Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Khương Linh Lung không ngờ hắn sẽ hỏi câu hỏi này, nàng mím môi, nghiêm túc nhìn hắn, "Ngài có muốn nghe lời nói thật không?"

Trực giác nói cho Mộ Dung Hằng biết, cái gọi là lời nói thật này của nàng, khẳng định không phải lời tốt lành gì!

Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm, "Vẫn là đừng nên nói nữa!"

Khương Linh Lung: "..."

Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng từ trong phòng ra.

Vương Phúc khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn.

Hiếm lạ! Quá hiếm lạ!

Từ khi Vương gia xảy ra chuyện, đôi chân không thể đi lại bình thường như trước, mới đầu Vương gia không chịu dùng xe lăn, một mực phải đứng lên tập đi. Nhưng cứ một lần lại một lần té ngã, cuối cùng chỉ có thể sử dụng xe lăn. Nhưng Vương gia có lòng tự tôn, không cho bất kì ai chạm vào xe lăn của mình, cho dù phải tự mình vất vả đẩy bánh xe lăn, cũng quyết không cho phép kẻ nào giúp hắn.

Lúc này thấy Khương Linh Lung đẩy Mộ Dung Hằng, Vương Phúc vô cùng kích động.

Ông vội vàng chạy tới, không dám nói chuyện cùng Mộ Dung Hằng, nhỏ giọng hỏi Khương Linh Lung: "Nương nương, Vương gia... Ăn cơm chưa?"

Khương Linh Lung cười tủm tỉm, kiêu ngạo nói: "Đương nhiên! Ta làm đồ ăn rất ngon, Vương gia không để thừa lại chút nào!"

Mộ Dung Hằng nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, sao nha đầu này có thể tự tin với trù nghệ của mình như vậy?

Hắn có thể nói là rất mặn không?

"Tướng công? Thiếp hỏi ngài chưa trả lời đấy, thiếp làm bánh bao chiên có ngon không?"

Khương Linh Lung hỏi hai lần, Mộ Dung Hằng mới hồi thần lại.

Ngước mắt nhìn nàng một cái, ngay sau đó, hắn nghiêm trang "ừm" một tiếng.

Được khích lệ, Khương Linh Lung cao hứng cười, "Thiếp biết là tướng công thích mà, sau này ngày nào thiếp cũng sẽ làm cho ngài ăn."

Mộ Dung Hằng nheo mắt, nghĩ đến món bánh bao chiên mặn muốn đòi mạng kia.

"..."

...

Sau khi tiến cung, có tiểu thái giám ở cửa chờ, dẫn bọn họ tới Từ An Cung, đó là nơi ở của Thái Hậu.

Khương Linh Lung lặng lẽ hỏi Mộ Dung Hằng: "Sao không đi kính trà Hoàng Thượng và Hoàng Hậu?"

Mộ Dung Hằng lạnh giọng nói: "Phụ hoàng không ở trong cung, còn Hoàng Hậu thì không cần thiết."

Trong chốc lát, đã tới Từ An Cung.

Khi đến nơi, Khương Linh Lung vô cùng khẩn trương, sợ Hoàng Thái Hậu là người khó ở chung, lúc quỳ trên mặt đất kính trà, nàng hồi hộp đến nỗi suýt chút nữa làm rơi chén trà.

Nào biết Hoàng Thái Hậu lại hiền lành nở nụ cười, nói: "Nha đầu này, khẩn trương cái gì? Ai gia còn có thể ăn con sao?"

Khương Linh Lung nghe thấy giọng nói của bà, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên. Gương mặt Hoàng Thái Hậu hiền từ, nở nụ cười hiền lành, khác hẳn với bộ dáng uy nghiêm ít nói ít cười cười như trong tưởng tượng của nàng.

Khương Linh Lung nhìn bà, dần bình tĩnh hơn.

Hoàng Thái Hậu rất vừa lòng với Khương Linh Lung. Tuy rằng có phần gầy yếu, nhưng khuôn mặt tròn nhỏ mềm mịn, vừa thấy liền biết có phúc khí.

Kính trà xong, Hoàng Thái Hậu tặng lễ gặp mặt cho Khương Linh Lung, đứng lên, nói: "Linh Lung, con cùng ai gia đi ra đây."

Nói xong, bà liền đi vào nội điện.

Khương Linh Lung lại bắt đầu khẩn trương. Thái Hậu muốn nói gì với nàng, không thể nói ở bên ngoài sao?

Nàng bất an nhìn về phía Mộ Dung Hằng, Mộ Dung Hằng gật đầu nhìn nàng, "Đừng sợ, ta ở bên ngoài chờ."

Khương Linh Lung nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, bỗng nhiên trong lòng bình tĩnh hơn hẳn.

Nàng thở sâu, đi vào nội điện.

Tới nơi, Hoàng Thái Hậu đã ngồi trên tháp [1] thượng đẳng.

[1] Tháp: một loại giường nhỏ, là chỗ ngồi của các vương công quý tộc thời xưa

Khương Linh Lung vội đi qua, ngoan ngoãn hô một tiếng "Hoàng tổ mẫu."

Hoàng Thái Hậu vỗ vị trí bên cạnh, "Ngoan, lại đây ngồi."

Thái độ Hoàng tổ mẫu ôn hòa, tâm tình Khương Linh Lung thả lỏng không ít, ngoan ngoãn đi qua ngồi.

Hoàng Thái Hậu kéo tay nàng, nói: "Linh Lung, là thế này, ai gia sở dĩ kêu con đi vào là có chuyện quan trọng muốn nói với con."

Thần sắc Hoàng Thái Hậu rất nghiêm túc, Khương Linh Lung khẩn trương nhìn lão nhân gia.

"Ai gia nghe nói, hôm qua động phòng, Hằng nhi không tới phải không?"

Nhắc tới chuyện động phòng, Khương Linh Lung có chút thẹn thùng, cúi đầu, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.

"Ta biết rồi."

Nói xong, Hoàng Thái Hậu hạ lệnh cho bọn hạ nhân đi ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Khương Linh Lung cùng bà.

Lúc này Hoàng Thái Hậu mới thở dài, vỗ tay Khương Linh Lung, nói: "Linh Lung, nơi này không có người ngoài, ai gia có chút chuyện muốn nói với con. Con cũng thấy, hiện tại hai chân Hằng Nhi bị phế, có một số việc, chỉ sợ sẽ không tiện, con làm thê tử, phải chủ động chút mới tốt."

Khương Linh Lung ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

Hoàng Thái Hậu nói rõ ràng hơn: "Chính là vấn đề con nối dõi. Sau khi Hằng nhi xảy ra chuyện, có phần cứng đầu hơn, ai gia vội vã tứ hôn cho nó, chính là mong nó vẫn còn hy vọng sống. Cả ngày nó nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, ý chí tồn tại cũng mất. Hiện giờ cưới thê tử, nếu mau chóng có con nối dõi, trên người nó có trách nhiệm, tự nhiên sẽ có tinh thần. Linh Lung, con hiểu lời ai gia nói không?"

Hoàng Thái Hậu nói xong, ánh mắt nhìn thẳng vào Khương Linh Lung.

Khương Linh Lung nghe được liền sửng sốt. Hoàng Thái Hậu nói rất nhiều, nhưng trên thực tế chính là thúc giục nàng mau sinh hài tử, làm Mộ Dung Hằng có điều vướng bận, có thể vực lại tinh thần, tiếp tục tồn tại.

Khương Linh Lung nghĩ tới sáng nay, Mộ Dung Hằng ngã trên mặt đất không dậy nổi, dáng vẻ chật vật không cam lòng, trong lòng nàng bỗng cảm thấy đau xót.

Thật ra nàng cũng nhận thấy tinh thần của hắn rất kém. Đổi lại là nàng, gặp phải biến cố lớn như vậy, phỏng chừng đã sớm chịu không nổi.

Chính là, loại chuyện sinh hài tử này, mình nàng sao có thể làm được?

Hơn nữa... Không phải nghe nói Mộ Dung Hằng "không được" sao......

Khương Linh Lung cảm thấy rối bời, muốn tìm cớ thoái thác. Nhưng mà lúc này, Hoàng Thái Hậu đột nhiên đứng lên, đi tới giá sách, từ bên trong lấy ra một quyển sách.

Lúc trở về giường, bà giao một quyển sách thật dày cho Khương Linh Lung, nói: "Quyển sách này, con lấy về mà xem, ai gia chờ tin tức tốt của con."

Thứ Thái Hậu đưa cho Khương Linh Lung là xuân cung đồ vô cùng quý giá.

Khương Linh Lung chỉ mới mở một trang, lập tức đã mặt đỏ tim đập, nhanh chóng khép lại.

Hoàng Thái Hậu nhìn nàng thẹn thùng, cười nói: "Đừng thẹn thùng, những việc này, sớm hay muộn cũng phải trải qua."

Mặt Khương Linh Lung càng đỏ hơn, hoang mang rối loạn gật đầu.

Từ trong điện đi ra, Mộ Dung Hằng liếc mắt một cái liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Khương Linh Lung, hắn rũ mắt nhìn, trong tay nàng ôm một chiếc túi đen.

Hắn hơi nhíu mày, hỏi: "Sao thế? Mặt đỏ đến lợi hại như vậy?"

Khương Linh Lung vừa thấy Mộ Dung Hằng, liền nghĩ đến hình ảnh vừa rồi trong sách, tim đập nhanh hơn, ra sức lắc đầu, "Không, không có việc gì!"

"Trong tay là cái gì?"

"Không có gì!" Khương Linh Lung theo bản năng ôm chặt chiếc túi. Để Mộ Dung Hằng phát hiện, nàng sẽ không còn mặt mũi để sống.

Hoàng tổ mẫu cũng thật là, lần đầu tiên gặp mặt liền đưa nàng "lễ vật" như vậy, thật khó tiếp thu.

Khương Linh Lung lặng lẽ đưa chiếc túi cho Mai Hương, âm thầm dặn dò nàng ấy, "Giữ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng để người khác nhìn thấy."

Mai Hương rất ít khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình nghiêm túc như vậy, biết rõ đây là món đồ vô cùng quan trọng, thận trọng gật đầu, "Tiểu thư, nô tì đã biết."

Khương Linh Lung đi tới, giúp Mộ Dung Hằng đẩy xe lăn.

...

Khi xuất cung phải đi qua Ngự Hoa Viên.

Đúng lúc này, họ gặp một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng nhạt, trên vai khoác áo khoác màu đen, đi về phía bên này, phía sau hắn là một tốp đại nội thị vệ [2] mang theo kiếm.

[2] Đại nội thị vệ: thị vệ của Hoàng cung

Nam nhân kia mặc trang phục của Thái Tử, đã thể hiện rõ thân phận.

Mộ Dung Hằng nhìn lướt qua, lạnh giọng nói với Khương Linh Lung: "Đi qua con đường bên kia."

"Hả?"

Khương Linh Lung sửng sốt, tuy rằng không biết vì sao Mộ Dung Hằng đột nhiên muốn tránh đi, nhưng vẫn lập tức làm theo.

Nhưng mà, mới vừa quay đầu, liền nghe thấy giọng nam phía sau hô lớn.

"Đứng lại!"

Một tiếng rống làm Khương Linh Lung sợ tới mức lập tức dừng lại.

Mộ Dung Tỳ đi đến trước mặt Mộ Dung Hằng, từ trên cao mà nhìn xuống, "Ha ha, Tứ đệ, sao vậy? Sao thấy đại ca liền trốn? Không có mặt mũi gặp đại ca sao?"

Mộ Dung Tỳ vừa dứt lời, Khương Linh Lung nhíu mày, không chờ Mộ Dung Hằng mở miệng, liền nói: "Thái Tử nói gì vậy? Tướng công của ta sao lại không có mặt mũi gặp ngài?!"

Khương Linh Lung vừa dứt lời, Mộ Dung Hằng cùng Mộ Dung Tỳ đều sửng sốt.

Mộ Dung Hằng sửng sốt là vì không ngờ tiểu nha đầu thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược thế nhưng sẽ vì hắn mà tranh luận cùng Thái Tử.

Mộ Dung Tỳ sửng sốt là vì không ngờ nữ nhân này dám dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với hắn.

Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm khép hờ, ánh mắt Mộ Dung Tỳ nhìn chằm chằm Khương Linh Lung, "Ngươi chính là nữ nhi của Tống Lăng Thiên?"

Khương Linh Lung nhìn hắn một cái, lười phản ứng lại, đẩy Mộ Dung Hằng rời đi.

Còn chưa đi được hai bước, hai gã thị vệ phía sau Mộ Dung Tỳ đã rút kiếm chặn ngang cổ nàng.

"Làm càn!" Mộ Dung Hằng đột nhiên quát chói tai, chia kịp thấy rõ động tác của hắn, chỉ thấy một giây trước, tên thị vệ còn đang ngăn cản Khương Linh Lung đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống đất. Con ngươi mở to, người cũng đã chết, trên trán ghim một thanh tiểu chủy thủ (đoản kiếm).

Lần đầu tiên Khương Linh Lung nhìn thấy người chết, sợ tới mức gương mặt trắng bệch đi, đôi tay không kìm được mà phát run.

Mộ Dung Hằng cầm tay nàng, nhẹ nhàng xoa, như đang ngầm nói "Đừng sợ."

Khương Linh Lung hoảng loạn dời tầm mắt, theo bản năng nắm chặt tay Mộ Dung Hằng.

Hết thảy đều phát sinh trong chớp nhoáng, tốc độ cực nhanh. Thậm chí không ai thấy Mộ Dung Hằng động thủ như nào.

Mấy tên thị vệ còn lại thấy đồng đội đột nhiên chết, tất cả lùi lại hai bước theo bản năng, tránh xa Mộ Dung Hằng.

Từ khi hai chân Mộ Dung Hằng bị phế, ai cũng cho rằng hắn đã hoàn toàn trở thành phế nhân. Lại đã quên, Mộ Dung Hằng chinh chiến sa trường mười mấy năm, đã trở thành tường thành sống, là Tu La từ địa ngục khiến biết bao quân địch run sợ.

Cho dù hai chân bị phế, công phu trên tay vẫn còn.

Mộ Dung Tỳ khiếp sợ trừng lớn mắt, hắn ta trăm triệu lần không dự đoán được, tên tàn phế Mộ Dung Hằng còn có thân thủ như vậy.

"Tứ đệ! Đệ có ý gì?!" Hắn ta phẫn nộ trừng mắt với Mộ Dung Hằng.

Tên hỗn trướng này! Từ trước tới giờ luôn áp chế hắn, hiện giờ đã trở thành kẻ tàn phế, thế nhưng còn dám giết người của hắn!

Sắc mặt Mộ Dung Hằng âm lãnh, giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Mộ Dung Tỳ, "Đại ca không thấy sao? Cẩu nô tài này dám đặt kiếm lên cổ Vương phi của bổn vương. Trực tiếp giết hắn, vẫn xem như là hắn được hời."

Ngữ khí của hắn khinh thường, giống như việc giết người vừa rồi giống như bóp chết một con kiến, không đáng giá nhắc tới.

Mộ Dung Tỳ không nói ra lời, sắc mặt thật sự khó coi.

Người của mình bị giết, không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt hắn!

Cái gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, rõ ràng Mộ Dung Hằng không đem Thái Tử là hắn để vào mắt!

Mộ Dung Tỳ chỉ cảm thấy nghẹn như đang nuốt phải ruồi bọ.

Cho tới bây giờ, dựa vào cái gì mà tên tàn phế này vẫn còn kiêu ngạo như vậy?!

Mộ Dung Tỳ thân là trưởng tử, mang trong mình mệnh Thái Tử. Tuy vậy tư chất của hắn bình thường, mấy năm nay, Hoàng đế đã có suy nghĩ phế hắn, mà Mộ Dung Hằng lại văn võ song toàn, cho dù là trị quốc hay lãnh binh, đều là nhân trung chi long [3], là kỳ tài hiếm có.

[3] Nhân trung chi long: rồng trong loài người

Hoàng đế chỉ thích Mộ Dung Hằng. Mỗi khi ông nhìn Mộ Dung Hằng, rồi lại nhìn Mộ Dung Tỳ, liền cảm thấy vô cùng phiền chán Mộ Dung Tỳ. Ông thường lấy Mộ Dung Hằng so sánh với Mộ Dung Tỳ, từ nhỏ đến lớn Mộ Dung Tỳ luôn phải chịu đả kích, cho nên mới xem Mộ Dung Hằng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Hiện giờ Mộ Dung Hằng trở thành kẻ tàn phế, hắn liền hận không thể đem Mộ Dung Hằng dẫm xuống bùn.

Đột nhiên, hắn cười một tiếng, "Tứ đệ nói đúng, cẩu nô tài này thật đáng chết."

Nói xong, bỗng nhiên hắn ra vẻ quan tâm, xoay chuyển đề tài, "Đúng rồi Tứ đệ, có chuyện tốt quên nói cho đệ, Minh Tâm mang thai."

Hắn vừa nói, vừa quan sát biểu tình của Mộ Dung Hằng.

Tuy rằng trên mặt Mộ Dung Hằng không có biểu tình gì, giống như hoàn toàn không liên quan, nhưng trong lòng Mộ Dung Tỳ vẫn vô cùng vui sướng, nghĩ đến mỗi đêm hắn tàn nhẫn "đè" thanh mai trúc mã của Mộ Dung Hằng trên giường, trong lòng liền phi thường kiêu ngạo.

Những năm gần đây, Mộ Dung Tỳ vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Hằng thích Minh Tâm. Lúc trước hắn sở dĩ cưới nàng, cũng là vì muốn Mộ Dung Hằng thống khổ. Nhưng mà hắn lại không biết, Mộ Dung Hằng chưa từng thích Minh Tâm. Tuy rằng cùng nhau lớn lên, nhưng hắn chỉ coi nàng ấy là muội muội mà thôi.

Cho nên, khi nghe tin Minh Tâm mang thai, Mộ Dung Hằng bình tĩnh nói: "Chúc mừng."

Mộ Dung Tỳ nghe lời này, lại cho rằng hắn đang ra vẻ, trong lòng thập phần thoải mái.

Cười lớn, hắn lại nói: "Tứ đệ, chờ Minh Tâm sinh xong, đại ca đem qua cho đệ nhận nuôi. Đệ bây giờ sợ là không có biện pháp sinh hài tử."

Câu cuối cùng hắn nói đặc biệt lớn, cung nữ thái giám qua đường, thậm chí các cung phi nương nương, tất cả đều nghe thấy được.

Lời này của Mộ Dung Tỳ, ý trong lời nói, chính là châm chọc Mộ Dung Hằng không thể viên phòng. Loại vũ nhục này đối với nam nhân mà nói, tuyệt đối là trí mạng.

Mộ Dung Hằng vẫn bất động thanh sắc như cũ, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tỳ sâu thẳm, hoàn toàn không đoán ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đôi mắt hắn giống như giếng sâu, thâm thúy không thấy đáy.

Khương Linh Lung nghe được liền chau mày, nàng không nhịn được, cố nén tức giận nói một câu: "Hài tử của Thái Tử điện hạ, vẫn là để ngài nuôi đi! Chuyện tướng công của ta có sinh được hài tử hay không, không nhọc Thái Tử điện hạ lo lắng!"

Mộ Dung Tỳ lại bị Khương Linh Lung ngắt lời, sắc mặt chợt âm trầm, "Ai cho ngươi có thái độ này?! Lời nói của nam nhân, ai cho nữ nhân xen mồm vào! Ai cho ngươi lá gan này, dám cùng bổn Thái Tử nói chuyện?!"

Mộ Dung Tỳ tức giận tới nỗi ngực như nổ tung. Hắn đường đường là Thái Tử, nữ nhân nào nhìn thấy hắn mà không vội vàng nhào lên? Chưa có nữ nhân nào dám nói chuyện như vậy với hắn!

"Đệ cho phép." Mộ Dung Tỳ vừa dứt lời, Mộ Dung Hằng đột nhiên nói một câu.

Mộ Dung Tỳ nhíu mày, nhìn về phía nam tử đang ngồi trên xe lăn.

Chỉ thấy Mộ Dung Hằng nâng đầu, ánh mắt ngạo nghễ nhìn hắn ta, từng câu từng chữ nói: "Đệ cho nàng lá gan đó. Sao, đại ca còn muốn trị tội nàng nữa không?"

"Mộ Dung Hằng, ngươi..."

Mộ Dung Tỳ suýt nữa xé rách da mặt, nhưng lại nghĩ đến chuyện binh phù đang còn ở trong tay Mộ Dung Hằng, hiện tại không được đắc tội với hắn.

Hắn ta thở sâu, áp hỏa khí xuống, nói: "Tứ đệ, ta làm ca ca, vẫn nhắc nhở đệ một câu, không được sủng nữ nhân này, sủng quá mức, về sau không quản được!"

Mộ Dung Hằng khẽ cười một tiếng, "Làm phiền đại ca lo lắng, tuy vậy, Vương phi của bổn vương, bổn vương thích sủng liền sủng."

Mộ Dung Hằng vừa nói, ngực Khương Linh Lung chợt run rẩy. Nàng nhìn về phía hắn, bỗng nhiên mặt đỏ bừng.

_____________

[1] Tháp:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện