“Tuyết à?Tuyết…Tuyết…đã lâu rồi mình gần như quên mất cái tên này”.Minh Tiến trầm ngâm,Tuyết là tên nhân vật của hắn trong game.Lại một lần nữa cái bóng dáng của người con gái mà hắn vừa yêu vừa giận lại hiển hiện lên trước mắt.Haizz,hắn lắc đầu,hít vào một hơi rồi mở mắt. “Xem ra mình vẫn khó có thể hoàn toàn quên được cô ta!”Minh Tiến nhủ thầm,miệng vẫn lẩm nhẩm đọc lại từng câu trong Vô Thần.Đột nhiên mắt trái hắn đảo qua một bên,trong thâm tâm xuất hiện một thanh âm vừa quen lại vừa lạ,lập tức ngưng thần lắng nghe.

- Cứu mạng,cứu mạng…

Tiếng hô tuy nhỏ nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy.Uống hồ tiếng hô này dường như có chút quen thuộc. “Là cô ta!” Hắn cau mày,khẽ nhảy qua cửa sổ mà phi thân xuống đường,tuyết đang rơi mau nên dấu chân trong chốc lát bị xóa sạch.Minh Tiến đành dùng thần thức đảo qua,quả nhiên có một đám người đang gấp rút chạy về phía khu rừng ngoại vi Độ Khẩu.Minh Tiến vội vàng tế ra Trúc Ngọc truy tung.

-Sư bá,liệu sư thúc tổ có truy tung theo chúng ta không?

Một nam nhân mặc hắc y che kín mặt truyền âm về phía khu rừng.Đi cùng y là năm hăc y nhân khác,tất cả đều là tu tiên giả.Một trong số đó đang ôm theo một nữ nhân áo lụa xanh,kia không phải là cô nương chủ khách điếm hay sao?

- Ngươi yên tâm,tuy tu vi vị sư thúc này không cao.Nhưng giác quan cùng thần thức thì không dưới ta chút nào đâu!Lát nữa các ngươi ra tay không cần phải câu nệ,tuy vị sư thúc này tu vi chỉ mới Luyện Khí hậu kỳ đỉnh phong,xong uy lực cũng không hề thấp đâu!


- Dạ,sư bá.Đệ tử hiểu!

Người vừa truyền âm với sáu gã hắc y đang chạy tới khu rừng là Hư Danh.Khác với vẻ nghiêm trang của một vị truyền công Nội đường của Thiên Hồng Tự,hôm nay lão mặc một bộ quần áo vải thô màu xám,đầu đội một cái mũ rơm lớn.Nếu có ai nhìn qua thì chỉ thấy lão giống một nông phu cao niên mà thôi.Nhưng một nông phu mà trong thời tiết giá lạnh chỉ mặc một bộ quần áo vải thô,lại đang tĩnh tọa trên một cành cây lớn đủ thấy tu vi của lão cao thâm khó nhận biết.

Quả nhiên,lão đoán không lầm.Từ phía nội trấn đã có một luồng lam quang xé gió lao tới,chỉ thấy đang phi hành trên Trúc Ngọc là một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi,thân mặc một bộ bạch y sang trọng.Tay y vẫn đang cầm một cây quạt ngọc,dáng người mập mạp,có thể nói là một thiếu gia con nhà có thế lực.

- Các ngươi đứng lại!

Một giọng trầm từ trên không lan tới khiến cả sáu hắc y nhân kia hơi sững người. “Đây không phải là phật môn Sư Tử Hống hay sao?” Nam nhân lúc trước truyền âm với Hư Danh thoáng ngạc nhiên.Sư Tử Hống tại Thiên Hồng Tự chỉ truyền cho đệ tử có tu vi từ Kết Đan trở lên,những người tu vi thấp hơn nếu cố gắng tu luyện thường sẽ bị nội thương trầm trọng.Vậy mà vị sư thúc tổ này mới Luyện Khí Hậu kỳ đỉnh phong đã có thể sử dụng thành thạo,quả thật là kì tài hiếm có. “Thảo nào mà sư bá lại dặn ta nên thận trọng”. Y quay lại,lập tức cả năm hắc y nhân kia nhất nhất làm theo.Nhiệm vụ của họ được Hư Danh giao cho là thử thách vị sư thúc tổ trẻ tuổi này,không nên để lâu.

- Hừ,chỉ là một tên nhãi Luyện Khí kỳ mà có gan lớn nhỉ?Hay là ngươi đang chê mạng mình quá dài mà cả gan tới phá đám lão phu?

Hắc y nhân đứng đầu cất tiếng,Minh Tiến sớm đã dùng giác quan đảo qua sáu hắc y nhân nọ.Cả sáu gã đều là cao thủ đạt tới Kết Đan trung kỳ,tuy nhiên hắn cũng không quá chủ quan,cười nói.


-Sáu vị tiền bối,gan ta cũng như mọi người thôi,đâu có bị xơ gan mà to?Còn mạng tại hạ dài hay ngắn là do tại hạ quyết chứ các vị có quyền quyết thay tại hạ sao?

- Hoa ngôn xảo ngữ,có chuyện gì cứ nói ra.Sau đấy thì đừng trách ta không cảnh báo!

Hắc y nhân nọ dù không hiểu ý tứ trong lời nói của Minh Tiến,nhưng cũng không vì thế mà vội vã động thủ.Hư Danh vốn đã chỉ thị hắn phải gắng làm sao cho tâm ma của vị sư thúc tổ kia phải hiển hiện mới gọi là hoàn thành khảo thí.Minh Tiến cũng hơi ngạc nhiên,đa số những kẻ có ý đồ xấu khác đều đã động thủ rồi nhưng đám người này thì lại có vẻ trầm tĩnh hơn.Điều này làm hắn hơi chột dạ “Không lẽ đối phương còn có quỷ kế?”

-Tại hạ không dám hoa ngôn,chỉ mong sáu vị trao trả lại vị trưởng quỹ kia cho tại hạ.Tại hạ vốn ở khách điếm nọ cũng đã lâu,giờ các vị mang người đi thì tại hạ thanh toán với ai?

- Hắc hắc,ngươi muốn con nhỏ này sao?Đáng tiếc,đáng tiếc,lão nhân gia ta đã chấm nó trước ngươi rồi!

Hắc y nhân nọ làm ra vẻ khiêu khích,vẫy tay ôm lấy nữ nhân áo xanh,xé đi một mảnh vải nơi vai để lộ ra một làn da trắng ngần.Mắt y lại đầy ý dâm tà,nửa khiêu khích nhìn về phía Minh Tiến.Cả sáu gã hắc y đều là đệ tử nội đường của Thiên Hồng Tự,lần này trước khi đi đã được Hư Danh cho uống Tiêu Dục hoàn.Đan dược cộng với tu vi tịnh tu đương nhiên làm cho sáu gã nọ không hề có dục tâm,nhưng phải giả như là kẻ háo sắc thật sự mới có thể qua mặt Minh Tiến.Các gã còn lại thấy đầu lĩnh làm vậy,tuy khóe mắt có chút sợ hãi nhưng rất nhanh tiêu biến hết,qua lần này có lẽ họ phải tẩy tâm một phen.


Minh Tiến cũng không nói thêm lời nào,khẽ vỗ vỗ túi trữ vật lấy ra thanh hắc kiếm.Vật này vừa xuất ra đã lập tức phát ra những tiếng ông ông,hắn lại niệm thêm một hồi chú ngữ,lập tức hắc kiếm biến đổi,một làn ngân quang dần đần phủ lên thân hắc kiếm.Thanh kiếm lúc này đã hoàn toàn trở thành một màu ngân sắc,nơi chuôi kiếm viên nội đan nọ trong miệng rồng cũng đã biến đổi,lôi điện lẹt xẹt.Cả sáu hắc y nhân sắc mặt ngưng trọng thêm.Từ phía sâu trong khu rừng,Hư Danh khóe mắt cũng giật giật.

- Hắc Thiên Huyền Kim Mẫu!

Sáu gã hắc y nhân cũng không nói nhiều,từ túi trữ vật tung ra một thanh đao kèm theo mấy tấm phù chú.Gã đầu lĩnh sau khi đặt nữ nhân nọ ở một phiến đá cách đó một quãng thì cùng rút đạo mà quay lại trợ chiến.Minh Tiến hơi ngẩn người,hắn lờ mờ cảm nhận được trong những thanh đao kia có khí phách phật môn.Tuy nhiên khi thi triển Thấu Tâm thuật thì không tài nào kiểm tra được những người này,bất giác có cảm giác e ngại,sợ là đám hắc y nọ che giấu tu vi.Trên thực tế thì đám người nọ không có che giấu nội tâm,chỉ là đã được uống Thanh Tâm hoàn đặc dược của bổn môn,bằng không thì cho dù là lão quái Hóa Thần kỳ cũng khó lòng che giấu nội tâm trước Thấu Tâm thuật của phật tông.

Minh Tiến động thủ trước,tiên hạ thủ vi cường.Hắn khẽ vung kiếm,lập tức có sáu luồng lôi điện lao tới sáu gã hắc y nhân,chỉ thấy lôi điện nổ vang lên những tiếng ầm ầm.Sáu gã nọ vẫn bình chân như vại,trước mặt đã có một làn quang mang màu xanh cổ quái xuất hiện.

- Ô! Nhân linh phù!

Minh Tiến hô lên vẻ ngạc nhiên,Nhân linh phù tuy công kích kém hơn Địa linh phù,nhưng lực phòng ngự thì cao hơn một bậc.Hắc y cầm đầu cười lên một tràng đầy vẻ đắc ý.

- Hắc hắc,tên tiểu tử ngươi cũng có con mắt đấy.Tiếp Chiêu!


Lập tức năm gã hắc y phía sau kẻ vừa hô lao lên tấn công.Đao pháp của chúng phối hợp khá nhịp nhàng khiến cho Minh Tiến nhất thời luốn cuống tay chân.Hắc y nhân cầm đầu thì tranh thủ lúc Minh Tiến không để ý thì lôi ra năm cái cờ nho nhỏ đủ màu,tay vận chú quyết rồi phun lên chúng một ngụm tinh huyết.Lập tức mấy là cờ nọ như có phản ứng thông linh,rung lên khe khẽ.Vẻ mặt hắc y hiện lên sự hài lòng,tung các cây cờ bay đi về mấy phía.Các lá cờ nọ lao đi rồi chui vào lòng đất mà mất dạng,hắn khẽ truyền âm với năm tên đồng bọn rút lui.

Giao tranh một hồi,Minh Tiến cảm thấy những kẻ này được huấn luyện rất bài bản,phối hợp ăn ý vô cùng.Có lẽ nào chúng ở cùng một tông môn nào đó?Chợt thấy áp lực giảm xuống,năm kẻ nọ đã lui về thì ngạc nhiên,chợt thấy quanh mình đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc thì sợ hãi.Hắc y nhân thấy vậy cười nhạt.

- Tiểu tử,cho ngươi nếm thử uy lực của Thất Điên Bát Đảo Trận!

“ Trận pháp? Hỏng rồi!” Minh Tiến than thầm,bản thân Huệ Tuệ cũng đã nói sơ qua một chút về trận pháp cho hắn.Trận pháp là một cách bài trí vô cùng ảo diệu,lợi dụng uy lực của tự nhiên cũng như linh khí mà tạo thành tường đồng vách sắt.Trận pháp cũng có thể dùng để cố thủ,cũng có thể dùng để vây công.Muốn thoát trận cần phải am hiểu về thuộc tính trận pháp,về mặt này thì Huệ Tuệ không thông thạo.May thay là vẫn còn một cách khả dĩ có thể phá trận – Lấy cương đối cương,dùng sức mạnh công kích.

Minh Tiến rót chân lực vào hắc kiếm,lập tức nó hóa thành một con Lôi Long mang theo uy lực kinh thiên lao tới đám sương mù.Ầm!!! uy lực nọ bị đánh bật lại khiến hắn cả kinh,ánh chớp chói mắt khiến cho hắn nhất thời lóa mắt.Một hồi lâu sau hắn mở mắt ra thì há hốc miệng,trước mắt là phong cảnh của một biển hoa rộng lớn,thi thoảng gió thổi khiến đám hoa bay theo cơn gió mang theo một vẻ đẹp tuyệt mỹ.Minh Tiến điên cuồng dụi mắt,trước mắt hắn không phải là một map trong game hay sao?Đột nhiên từ phía xa xa có một bóng trắng đang chạy tới phía hắn,là một con Tam vĩ bạch hồ. “Kia là…không,lẽ nào lại là cô ta!”

Phía bên ngoài,Hư Danh đã xuất hiện,chăm chú quan sát nam tử phía trong trận pháp.Chỉ thấy y ngây người thì trong lòng có chút thỏa mãn,xem ra vị sư thúc này đang đối mặt với tâm ma của chính mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện