Ngoại thành U Châu,nơi hoang sơn.Vốn nơi này là một khu rừng cổ thụ lâu đời,xưa nay hiếm có người vào ra.Khu vực núi đá bên trong còn hoang sơ vô cùng,đã ngàn năm có lẻ chưa có ai bước chân tới nơi đây.Nếu như mọi ngày,đơn thuần chỉ là có những bầy khỉ truyền cành hay đám sóc ríu rít đuổi nhau thì hôm nay phát sinh sự lạ.
- Lão ma đầu,đứng lại cho ta!
Một thanh âm nam nhân vang lên xé tan vẻ u tịch của khu rừng.Thân nam nhân này mặc một bộ đạo bào màu vàng,đang cưỡi trên một cây cổ kiếm phát ra ánh sang đỏ rực.Xé gió lao theo một đạo lam quang phía trước,một đỏ một lam đã truy đuổi nhau mấy ngày trời.
“Hừ!Lão phu đâu phải trẻ con lên ba.”Từ trong ánh lam quang,một lão già tóc bạc trắng đang cưỡi trên một cành Trúc Ngọc lẩm bẩm,dồn thêm pháp lực vào thân Trúc.Đạo lam quang càng sáng rực rỡ thêm,tăng tốc gấp đôi mà lao đi.
Lão già tóc bạc này cùng nam nhân phía sau đều là tu tiên giả.Lão tên gọi Nam Thiên,thân là đại Trưởng lão của Băng Ngọc cung,một môn phái có môn bài xếp hàng đầu trong giới tu tiên ma đạo.Lão năm nay đã ngót ngét ba trăm tuổi,lực đạo cũng đạt tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong,chỉ cần có gắng thêm một chút nữa là có thể đạt tới cảnh giới giả Anh.Thân là tu sĩ ma đạo,thế nên việc tu luyện cũng đa phần theo hướng âm u,hiếu sát.Phàm là người của Băng Ngọc cung,thì đều tu ma đạo,mà biện pháp tu luyện pháp khí đều dùng tới hồn phách tu sĩ đồng cấp hoặc máu huyết nhân loại.
- Lão ma đầu,hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Nam nhân phía sau hô lớn,thân người hơn chùn xuống một chút.Tức thì thanh cổ kiếm hồng quang đại phát,điên cuồng lao theo phía sau đạo lam quang.
- Bạch Thiên Trường,lão phu với ngươi không thù không oán.Sao ngươi cứ cố ý gây khó dễ cho lão phu?Ngươi đừng ỷ vào thân phận là Thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc mà được thế làm càn,lão phu dù sao cũng là Trưởng lão của Băng Ngọc cung.Ngươi đừng quên!

Lão giả vừa nói không ngừng nghỉ,vừa vận lực vào thanh Trúc Ngọc điên cuồng lao đi.Nam tử tên gọi Bạch Thiên Trường khẽ nhếch miệng cười nhạt,đạo hồng quang càng phát sang mạnh mẽ,bám theo lam quang sát nút.Y là thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc,bài danh đứng thứ 3 trong cửu đại tông môn tu tiên tại U Châu.Lại nói về lão giả áo đen này,hôm nay không biết có phải là ngày xui xẻo của y hay không,hay sáng ra y bước nhầm chân trái ra khỏi động phủ.Tu tiên giới vốn đa hình vạn trạng,cách tu luyện cũng như công pháp đả tu lại càng như biển mênh mang.Tiên-Ma-Phật-Nho-Yêu đều có cách tiềm tu đặc biệt riêng,phàm là tu sĩ thì đều chung một mục đích chính là hướng tới trường sinh,sau đó là phi thăng linh giới.Chỉ là thường ngày các tu sĩ thường tránh đụng độ nhau,nhưng không hiểu sao tới lượt lão giả này ra khỏi động phủ tu luyện ma công thì bị thiếu chủ của Lam Nguyệt cốc bắt gặp,hai bên giao chiến.Cuối cùng thì lão giả thua,đối thủ đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ,phải giở phi hành mà đào tẩu,nhưng mà vị thiếu chủ kia nào có cho ý lão toại nguyện.Cũng lập tức xuất ra phi kiếm mà đuổi theo lão,tới nay cũng ròng rã ba ngày ba đêm.
Bạch Thiên Trường đuổi theo lão giả áo đen ròng rã ba ngày,xong lúc này vẫn chưa thể bắt kịp đối phương.Không phải vì tu vi y kém hơn lão mà vì phi hành của lão có phẩm chất cao hơn Thiên Hỏa kiếm của hắn một bậc.Y lôi ra từ túi trữ vật bên hông ra một lọ đan dược,dốc ra một viên đan màu trắng như tuyết đem nuốt vào,sao đó tập trung pháp lực lên phi kiếm mà lao đi.Lão giả áo đen lúc này cũng không khác gì kẻ truy đuổi mình,từ ngực áo lôi ra một cái lọ nhỏ màu trắng muốt,khẽ nhỏ ra một giọt nước trong veo vào miệng.Nếu Bạch Thiên Trường nhìn thấy hành động này của lão giả chắc hắn lăn ra mà ngất mất.Thứ lão giả vừa dùng chính là Vạn Niên Linh Dịch,là vật phẩm thế gian kì trân khó gặp,Tuyết linh đan của hắn so với thứ này chỉ là đồ bỏ.
“Lẽ nào cuối cùng ta phải dùng tới thứ nghịch thiên này?”Mặt lão giả áo đen khẽ nhăn lại,tay trái mân mê một mảnh ngọc bội nhỏ màu trắng muốt,tỏa ra một hương thơm dìu dịu.Mảnh ngọc này là lão đắc thủ từ một di tích của cổ tu sĩ,sau nhiều năm nghiên cứu cổ thư,lão cũng đã tìm ra chút manh mối về nó.Đây là Phá Không Phù,một bảo vật của cổ tu sĩ.Khi sử dụng nó có thể mở ra vết rách không gian,từ đó có thể dịch chuyển qua một không gian khác.Thần thông của mảnh ngọc này được xếp ngang hàng với thần thông Phá Toái Hư Không để phi thăng của mấy lão quái Hóa Thần hậu kỳ,tuy nhiên điểm cổ quái của nó là không thể xác định không gian tới mà chỉ dựa vào may mắn mà thôi.Vào thời điểm này,với lão giả chỉ có cách sử dụng nó để thoát thân.Nghĩ là làm,lão bèn dốc pháp lực vào mảnh ngọc nọ,Trúc Ngọc vẫn không hề giảm tốc độ,vun vút lao đi.
Bạch Thiên Trường thấy lam quang càng lúc càng phát sáng thì chân mày cau lại.Cùng lúc ấy có một đạo sánh sáng vàng lao theo y,khẽ vẫy tay một cái.Trong tay y là một tấm phù nho nhỏ,đang phát quang vàng vọt,Bạch Thiên Trường khẽ áp tấm phù nọ lên trán,nhắm mắt lại trong giây lát rồi mở ra.trên mặt y có thêm vài nét kinh hỉ,khẩn trương.Hắn khẽ vươn tay thả tấm phù ra,tức thì nó hóa thành một đống lửa tàn rồi tan biến,miệng cười nói.
- Lão ma đầu,đại tỷ của ta đã tới rồi.Xem lần này ngươi chạy đi đâu?
Lão giả áo đen khi nghe thấy “đại tỷ” thì rùng mình một cái,trên trán đã vã ra mồ hôi lạnh. “Tên tiểu tử này nói đại tỷ của y đã tới,có lẽ nào là…”.Chợt lão cảm thấy có một cỗ lực đạo dũng mãnh áp sát tới mặt mình,tức thì không chậm trễ khu động Trúc Ngọc trùn xuống,né tránh qua một bên.Tuy lão né tránh được một chiêu này nhưng thân hình cũng lảo đảo như sắp ngã,hồi lâu với chấn tĩnh lại được.Lão chăm chú quan sát phía lúc trước phi hành,kinh hãi nhận ra một cây kiếm đang lơ lửng nơi đấy.Phía xa xa trước mặt là một Bạch y nữ tử thân hình lả lướt mĩ miều,phía sau lưng còn có một dải lụa hồng đang tung bay.Nom như một vị tiên nữ giáng phàm,nàng ta lại dùng kim sa che mặt,chỉ để lộ ra mái tóc đen nhánh dài tới tận eo thon,phía trên đầu buộc một dải lụa trắng thắt nơ cùng cặp mắt thu thủy hút hồn người.Lão giả áo đen này vốn ngạnh khí không nhỏ,nhưng lúc này cũng phát run mà thốt:
- Tuyết Lăng Tiên tử!?
Bạch Thiên Trường lúc này cũng vừa vặn phi tới,thấy đại sự đã thay đổi thì nhất thời vui mừng.Lại cúi đầu thi lễ với vị nữ tử áo trắng.
- Tiểu đệ tham kiến sư tỷ! -Ừ!
Nữ nhân áo trắng khẽ gật đầu,liếc nhìn sang phía lão giả áo đen rồi lại nhìn tới cây Trúc Ngọc phi hành của lão thì nheo nheo cặp mắt đẹp mà nói.
- Trúc Ngọc kia không phải là của Phật tu sao,tại sao một tên Ma tu như ngươi lại có nó?
Lão giả áo đen run rẩy toàn thân.Đối với nam nhân mà nói,được một mỹ nhân như bạch y nữ tử kia nhìn qua đủ để hồn phách họ lên mây vì sung sướng nhưng với lão giả thì đó chằng khác gì cực hình.Đối phương là Nguyên Anh Trung kỳ,đương nhiên uy áp không hề nhỏ.Mà lão thì chỉ mới đạt tới Kết Đan hậu kì đình phong,còn kém xa nàng tới mấy bậc.Lão đành thay đổi thái độ,khom lưng mà nói.
- Tiên tử,Trúc Ngọc này là lão phu đổi bằng Huyền Kim Thiết Mẫu với một vị Phật tu mà có.
- Nói láo,Trúc Ngọc này là do lão ta diệt sát một phật tu đang lúc Kết Đan mà có!
Bách Thiên Trường phẫn nộ hét lên,dùng ánh mắt căm thù mà nhìn lão giả.Vị Phật tu kia vốn là bằng hữu với hắn,vài ngày trước hắn có việc của Lam Nguyệt cốc mà đi qua động phủ của vị phật tu này,nào ngờ vào tới nới thì vị phật tu này đã táng mạng,lại thấy lão giả áo đen này đang vui vẻ thu lấy túi trữ vật của bằng hữu,tức thì nộ khí xung thiên mà ra tay.
Lúc này thì lão giả áo đen biến sắc hoàn toàn,vốn là lão ra ngoài tìm nơi có nhân tộc để thu luyện huyết hồn,nào ngờ khi đi qua đây lại thấy thiên triệu kết đan của một phật tu.Sau khi dò xét xung quanh không có ai bèn thâm nhập động phủ của vị phật tu này,nhân lúc y đang giai đoạn khẩn yếu mà ra tay.Kể ra lão đang vui vì thu hoạch lần này không hề nhỏ,ngoài hồn phách phât tu này,trong túi trữ vật kia có hơn 1 ngàn linh thạch còn có thêm 2 trung cấp phù chú hỏa hệ,một cao cấp ẩn thân phù và Trúc Ngọc phi hành.Đang vui vẻ thì nam tử áo vàng tiến vào,chưa nói năng gì đã phẫn nộ động thủ.Cuối cùng thì lão đành dùng phi hành kia mà chạy trốn.

