Goblyde: “……” Nhìn đoàn trưởng không thể làm gì một thanh niên không quen chút nào.
Đợi Taiya đi rồi, Kleist mới hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Goblyde trầm giọng: “Giáo hoàng có lẽ…… không trụ được quá hai tháng nữa.”
Kleist biến sắc, “Có chuyện gì?”
Goblyde nói: “Lúc chúng ta đang chinh chiến với pháp sư vong linh, phong ấn ma quỷ ở thần điện đã rục rịch. Giáo hoàng củng cố phong ấn, nên bị hút đi hơn nửa sinh mệnh lực.”
Sinh mệnh lực?
Kleist nhớ tới suối thanh xuân, bất động thanh sắc hỏi: “Vậy Giáo hoàng hạ nhiệm……”
“Vẫn chưa quyết định.”
Lúc này rồi mà còn chưa quyết định? Kleist trầm ngâm hồi lâu, trong đầu chợt sáng lên, sắc mặt ngưng trọng: “Chinh chiến với đế quốc Kanding là Sophiro hay Feta?”
“Sophiro.”
“Phó thống soái là ai?”
“Tôi và Fitch.”
Quả nhiên!
Kleist bừng tỉnh đại ngộ. Giáo hoàng đi một nước cờ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thấy được hiệu quả, đáng tiếc là quá muộn, phong ấn ở thần điện đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch, khiến hết thảy kỳ vọng của ông ta tan thành bọt nước.
Goblyde hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Kleist nói: “Đấu khí của ta bị phong ấn.”
“Phong ấn?” Goblyde biến sắc. “Ma pháp sư nào?”
“Là Hắc Ám thần tế tự.” Kleist nói.
“Làm sao anh gặp được Hắc Ám thần tế tự?”
Kleist trầm mặc. Chuyện này hắn chưa biết nói thế nào cho tốt. Hắn không biết chuyện mình đi đảo Song Tử rốt cuộc là ý của Giáo hoàng hay là tư tâm của Feta, nếu là người trước, vậy Taiya có thể quang minh chính đại bước ra, nếu là người sau, khi mà vị trí Giáo hoàng tại Quang Minh thần hội vẫn là dấu chấm hỏi, lúc chuyện này sáng tỏ cũng là lúc hắn không thể không gia nhập trận doanh của Feta.
Goblyde thấy hắn không nói, cũng không truy hỏi, ám chỉ: “Gần đây thần hội rất loạn.”
Kleist nói: “Ta đang nghĩ xem có thể cởi bỏ xiềng xích hắc ám không.”
Goblyde bảo: “Chuyện này tốt nhất nên tìm Feta.”
“Ta cũng thấy vậy.” Tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ Feta.
Cân nhắc một đêm, Kleist vẫn quyết định mang theo Taiya nghênh ngang tiến vào thần điện tìm Feta.
Feta biết hắn đi tìm máu rồng, nhưng Goblyde và Reginald lại bảo Quang Minh thần hội mất liên lạc với hắn, vậy nghĩa là Feta cố ý che giấu hành tung của mình. Điều này có hai khả năng, một là Feta cho rằng hắn không thể trở về, cố ý hại chết hắn. Hai là Feta không muốn những người khác biết chuyện hắn đi tìm máu rồng. Mặc kệ là khả năng nào, dụng ý của Feta đều rất khả nghi.
Hắn hạ quyết tâm, đang muốn đứng dậy thì bị ngăn lại.
Taiya ôm hắn, không ngừng cọ xát.
Kleist nhớ tới ước định tối qua, mắt lóe lóe, cuối cùng bất đắc dĩ nằm ngửa, “Nhanh lên.”
Taiya cầm tay hắn, đặt trên vật cứng đang rục rịch của mình, “Ngươi làm.”
Kleist: “……”
“Nhanh lên.” Taiya không kiên nhẫn thúc giục.
Kleist hỏi: “Ngươi không sợ ta bẻ gãy nó hả?”
Taiya giương mắt, mắt ướt át nhìn hắn, “Tại sao?”
“Vì đàn ông với đàn ông không làm loại chuyện này.” Kleist cố ý xem nhẹ mấy người Ciro Soso, Hydeine Dilin.
Taiya nói: “Không liên quan, ta không phải người.”
“……”
Hơi thở Taiya gấp gáp, cầm tay Kleist động vài cái.
Kleist nhìn sắc trời, không muốn lãng phí thời gian giằng co vô vị, đành cử động tay.
Taiya cảm thấy được Kleist dùng tay động hay chính mình cọ vào đùi hắn đều tuyệt vời vô cùng, kìm lòng không được sa vào, thậm chí còn được voi đòi tiên. Nhưng Kleist cự tuyệt, uy hiếp nó còn quậy nữa thì sẽ đường ai nấy đi.
Nó không sợ đường ai nấy đi, dù sao đấu khí của Kleist cũng bị giam cầm, có đi cũng không đi xa được, nhưng vì phúc lợi mấy ngày sau, nó quyết định theo ý hắn.
Kleist tắm rửa, thay trang phục kỵ sĩ đến thần điện, trước khi để McKee và Danco đến khách sạn khác ở.
Tuy McKee không hiểu chuyện phân tranh bên trong Quang Minh thần hội, nhưng hắn hiểu rõ thế giới nhân loại, cũng cảm giác được bầu không khí gió thổi mưa giông trước cơn bão, không hỏi lúc nào thì gặp được Goblyde, cực kỳ tự giác nghe lời. Lúc này, chuyện duy nhất hắn có thể giúp Kleist là ít gây cản trở.
Tin Kleist trở về Quang Minh thần hội nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách thần điện, Sophiro biết tin đuổi tới, nhưng bị chặn ngoài cửa. Hắn nổi giận, mãi đến khi Con của ánh sáng đi ra, hắn mới thôi ồn ào hậm hực rời đi.
Con của ánh sáng trở lại trong điện, Feta, Kleist và Taiya đều nhìn nó.
Taiya hiếu kỳ hỏi: “Nó là nam hay nữ?”
Feta đang muốn giải thích Con của ánh sáng không có giới tính, thì bị Con của ánh sáng giành nói: “Ta là Con của ánh sáng, đương nhiên là nam.”
Feta ngẩn người, khóe miệng gợi lên nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
Con của ánh sáng xuất hiện vào thời điểm Kleist đã đi đảo Song Tử, không biết gì về nó cả, nghe vậy không khỏi liếc mắt đánh giá nó thêm một cái.
Feta không vòng vo nữa: “Ta biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Kleist nói: “Ông chuẩn bị tốt đáp án chưa?”
Feta mỉm cười, nhìn về phía Taiya: “Là Ngân Long đại nhân đúng không?”
Taiya ngạo mạn ngẩng đầu: “Có thể nhìn thấy bổn soái long là vinh hạnh của ngươi!”
“Ta quả thực cảm thấy rất vinh hạnh. Long……” Ông ta nhìn sang Con của ánh sáng.
Con của ánh sáng có chút đăm chiêu nhìn Taiya, “Ngươi có phun lửa không?”
Taiya hừ lạnh: “Mười long thì hết chín con đều biết.”
Con của ánh sáng mừng rỡ: “Vậy ngươi phun thử xem.”
“Nó là con duy nhất không biết phun.” Kleist nói.
Taiya: “……”
Taiya nói: “Sao ngươi không nói ta là long duy nhất biết phun khí lạnh!”
Con của ánh sáng nói: “Gần đây trời hơi lạnh, đừng phun nha.”
Taiya: “……”
“Vào thẳng chủ đề đi.” Kleist đáp, “Bắt đầu từ chuyện ông bảo ta đi tìm máu rồng đi.”
……
Tìm máu rồng?
Taiya bỗng dưng có cảm giác không tốt! Mắt nhìn Feta tràn ngập địch ý.
Feta nói: “Lấy máu rồng chỉ là cái cớ, ta chân chính hy vọng anh có thể trở thành Long kỵ sĩ.”
“Lý do.” Kleist bình tĩnh hỏi.
Feta nói: “Quang Minh thần hội cần hậu thuẫn cường đại hơn.”
Kleist nói: “Mỗi năm có ba người đi đảo Song Tử, nhưng chưa một ai thành công.”
Feta bảo: “Vì trước đây cấm thánh kỵ sĩ tham gia.”
Kleist bưng đĩa salad trái cây, mang theo nụ cười hàm hậu, gia nhập vào đội ngũ tám chuyện của dân bản xứ……
Một tiếng sau, hắn đã biết rõ chân tướng, lược bỏ bớt mấy phần phóng đại, tình tiết đại khái chắc cũng không khác mấy. McKee thấy sắc mặt hắn không tốt, thấp giọng an ủi: “Cuộc chiến nhỏ như vậy không thể dao động địa vị của Quang Minh thần hội đâu.”
Kleist ậm ờ cho có lệ. Lý do Quang Minh thần hội tùy tiện rút lui khiến hắn bất an. Dựa vào sự đa mưu túc trí của Giáo hoàng, tuyệt đối sẽ không đánh một trận không nắm chắc, tốc chiến tốc bại rút lui vội vàng như vậy, nghĩ kiểu nào cũng thấy kỳ quái.
McKee vui vẻ nói: “May mà tôi không gia nhập đội quân Tulip, không thì chúng ta trở thành kẻ địch rồi. Nhưng đế quốc Kanding đúng là phát điên rồi, thế mà lại cấu kết với pháp sư vong linh, họ không sợ biến thành kỵ sĩ vong linh à?”
“Đối với chính khách mà nói, không có được lợi ích còn đáng sợ hơn mất đi.” Kleist đợi Danco và Taiya ăn uống no đủ, lập tức dẫn bọn họ đến ma pháp trận gần đó, truyền tống đến thành Neal thủ đô Sangtu.
Tin tức Giáo hoàng sắp chết chỉ có Feta, Sophiro, Goblyde và Con của ánh sáng biết. Họ biết rõ, sau thất bại trước đế quốc Kanding, Quang Minh thần hội không chịu được thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
Bên ngoài, hết thảy vẫn bình thường.
Thành Neal vẫn y như trước, trong suy sút tản ra hơi thở xa hoa.
Taiya và Danco lần đầu tiên đặt chân đến thành phố lớn của nhân loại, tham lam thu hết tất cả vào mắt. McKee thấy Kleist buồn bực không vui, chủ động gánh vác nhiệm vụ làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu kiến trúc hai bên đường.
“Đây là tiệm may, chuyên may và cung cấp các loại quần áo. À mà, chúng ta mua thêm hai bộ đi, áo choàng ma pháp dài rộng quá, có gió lớn cái là không nhấc chân lên nổi luôn.” Câu sau là nói với Kleist.
Kleist dừng bước, ngẫm nghĩ, nói: “Được.”
McKee kéo Danco vào tiệm may, Taiya vẫn đứng tại chỗ nói với Kleist: “Này, nếu ngươi muốn nói cho hết câu, bổn soái long cũng có thể lãng phí một chút……”
Nó chưa nói xong, Kleist đã đi vào tiệm.
Taiya: “……” Có được khế ước giả xuất sắc như mình rồi, Kleist thực sự càng ngày càng kiêu ngạo!
McKee tự mình chọn hai bộ trang phục kỵ sĩ nam tính, một đôi giày da trâu khéo léo, rồi phấn khích soi gương. Gương phản chiếu bóng dáng cao lớn phía sau hắn. Danco đứng sau, ống quần bó chặt khiến nó không được tự nhiên, hai tay không ngừng kéo căng quần ra.
McKee sợ nó lảm rách, gỡ tay Danco ra, tự tay giúp nó cài dây lưng, “Không được lộn xộn.”
Danco ai oán: “Chật.”
“Đây là phong cách ở nơi này.” McKee nhìn cơ bắp của Danco bị quần áo bao chặt lấy trong gương, lúng túng nuốt nước bọt, “Bộ đồ này không tồi.”
Danco gãi gãi đầu, quay đầu nhìn Taiya.
Taiya đang nhìn chằm chằm một bộ quần áo màu bạc.
Mắt Danco sáng lên, đang muốn đi qua thì bị McKee lôi lại. “Bộ đồ kia rất xấu.”
“Hừ, tại ngươi xấu quá thì có!” Taiya cẩn thận lấy quần áo khỏi giá treo, tiến vào phong thử đồ.
McKee thấy Kleist cứ đứng im tại đó, hỏi: “Cậu không thử một bộ sao?”
Kleist nói: “Ta thấy áo choàng ma pháp được rồi.” Lực chú ý của hắn đặt trên cửa. Một thánh kỵ sĩ vừa đi qua, có lẽ sẽ có thêm người nữa. Nghĩ đến bọn Taiya và đấu khí bị giam cầm, hắn quyết định tạm thời không vào thần điện, hỏi thăm rõ ràng tình huống rồi hẵng tính toán tiếp.
Đệ nhất kỵ sĩ lại đi ca ngợi áo choàng ma pháp, McKee vô cùng đau đớn nói: “Kiêu ngạo của kỵ sĩ đâu rồi?”
Kleist nói: “Của ta đặt ở trong lòng, anh đặt trên quần áo à?”
McKee: “……”
Taiya thay xong quần áo đi ra, McKee theo bản năng nheo mắt lại. Như mấy chục tia sáng đồng thời kéo đến, chói lọi đến bốc cháy.
Kleist nói: “Bộ này nên mặc bên trong.”
“Bên trong?” Taiya nhíu mày.
Kleist nói: “Quá chói mắt, rất dễ khiến người mơ ước.”
Taiya sâu sắc cảm thấy có lý.
McKee nhìn nó ngoan ngoãn mặc áo choàng ma pháp sư vào, cực kỳ bội phục Kleist.
Đổi quần áo xong, Kleist tìm khách sạn ngủ lại trong thành. Taiya đột nhiên nói: “Ngươi đang trốn ai?”
Kleist kinh ngạc nhìn nó. Đôi khi nó nhạy cảm ngoài dự kiến của hắn.
Taiya bảo: “Bất kể ngươi chọc phải phiền toái gì, có bổn soái long……”
“Ta nên cẩn thận hơn.” Kleist tiếp lời.
Taiya nghĩ nghĩ, nói: “Cũng đúng, ta rất quan trọng.”
“……”
Bọn họ ở tại một khách sạn tên là “Đỉnh màu trắng”. Chủ khách sạn là một ông mập rất dài dòng, từ lúc họ vào cửa cho tới lúc vào phòng, dọc đường đi ông ta luôn mồm nói hoan nghênh quý khách.
Trước mặt ông ta, McKee giống y một tu sĩ trầm tĩnh.
Kleist hỏi: “Chúng tôi đến Quang Minh thần hội thăm viếng, không biết họ mấy giờ mở cửa?”
“Rạng sáng 6 giờ. Trước kia thì 4 giờ hơn đến vẫn phải xếp hàng, nhưng hiện tại 7 giờ vẫn còn chỗ.” Ông chủ nói.
Kleist căng thẳng, “Tại sao?”
Ông chủ hàm hồ nói: “Dạo này tương đối vắng vẻ.”
Thành Neal là đại bản doanh của Quang Minh thần hội, trước đây mỗi ngày đều có hàng ngàn tín đồ đợi ở cửa thần điện chờ được thăm viếng. Số người thăm viếng giảm chứng tỏ tín đồ của nữ thần đang dần bỏ đi, mà uy tín và sức ảnh hưởng của thần hội cũng sẽ không ngừng giảm xuống.
Tiễn bước ông chủ, Kleist dặn McKee ở lại khách sạn lo cho Taiya và Danco, mình thì ra ngoài tìm thuộc hạ hỏi thăm tin tức. Hắn mới ra khỏi cửa khách sạn, vừa quay đầu thì nhìn thấy mái đầu bạch kim của Taiya lấp ló lộ ra, qua một lát mới thẳng thắn lộ hẳn. “Ta định đi tham quan thành Neal.”
Kleist nói: “Ta sẽ sớm trở về.”
“Có ta ở đây, ngươi càng nhanh hơn.”
Suy xét đến yếu tố không an phận trên người Taiya, Kleist quyết định tự mình trông chừng nó, đồng ý cho nó đi theo.
Hai người đến cửa tổng bộ Quang Minh thần hội, Kleist lấy ra một phong thư, viết một địa chỉ bên trong, sau đó bỏ một tấm huy chương vào, dặn Taiya đưa cho thủ vệ, bảo chuyển cho Reginald.
Một lúc sau, hắn nhìn thấy Reginald vội vàng chạy ra, tới một quán rượu trong hẻm nhỏ gần đó.
Kleist xác định không có ai theo dõi, mới thản nhiên theo cậu vào quán rượu.
Quán rượu có rất nhiều gian phòng nhỏ, Kleist thấy cậu vào một gian trong đó, bảo Taiya đứng ở cửa canh xem có ai khả nghi không, chuẩn bị một mình đi vào, nhưng bị Taiya kéo lại, giành mở cửa trước hắn.
“……” Kleist âm thầm bực tức việc Taiya ngày càng không coi ai ra gì.
Reginald thấy Taiya thì ngẩn người, lập tức nói to: “Ngươi là Ngân long đó!”
Taiya nói: “Ngươi là người kia.”
Reginald tự giới thiệu: “Ta là Reginald, đoàn viên Đoàn Thánh kỵ sĩ, đoàn trưởng!” Hắn nhìn đến Kleist đằng sau Taiya, kích động đứng thẳng lên, hai mắt hơi đỏ.
Kleist đóng cửa lại, thân thiết cười với cậu, “Reginald.”
Reginald tiến lên một bước, kéo người vào lòng ôm chặt. Dù xét về chiều cao, Kleist gần như bị vây trong lòng Reginald, nhưng trên tinh thần lại là Reginald dựa vào Kleist. Nỗi nhục thất bại trước đế quốc Kanding, áp lực bên trong thần hội, tin đồn bao phủ cả bầu trời Mộng đại lục, hết thảy uất ức bộc phát vào giây phút này, khiến cậu dường như không khống chế được cảm xúc của mình.
Kleist nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, im lặng an ủi.
Taiya nhìn hai người tương thân tương ái, cảm thấy mình như bị đá khỏi thế giới nhỏ của bọn họ, tâm tình cực kỳ khó chịu. Nó vươn tay, thô lỗ lôi Reginald ra, “Ngươi sắp ép chết hắn rồi.”
Kleist: “……”
Reginald điều chỉnh cảm xúc, “Đoàn trưởng, gần đây thần hội xảy ra rất nhiều chuyện.”
Cậu không hỏi Kleist đi đâu, cũng không hỏi lai lịch của Taiya. Mỗi thánh kỵ sĩ đều biết Kleist thường xuyên thi hành nhiệm vụ bí mật, dù chưa ai từng nhắc tới trách nhiệm nặng nề trên vai hắn, nhưng trong lòng mỗi người đều biết rõ. Nếu nói Đoàn Thánh kỵ sĩ thủ vệ Quang Minh thần hội, vậy thủ vệ Đoàn Thánh kỵ sĩ chính là đoàn trưởng Kleist. Cho nên, vô luận người khác cười nhạo vẻ ngoài của Kleist như thế nào, trong lòng bọn họ, Kleist vẫn là bóng dáng cao lớn nhất của Đoàn Thánh kỵ sĩ.
Kleist nói: “Ta muốn biết chi tiết về trận chiến với đế quốc Kanding.”
Reginald gật gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói trận chiến này đã khiến uy vọng của Quang Minh thần hội rơi vào đáy cốc.
Nội dung cậu nói không khác lắm với những lời từ miệng người Julan, điểm khác duy nhất là thiếu vài phần truyền kỳ, hơn vài phần đau thương. Hắn hỏi: “Cậu biết tại sao Feta lại hạ lệnh rút lui không?”
Reginald đáp: “Đây là mệnh lệnh của Giáo hoàng, để giảm bớt thương vong.”
Với sự hiểu biết của Kleist về Giáo hoàng, lý do này giả tạo đến không thể giả tạo hơn. Nếu phải lựa chọn giữa mặt mũi của thần hội và sinh mạng của tín đồ, ông ta nhất định sẽ chọn cái trước. “Gần đây Feta và Sophiro có động tĩnh gì không?” Hai người hiểu rõ tâm tư Giáo hoàng nhất, nói không chừng có thể từ biểu hiện của họ đoán được dụng ý của Giáo hoàng.
“Sophiro gần đây…” Reginald do dự nói, “rất tích cực.”
“Tích cực?”
“Hỗ trợ các phân hội, giúp họ giải quyết khó khăn và tham gia vào việc điều động nhân viên.”
Mắt Kleist trầm xuống. Đây cũng không phải hiện tượng tốt. Giáo hoàng cố chấp với quyền lực như thế, lúc còn tại vị tuyệt đối không đời nào cho phép Sophiro gây ra động tĩnh lớn đến vậy, mà Sophiro cũng không dám vượt quá giới hạn. Trừ phi……
Giáo hoàng định công bố người thừa kế? Nếu là như thế, hắn có thể nghênh ngang trở về rồi. Dưới tình huống mấu chốt thế này, Feta cũng tốt, Sophiro cũng tốt, thậm chí cả Giáo hoàng cũng không dám ra tay với hắn.
Kleist nói: “Chuyện mấy tháng trước cậu gặp ta……”
“Đó không phải mơ sao?” Reginald ngốc ngốc hỏi.
“Nói cho ai biết chưa?”
Reginald thấy hắn nghiêm túc, hồi đáp: “Chỉ nói cho đại nhân Feta.”
“……” Lại là Feta.
Reginald nói: “Đoàn trưởng, chúng tôi cần anh.”
Kleist từ chối cho ý kiến, nói: “Dạo này Goblyde thế nào?”
“Sau trận chiến với đế quốc Kanding, đoàn phó cũng rất tiều tụy.”
Kleist nhíu mày. Goblyde không phải là người sẽ tìm đến cái chết chỉ vì một cuộc chiến. “Ta sẽ trở về.”
Reginald mừng rỡ nhướn mày.
“Nhưng không phải hôm nay.”
“Vì sao?”
“Vì…… ta đã thanh toán tiền khách sạn hôm nay.”
“…… Anh đang ở đâu?”
Kleist nói địa chỉ cho cậu.
Tiền phòng tất nhiên không phải lý do. Mục đích của Kleist là dùng một buổi tối làm giảm xóc, nếu Goblyde không muốn xuất hiện vào lúc này, vậy tối nhất định sẽ đến.
Taiya thấy Kleist tắm rửa xong thì ngồi trên ban công như có điều suy nghĩ, âm thầm cắn răng. Đến thế giới nhân loại là nguyện vọng của nó, nhưng nguyện vọng này còn lâu mới tốt đẹp như nó tưởng tượng. Khế ước giả của nó từ khi trở lại thế giới nhân loại thì luôn lạnh nhạt với mình, khác xa lúc ở con đường thí luyện. Loại hành vi này chỉ có thể dùng qua sông đoạn cầu để hình dung.
Nghĩ đến đây, nó nặng nề hừ một tiếng.
Kleist nói: “Nếu chán quá thì sang phòng bên cạnh tìm bọn Danco chơi đi.”
Taiya đáp: “Hắn không phải khế ước giả của ta.”
Kleist luôn cảm thấy lý giải về khế ước giả của nó có hơi bất thường, “Khế ước giả chỉ là đồng bạn.”
Taiya nói: “Ở đây ta chỉ biết ngươi.”
Kleist nói: “McKee đâu?”
“Hắn là khế ước giả của Danco, Danco biết hắn là được rồi.”
“……” Đến nơi xa lạ nên không hợp khí hậu sao? Kleist hơi đau đầu.
Trên ban công đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Goblyde còn chưa đứng vững, đã bị một người nhào qua đẩy ngã khỏi ban công. Kleist đến cạnh ban công nhìn xuống. Goblyde và Taiya đang đánh nhau kịch liệt giữa không trung. Tuy Taiya đang ở hình người, nhưng da dày thịt thô, ra tay vừa mạnh vừa độc. Goblyde dùng đấu khí bảo vệ mình, đấm một quyền vào bụng đối phương, mượn lực bắn ngược để tránh thoát, nhẹ nhàng chạm xuống đất, rồi quay ngược về ban công.
Kleist nhìn Taiya còn muốn dây dưa tiếp, lập tức chắn giữa hai người.
Taiya nhân cơ hội ôm Kleist vào lòng, cảnh giác nhìn Goblyde. Hừ, lần trước là nó không chuẩn bị, lần này đã chuẩn bị đầy đủ, nhất quyết không cho phép kẻ không liên quan chạy tới ôm khế ước giả của nó!
Goblyde khó hiểu nhìn địch ý toát ra từ thanh niên cao lớn đang ôm đoàn trưởng nhà mình.
“Đây là Taiya.” Kleist thoát khỏi lòng nó, lạnh nhạt giới thiệu.
Goblyde hành lễ kỵ sĩ, “Goblyde Vanden.”
Kleist nói: “Hắn có thể tin được.”
Goblyde nghe vậy liền nhìn Taiya thêm vài lần. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Kleist giới thiệu một người như vậy.
“Tình hình ở thần hội còn nguy cấp hơn Reginald nói sao?” Kleist trực tiếp vào thẳng chủ đề. Nếu không, Goblyde sẽ không nửa đêm chạy tới.
Vẻ mặt Goblyde tối sầm: “Cực kỳ không xong.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Goblyde nhìn Taiya.
Mình đã trịnh trọng tỏ vẻ Taiya đáng tin, nhưng Goblyde vẫn không muốn mở miệng, chứng tỏ chuyện này cực kỳ nghiêm trọng. Kleist nói: “Ngươi sang bên cạnh tìm McKee đi.”
Taiya khoanh tay, hếch mũi lên trời.
Kleist đáp: “Ngày mai sớm tối một lần.”
Mắt Taiya sáng lên, nhưng vẫn bất động.
Kleist nói: “Ba ngày, sớm tối một lần. Đây là giới hạn rồi.”
Taiya nghiêm túc nhìn vào mắt Kleist, tựa hồ đang suy nghĩ xem đó có thật là giới hạn thực sự của hắn hay không, vẫn tiếp tục cò kè mặc cả.
Mặt Kleist đen thui.
Taiya bấy giờ mới lưu luyến rời đi.
Goblyde: “……” Nhìn đoàn trưởng không thể làm gì một thanh niên không quen chút nào.
Đợi Taiya đi rồi, Kleist mới hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Goblyde trầm giọng: “Giáo hoàng có lẽ…… không trụ được quá hai tháng nữa.”
Kleist biến sắc, “Có chuyện gì?”
Goblyde nói: “Lúc chúng ta đang chinh chiến với pháp sư vong linh, phong ấn ma quỷ ở thần điện đã rục rịch. Giáo hoàng củng cố phong ấn, nên bị hút đi hơn nửa sinh mệnh lực.”
Sinh mệnh lực?
Kleist nhớ tới suối thanh xuân, bất động thanh sắc hỏi: “Vậy Giáo hoàng hạ nhiệm……”
“Vẫn chưa quyết định.”
Lúc này rồi mà còn chưa quyết định? Kleist trầm ngâm hồi lâu, trong đầu chợt sáng lên, sắc mặt ngưng trọng: “Chinh chiến với đế quốc Kanding là Sophiro hay Feta?”
“Sophiro.”
“Phó thống soái là ai?”
“Tôi và Fitch.”
Quả nhiên!
Kleist bừng tỉnh đại ngộ. Giáo hoàng đi một nước cờ nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thấy được hiệu quả, đáng tiếc là quá muộn, phong ấn ở thần điện đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch, khiến hết thảy kỳ vọng của ông ta tan thành bọt nước.
Goblyde hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Kleist nói: “Đấu khí của ta bị phong ấn.”
“Phong ấn?” Goblyde biến sắc. “Ma pháp sư nào?”
“Là Hắc Ám thần tế tự.” Kleist nói.
“Làm sao anh gặp được Hắc Ám thần tế tự?”
Kleist trầm mặc. Chuyện này hắn chưa biết nói thế nào cho tốt. Hắn không biết chuyện mình đi đảo Song Tử rốt cuộc là ý của Giáo hoàng hay là tư tâm của Feta, nếu là người trước, vậy Taiya có thể quang minh chính đại bước ra, nếu là người sau, khi mà vị trí Giáo hoàng tại Quang Minh thần hội vẫn là dấu chấm hỏi, lúc chuyện này sáng tỏ cũng là lúc hắn không thể không gia nhập trận doanh của Feta.
Goblyde thấy hắn không nói, cũng không truy hỏi, ám chỉ: “Gần đây thần hội rất loạn.”
Kleist nói: “Ta đang nghĩ xem có thể cởi bỏ xiềng xích hắc ám không.”
Goblyde bảo: “Chuyện này tốt nhất nên tìm Feta.”
“Ta cũng thấy vậy.” Tất cả ngọn nguồn đều bắt đầu từ Feta.
Cân nhắc một đêm, Kleist vẫn quyết định mang theo Taiya nghênh ngang tiến vào thần điện tìm Feta.
Feta biết hắn đi tìm máu rồng, nhưng Goblyde và Reginald lại bảo Quang Minh thần hội mất liên lạc với hắn, vậy nghĩa là Feta cố ý che giấu hành tung của mình. Điều này có hai khả năng, một là Feta cho rằng hắn không thể trở về, cố ý hại chết hắn. Hai là Feta không muốn những người khác biết chuyện hắn đi tìm máu rồng. Mặc kệ là khả năng nào, dụng ý của Feta đều rất khả nghi.
Hắn hạ quyết tâm, đang muốn đứng dậy thì bị ngăn lại.
Taiya ôm hắn, không ngừng cọ xát.
Kleist nhớ tới ước định tối qua, mắt lóe lóe, cuối cùng bất đắc dĩ nằm ngửa, “Nhanh lên.”
Taiya cầm tay hắn, đặt trên vật cứng đang rục rịch của mình, “Ngươi làm.”
Kleist: “……”
“Nhanh lên.” Taiya không kiên nhẫn thúc giục.
Kleist hỏi: “Ngươi không sợ ta bẻ gãy nó hả?”
Taiya giương mắt, mắt ướt át nhìn hắn, “Tại sao?”
“Vì đàn ông với đàn ông không làm loại chuyện này.” Kleist cố ý xem nhẹ mấy người Ciro Soso, Hydeine Dilin.
Taiya nói: “Không liên quan, ta không phải người.”
“……”
Hơi thở Taiya gấp gáp, cầm tay Kleist động vài cái.
Kleist nhìn sắc trời, không muốn lãng phí thời gian giằng co vô vị, đành cử động tay.
Taiya cảm thấy được Kleist dùng tay động hay chính mình cọ vào đùi hắn đều tuyệt vời vô cùng, kìm lòng không được sa vào, thậm chí còn được voi đòi tiên. Nhưng Kleist cự tuyệt, uy hiếp nó còn quậy nữa thì sẽ đường ai nấy đi.
Nó không sợ đường ai nấy đi, dù sao đấu khí của Kleist cũng bị giam cầm, có đi cũng không đi xa được, nhưng vì phúc lợi mấy ngày sau, nó quyết định theo ý hắn.
Kleist tắm rửa, thay trang phục kỵ sĩ đến thần điện, trước khi để McKee và Danco đến khách sạn khác ở.
Tuy McKee không hiểu chuyện phân tranh bên trong Quang Minh thần hội, nhưng hắn hiểu rõ thế giới nhân loại, cũng cảm giác được bầu không khí gió thổi mưa giông trước cơn bão, không hỏi lúc nào thì gặp được Goblyde, cực kỳ tự giác nghe lời. Lúc này, chuyện duy nhất hắn có thể giúp Kleist là ít gây cản trở.
Tin Kleist trở về Quang Minh thần hội nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách thần điện, Sophiro biết tin đuổi tới, nhưng bị chặn ngoài cửa. Hắn nổi giận, mãi đến khi Con của ánh sáng đi ra, hắn mới thôi ồn ào hậm hực rời đi.
Con của ánh sáng trở lại trong điện, Feta, Kleist và Taiya đều nhìn nó.
Taiya hiếu kỳ hỏi: “Nó là nam hay nữ?”
Feta đang muốn giải thích Con của ánh sáng không có giới tính, thì bị Con của ánh sáng giành nói: “Ta là Con của ánh sáng, đương nhiên là nam.”
Feta ngẩn người, khóe miệng gợi lên nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
Con của ánh sáng xuất hiện vào thời điểm Kleist đã đi đảo Song Tử, không biết gì về nó cả, nghe vậy không khỏi liếc mắt đánh giá nó thêm một cái.
Feta không vòng vo nữa: “Ta biết cậu có rất nhiều điều muốn hỏi.”
Kleist nói: “Ông chuẩn bị tốt đáp án chưa?”
Feta mỉm cười, nhìn về phía Taiya: “Là Ngân Long đại nhân đúng không?”
Taiya ngạo mạn ngẩng đầu: “Có thể nhìn thấy bổn soái long là vinh hạnh của ngươi!”
“Ta quả thực cảm thấy rất vinh hạnh. Long……” Ông ta nhìn sang Con của ánh sáng.
Con của ánh sáng có chút đăm chiêu nhìn Taiya, “Ngươi có phun lửa không?”
Taiya hừ lạnh: “Mười long thì hết chín con đều biết.”
Con của ánh sáng mừng rỡ: “Vậy ngươi phun thử xem.”
“Nó là con duy nhất không biết phun.” Kleist nói.
Taiya: “……”
Taiya nói: “Sao ngươi không nói ta là long duy nhất biết phun khí lạnh!”
Con của ánh sáng nói: “Gần đây trời hơi lạnh, đừng phun nha.”
Taiya: “……”
“Vào thẳng chủ đề đi.” Kleist đáp, “Bắt đầu từ chuyện ông bảo ta đi tìm máu rồng đi.”
……
Tìm máu rồng?
Taiya bỗng dưng có cảm giác không tốt! Mắt nhìn Feta tràn ngập địch ý.
Feta nói: “Lấy máu rồng chỉ là cái cớ, ta chân chính hy vọng anh có thể trở thành Long kỵ sĩ.”
“Lý do.” Kleist bình tĩnh hỏi.
Feta nói: “Quang Minh thần hội cần hậu thuẫn cường đại hơn.”
Kleist nói: “Mỗi năm có ba người đi đảo Song Tử, nhưng chưa một ai thành công.”
Feta bảo: “Vì trước đây cấm thánh kỵ sĩ tham gia.”
Danh sách chương