Ngồi trong xe, Trịnh Liệt trầm mặc đưa mắt nhìn ra bên ngoài
Rốt cuộc cũng tìm thấy cô ấy
Sau bao nhiêu thời gian tìm kiếm cũng đã thấy
Nhưng sao cảm giác không giống như hắn tưởng tượng
Trịnh Liệt đã từng nghĩ tới bản thân sẽ như thế nào khi gặp lại Lô Vỹ Tinh. Dù hàng trăm hàng vạn hình ảnh có thể nghĩ tới nhưng lại không nghĩ là sẽ bình tĩnh như bây giờ.
Hiện tại... Chẳng lẽ hắn đã thay đổi? “Trịnh thiếu gia, đã tới.”
Giọng nói của bác Lương cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Liệt, kéo hắn về với hiện tại.
Phải, là hiện tại.
Hắn cần giải quyết một số việc quan trọng hơn.
Chiếc xe dừng trước khách sạn Hoàng Kim, nhân viên trông cửa chạy lại mở cửa xe cho Trịnh Liệt, hắn mang theo nét mặt nghiêm nghị ưu nhã bước xuống xe.
Quần tây áo sơ mi trắng, nhưng dường như khí chất của một bậc đế vương toả ra quanh người hắn là điều mà không ai không thế cảm nhận thấy.
Lúc Trịnh Liệt bước vào cửa xoay tròn trước cổng vào khách sạn thì tiếng chuông điện thoại trong túi hắn vang lên, báo hiệu có ngừoi gọi tới, vừa sải chân bước về phía cầu thang máy, vừa lối điện thoại ra xem, Trịnh Liệt khẽ nhíu mày nhìn trên hình hai chữ “Lâm Trạch”, đôi mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Trịnh Liệt chứa bảy phần băng lãnh ba phần khinh thường, đưa điện thoại áp lên tai nghe máy. “Hai phút.” Nói xong hắn không chút do dự nhấn phím tắt.
Rốt cuộc cũng đợi tới ngày này.
Ting.
Thang máy kêu một tiếng, cánh cửa thang máy liền mở ra.
Trịnh Liệt rảo bước tới phòng 1709. Đứng trước cánh cửa phòng 1709, Trịnh Liệt lấy chìa khoá bằng thẻ quẹt, quẹt vào một cái, cửa phòng liền mở ra.
Khi hắn bước vào trong, không để ý rằng ở phòng 1710 ngay sát bên cạnh cũng dường như là cùng lúc mở cửa ra. Đi ra ngoài là một nam một nữ, không ai khác chính là Lâm Vĩnh Túc và người đàn ông tên Lý Nhậm Trình.
***____
Trịnh Liệt bước vào căn phòng nồng nặc mùi tanh của máu, và tiếng rên rỉ cầu cứu ai oán
Thấy hắn đi vào, khoảng năm sáu người mặc đồ đen ở bên trong đang vay quanh một người đàn ông lập tức đúng đậy, kính cẩn cúi đầu.
Trịnh Liệt gật đầu một cái, đi tới người đàn ông ngồi trên ghế ở giữa vòng vây kia, trên miệng ông ta còn dính vết máu, khoé miệng rỉ ra một ít chất dịch màu đỏ tanh tưởi
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Liệt việt muốn đứng dậy, nhưng là sức lực đã không còn một chút nào liền chỉ biết mấp máy môi, khó nhọc rên rỉ: “Trịnh thiếu...cuối cùng...cậu cũng tới.”
Trịnh Liệt cau mày, đứng thẳng lưng nhìn xuống người đàn ông kia, lạnh lùng mở miệng: “Lâm Trạch, ông cũng có ngày hôm nay.”
Nhìn Lâm Trạch ngồi như một cái xác chết trên ghế, quần áo tây trang rách tơi tả, khuôn mặt anh tuân có chút già nua vì sự ăn mòn của thời gian đầy rẫy vết bầm tím. Lâm Trạch miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Không ngờ ông cũng có ngày này? Thật không ngờ. Haha... Đến ông cũng không ngờ mình lại có ngày này.
“Cậu trưởng thành rồi, không giống như lần đầu tôi gặp cậu nữa...hự...khụ khụ khụ...” Lâm Trạch ho khan, lấy tay che trước miệng: “Nhanh thật, mới đó mà đã bao nhiêu năm qua rồi...”
Trịnh Liệt co giật khoé môi, băng lãnh trong đôi mắt ngày càng tăng, tựa như có thể khiến trong vòng bán kính của căn phòng này đều có thể rơi vào trạng thái đóng băng.
Lâm Trạch lại cười, nụ cười mang chút bi ai.
“Bà ấy...mẹ cậu mất rồi sao? Năm xưa...”
“Tôi cho phép ông nói?” Trịnh Liệt nhướng mày, vằn đỏ hằn lên trong đôi mắt, cơ hồ muốn giết người.
Phải, hắn thật sự đang muốn giết người. Ông ta còn mặt dày dám nhắc tới mẹ hắn? Lương tâm ông ta đã bị dã thú gặm đi hết rồi sao?
Lâm Trạch đang nói bị cắt ngang, có chút hụt hẫng nhướng nhướng hai hàng lông mày.
“Được rồi, tôi không nhắc đến những chuyện ngoài lề nữa....khụ... Tôi ở đây hôm nay chỉ muốn cầu xin cậu một việc..khụ... Đó là....”
BỤP!!!
Một cú đấm vào bên mặt của Lâm Trạch, khiến ông không phòng bị trước mà nghiêng đầu sang một bên.
Trịnh Liệt nắm lấy cổ áo của Lâm Trạch xốc lên, vẻ mặt tức giận đến đỏ gay, khẽ thốt ra từng chữ qua kẽ răng: “Ông dám mở miệng cầu xin tôi? Ông thật sự là loại người như thế nào? Đến cùng ông còn muốn sao nữa? Hả?...”
Không đợi hắn nói hết, Lâm Trạch bỗng dưng mặt biến sắc, cơ thể co giật, hai mắt trắng dã đến đáng sợ, miệng chỉ kịp hét một tiếng “AAAaaa...” Rồi đột nhiên cả cơ thể rơi xuống dưới đất, Trịnh Liệt còn đang chưa hết kinh ngạc có chuyện gì xảy ra thì “phịch” một tiếng. Dường như là tiếng thân thể ngã xuống.
Nhưng là ở phía cửa.
Trịnh Liệt quay mặt nhìn lại, chỉ thấy một thân thể nhỏ bé đang ngồi soài trên nền nhà, cả người run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch không còn chút săc máu.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông vô cùng anh tuấn mỹ lệ, khí chất yêu nghiệt thu hút mọi ánh nhìn, anh ta đang ngồi xổm đỡ vai Lâm Vĩnh Túc, khuôn mặt cúi xuống có chút bi ai nhìn cô.
Lâm Vĩnh Túc run rẩy đưa bàn tay trắng nõn lên che miệng, cổ họng cô muốn nói nhưng là toàn bộ âm thanh đều tự nhiên không còn, cô không thể thốt nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Bố cô... Trịnh Liệt...
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Rốt cuộc cũng tìm thấy cô ấy
Sau bao nhiêu thời gian tìm kiếm cũng đã thấy
Nhưng sao cảm giác không giống như hắn tưởng tượng
Trịnh Liệt đã từng nghĩ tới bản thân sẽ như thế nào khi gặp lại Lô Vỹ Tinh. Dù hàng trăm hàng vạn hình ảnh có thể nghĩ tới nhưng lại không nghĩ là sẽ bình tĩnh như bây giờ.
Hiện tại... Chẳng lẽ hắn đã thay đổi? “Trịnh thiếu gia, đã tới.”
Giọng nói của bác Lương cắt đứt dòng suy nghĩ của Trịnh Liệt, kéo hắn về với hiện tại.
Phải, là hiện tại.
Hắn cần giải quyết một số việc quan trọng hơn.
Chiếc xe dừng trước khách sạn Hoàng Kim, nhân viên trông cửa chạy lại mở cửa xe cho Trịnh Liệt, hắn mang theo nét mặt nghiêm nghị ưu nhã bước xuống xe.
Quần tây áo sơ mi trắng, nhưng dường như khí chất của một bậc đế vương toả ra quanh người hắn là điều mà không ai không thế cảm nhận thấy.
Lúc Trịnh Liệt bước vào cửa xoay tròn trước cổng vào khách sạn thì tiếng chuông điện thoại trong túi hắn vang lên, báo hiệu có ngừoi gọi tới, vừa sải chân bước về phía cầu thang máy, vừa lối điện thoại ra xem, Trịnh Liệt khẽ nhíu mày nhìn trên hình hai chữ “Lâm Trạch”, đôi mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Có chuyện gì?” Giọng nói của Trịnh Liệt chứa bảy phần băng lãnh ba phần khinh thường, đưa điện thoại áp lên tai nghe máy. “Hai phút.” Nói xong hắn không chút do dự nhấn phím tắt.
Rốt cuộc cũng đợi tới ngày này.
Ting.
Thang máy kêu một tiếng, cánh cửa thang máy liền mở ra.
Trịnh Liệt rảo bước tới phòng 1709. Đứng trước cánh cửa phòng 1709, Trịnh Liệt lấy chìa khoá bằng thẻ quẹt, quẹt vào một cái, cửa phòng liền mở ra.
Khi hắn bước vào trong, không để ý rằng ở phòng 1710 ngay sát bên cạnh cũng dường như là cùng lúc mở cửa ra. Đi ra ngoài là một nam một nữ, không ai khác chính là Lâm Vĩnh Túc và người đàn ông tên Lý Nhậm Trình.
***____
Trịnh Liệt bước vào căn phòng nồng nặc mùi tanh của máu, và tiếng rên rỉ cầu cứu ai oán
Thấy hắn đi vào, khoảng năm sáu người mặc đồ đen ở bên trong đang vay quanh một người đàn ông lập tức đúng đậy, kính cẩn cúi đầu.
Trịnh Liệt gật đầu một cái, đi tới người đàn ông ngồi trên ghế ở giữa vòng vây kia, trên miệng ông ta còn dính vết máu, khoé miệng rỉ ra một ít chất dịch màu đỏ tanh tưởi
Ông ta ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Liệt việt muốn đứng dậy, nhưng là sức lực đã không còn một chút nào liền chỉ biết mấp máy môi, khó nhọc rên rỉ: “Trịnh thiếu...cuối cùng...cậu cũng tới.”
Trịnh Liệt cau mày, đứng thẳng lưng nhìn xuống người đàn ông kia, lạnh lùng mở miệng: “Lâm Trạch, ông cũng có ngày hôm nay.”
Nhìn Lâm Trạch ngồi như một cái xác chết trên ghế, quần áo tây trang rách tơi tả, khuôn mặt anh tuân có chút già nua vì sự ăn mòn của thời gian đầy rẫy vết bầm tím. Lâm Trạch miễn cưỡng nở ra nụ cười.
Không ngờ ông cũng có ngày này? Thật không ngờ. Haha... Đến ông cũng không ngờ mình lại có ngày này.
“Cậu trưởng thành rồi, không giống như lần đầu tôi gặp cậu nữa...hự...khụ khụ khụ...” Lâm Trạch ho khan, lấy tay che trước miệng: “Nhanh thật, mới đó mà đã bao nhiêu năm qua rồi...”
Trịnh Liệt co giật khoé môi, băng lãnh trong đôi mắt ngày càng tăng, tựa như có thể khiến trong vòng bán kính của căn phòng này đều có thể rơi vào trạng thái đóng băng.
Lâm Trạch lại cười, nụ cười mang chút bi ai.
“Bà ấy...mẹ cậu mất rồi sao? Năm xưa...”
“Tôi cho phép ông nói?” Trịnh Liệt nhướng mày, vằn đỏ hằn lên trong đôi mắt, cơ hồ muốn giết người.
Phải, hắn thật sự đang muốn giết người. Ông ta còn mặt dày dám nhắc tới mẹ hắn? Lương tâm ông ta đã bị dã thú gặm đi hết rồi sao?
Lâm Trạch đang nói bị cắt ngang, có chút hụt hẫng nhướng nhướng hai hàng lông mày.
“Được rồi, tôi không nhắc đến những chuyện ngoài lề nữa....khụ... Tôi ở đây hôm nay chỉ muốn cầu xin cậu một việc..khụ... Đó là....”
BỤP!!!
Một cú đấm vào bên mặt của Lâm Trạch, khiến ông không phòng bị trước mà nghiêng đầu sang một bên.
Trịnh Liệt nắm lấy cổ áo của Lâm Trạch xốc lên, vẻ mặt tức giận đến đỏ gay, khẽ thốt ra từng chữ qua kẽ răng: “Ông dám mở miệng cầu xin tôi? Ông thật sự là loại người như thế nào? Đến cùng ông còn muốn sao nữa? Hả?...”
Không đợi hắn nói hết, Lâm Trạch bỗng dưng mặt biến sắc, cơ thể co giật, hai mắt trắng dã đến đáng sợ, miệng chỉ kịp hét một tiếng “AAAaaa...” Rồi đột nhiên cả cơ thể rơi xuống dưới đất, Trịnh Liệt còn đang chưa hết kinh ngạc có chuyện gì xảy ra thì “phịch” một tiếng. Dường như là tiếng thân thể ngã xuống.
Nhưng là ở phía cửa.
Trịnh Liệt quay mặt nhìn lại, chỉ thấy một thân thể nhỏ bé đang ngồi soài trên nền nhà, cả người run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch không còn chút săc máu.
Bên cạnh cô còn có một người đàn ông vô cùng anh tuấn mỹ lệ, khí chất yêu nghiệt thu hút mọi ánh nhìn, anh ta đang ngồi xổm đỡ vai Lâm Vĩnh Túc, khuôn mặt cúi xuống có chút bi ai nhìn cô.
Lâm Vĩnh Túc run rẩy đưa bàn tay trắng nõn lên che miệng, cổ họng cô muốn nói nhưng là toàn bộ âm thanh đều tự nhiên không còn, cô không thể thốt nên lời khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Bố cô... Trịnh Liệt...
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Danh sách chương