Bạch y nữ tử nghe xong thì cặp mày ngài hơi dựng lên,khe khẽ vẫy tay một cái.Thanh băng kiếm nọ nhẹ nhàng bay về tay nàng,vừa chạm tay thì xung quanh nàng tỏa ra một luồng hàn khí mãnh liệt,hình thành như một màn sương mỏng bao quanh thân thể nàng.Lão giả áo đen kia dù gì cũng là Trưởng lão của tông môn lớn,lịch duyệt giang hồ không hề nhỏ,lại nhìn kĩ khí thế cùng với thanh băng kiếm thì mặt mày tái mét,lắp bắp.
- Thiên… Băng… kiếm!
Thiên Băng kiếm vốn dùng thiên băng tinh hoa ngàn năm mà tạo thành,bên trong còn khảm nạm hồn phách Băng Giao chi linh nên thuộc tính băng hệ lại càng mãnh liệt.Chuôi kiếm làm từ Hắc Huyền Thiết,lại được tế luyện bằng hồn phách Hỏa Giao chi linh nên linh lực vô cùng lớn.Đây là bảo vật hiếm có,không chỉ công kích kinh người mà còn mang theo song thuộc tính khiến nó được tôn lên làm một trong tu tiên giới thập đại chi bảo.
Hàn khí bức nhân,Bạch Thiên Trường lúc này cũng phải tế ra một thuẫn phù màu đồng hộ thể.Bản thân y tuy là thiếu chủ của Lam Nguyệt cung nhưng không phải thực lực là mạnh mẽ nhất,chỉ là y có chút nhãn quan và tinh tế hơn người nên Cung chủ Lam Nguyệt Cốc – cũng là sư phụ của hắn mới lập hắn là Thiếu chủ.còn về thực lực,hắn chỉ xứng đáng hành thứ ba.Hàng đầu là đại sư huynh Ngô Lâm đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong,chỉ kém sư tôn có một bậc nhỏ.Kế tiếp là nhị tỷ Tuyết Lăng,sau đó mới tới hắn.Dưới hắn còn 4 vị huynh muội nữa nhưng cũng đều đã kết Anh cả.
Lão giả áo đen lúc này toàn thân run rẩy,đã tới nước này thì chỉ có thể làm liều mà thôi.Tay lão tung ra hai Hỏa phù trung cấp,lập tức hỏa cầu lao về phía Tuyết Lăng tiên tử.Bạch y nữ tử chỉ khẽ mỉm cười,nhưng vì mặt nàng che đi bằng kim sa nên không ai thấy nụ cười này.Tay ngọc khẽ vung lên điểm vào thân kiếm,tức thì một tiếng ông ông vang lên,từ thân kiếm xuất hiện một con Băng Giao khổng lồ đang nhe nang múa vuốt bao quanh thân nàng.Miệng nhỏ khẽ niệm mấy câu chú ngữ,sau đó nhẹ nhàng phất tay chỉ về phía lão giả áo đen.
- Đi!
Tức thì Băng Giao gầm lên mấy tiếng rồi nhắm hướng hỏa cầu mà lao tới,cái miệng lớn phun ra một luồng hàn khí trắng xóa bao lấy đám hỏa cầu,tức thì tất cả ngưng đọng lại thành phiến băng rồi rơi lộp độp dưới nền đất.
“Nghịch thiên,quả thật quá nghịch thiên.Có loại băng thuộc tính nào có thể đóng băng cả hỏa cầu kia chứ?”Lão giả áo đen chấn động tâm hồn,trong lòng đã kinh hãi tới cực độ.Hai tay vẫn điên cuồng dồn pháp lực vào miếng ngọc nhỏ.Chỉ thấy miếng ngọc kia phát ra ánh bạch quang chói mắt,lão giả trên mặt mừng húm,lập tức cắn lưỡi phun ra một ngụm huyết tinh vào miếng ngọc.Lập tức thiên địa biến đổi,tiếng sấm gầm vang trời,phiến ngọc từ từ bay lên mang theo một khí tức ba động mãnh liệt.Các loại mãnh thú trong khu rừng cũng như ngay cả ba người ở đây đều chấn động trước loại khí tức này.Oanh! Một đạo sấm sét từ trên cao giáng xuống miếng ngọc,không gian bị xé rách thành một cái thông đạo đen hun hút trước mặt lão giả.Bạch Thiên Trường trợn mắt nói.
- Phá Toái Hư Không của Hóa Thần kì?Không thể nào,lão ma này chỉ mới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong thôi!
Bạch y nữ tử lúc này cũng không hề nói câu nào ,chỉ lặng lặng quan sát khe hở không gian kia.Lão giả thì cười ha hả mà chắp tay nói.

- Cáo từ hai vị,lão phu còn có việc phải đi nên không thể tiếp đãi hai vị được.Xin thứ lỗi!
Vái một vái rồi định nhảy vào thông đạo nọ,đột nhiên thấy thân mình không thể di động,ngó xuống đã thấy hai chân bị hóa thành băng đá thì kinh hãi.Mắt nhìn sang phía bạch y nữ tử,chỉ thấy mắt nàng hơi lay động,sau đó tung Thiên Băng kiếm lên không,hai tay bắt quyết.Tức thì Thiên Băng kiếm hóa toa ra gấp ba bốn lần,lại từ một thanh mà hóa ra năm thanh kiếm giống nhau.Dưới lớp kim sa,cặp môi anh đào nhỏ nhắn khẽ niệm một câu chú quyết,lập tức hóa thành những hàng chữ nho màu đen lập lờ ẩn hiện quanh ba thanh kiếm nọ.Lão giả mặt cắt không còn một giọt máu,làm nhảm như lên cơn mê sảng.
- Thiên Băng Tuyệt Thế!
Ầm ầm ầm ba tiếng lớn,hàn khí tỏa ra như bài sơn đảo hải lao xuống đầu lão giả áo đen.Lão giả áo đen lúc này tâm thần buồn bã,chỉ nhắm mắt lại.“Giờ chẳng thể trách ai được,chỉ có thể chấp nhận số phận thôi”.Một luồng sáng lạnh giá bùng lên trong khu rừng tĩnh mịch,tiếng Giao long gầm gào hồi lâu rồi cũng chấm dứt,nơi lão giả áo đen lúc trước giờ chỉ còn là một đống đất vụn.Bạch y nữ tử khe khẽ vẫy tay,thu Thiên Băng kiếm về cái bao ở sau lưng,mắt ngưng trọng nhìn tới cái thông đạo đen ngòm kia.Bạch Thiên Trường cũng vậy,ngắm nghía hồi lâu mới nói.
- Đại tỷ,vật cổ quái này nên xử lý thế nào đây?
- Ta không biết,cứ đem về chờ sư phụ phân phó vậy!
Bạch y nũ tử thản nhiên nói,Bạch Thiên Trường gật đầu,đang định tới gần thì đột nhiên có dị biến.Thông đạo nọ đột nhiên vặn vẹo như không ổn định,khí tức lúc mạnh lúc yếu.Bạch Thiên Trường vốn định ra tay lấy mảnh ngọc nọ thì nữ tử ngăn hắn lại,lắc đầu mà nói.
- Chờ chút đã,sư đệ không nên vọng động!
Quả nhiên nàng đoán không nhầm,thông đạo nọ đột nhiên phát ra một sức hút lớn,cuốn theo cây cối đất đá vào trong.Ngay lập tức cả hai lấy ra pháp bảo hộ thân,tuy vậy cũng chỉ miễn cưỡng trụ lại được.Bạch y nữ tử mặt hơi biến sắc,còn Bạch Thiên Trường thì tái mét,vội vã lấy ra Tuyết linh đan dốc cả vào miệng.Mảnh ngọc nọ đột nhiên biến thành một tia sáng trắng rồi bị cuốn theo vào thông đạo,khe hở uốn éo một hồi rồi một tiếng nổ lớn vang lên,rung chuyển cả khu rừng rồi biến mất.Bạch y nữ tử khẽ cau mày “Đây rốt cuộc là thứ thần thông gì?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện