- Ngươi…ngươi thật quá đáng!
Bích Tôn sau một phen nếm trải đau khổ,vừa mới bình tĩnh thì nghe Minh Tiến nói xoáy mình như vậy.Nhất thời động nộ,hắn dù sao cũng là đệ tử của Trưởng trấn,mà tên này mới chỉ là một người mới tới.Trong trấn lại không cho phép động thủ,vì thế hắn trở nên bạo gan,không hề kiêng kị gì cả.Minh Tiến cười nhạt,cái quy định cổ quái này hắn đã được Ngân Nguyệt nói qua rồi,vì thế cũng không có hứng thú gì thêm.Hắn nhìn cả ba mà nói.
- Ta quá đáng hay không?Hừ!...Các vị làm như trong sạch lắm nhỉ,một người thân là Trưởng trấn mà dung túng cho đồ đệ tới nhà ngắm vợ người khác,thế là trong sạch hay sao?Thử hỏi cả ba người các vị,nếu đó là vợ của một trong ba vị thì ba vị có cho phép kẻ lạ vào nội trang của mình hay không?Không cần cãi cố,các người truyền âm những gì ta đều rõ cả!
Minh Tiến nhàn nhạt nói,dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cả ba người.Đám người phía xa nghe vậy thì tỏ ra khinh bỉ vô cùng,dùng ánh mắt ghen gét nhìn tới ba người.Bích Tôn cố gượng cười,hắn cố chữa thẹn.
- Đây là do ta tự nguyện,sư phụ không có tham gia.Người tới đây chủ yếu là muốn kết giao hảo hữu mà thôi.Hiểu Vân trấn có một khu vực dành riêng cho các tu sĩ cao tầng có thể họp mặt,trao đổi bí công,pháp bảo…Sư phụ lão nhân gia chỉ có ý tốt mà thôi!

Bích Tôn nói tới đây là đã nhận ý muốn nhìn mỹ nhân là do mình,hắn làm vậy lập tức đảo ngược tình cảnh xung quanh.Đám người xung quanh nghe vậy thì dần thay đổi ánh mắt,phàm là nam nhân,thấy mỹ nữ mà không thể ngắm một lần thì khó mà yên lòng.Hơn nữa đúng là khu vực dành cho tu sĩ cao tầng kia quả thật có thật.Đây là một mũi tên trúng hai đích,vừa giải nguy cho Lạc Diệp Vân,vừa minh bạch cho bản thân mình.Bích Tôn bề ngoài mới chỉ ngoài hai mươi,đương nhiên những kẻ nọ sẽ cho là y huyết khí đang thịnh,hàng động có chút lỗ mãng cùng bồng bột cũng khó tránh khỏi.Minh Tiến thấy hắn chỉ một câu mà đảo ngược thế dồn ép của mình thì trong lòng có chút thán phục nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm nghị nói.
- Nếu ý của Trưởng trấn như vậy,ta xin cảm tạ.Xong Minh Gia Trang xưa nay vốn không thiếu đồ,hơn nữa quy củ truyền đời của Minh Gia không cho phép giao du với người ngoài,thật thất kính!
Minh Tiến vươn tay vái một vái,sau đó quay lưng định vào lại nội trang.Bích Tôn cau mày,quả thật lần nay hắn tới mà trắng tay ư?Hắn cáu có,đột nhiên khuôn mặt biến đổi,tươi cười nói.
- Minh Trang chủ,xin dừng bước!
- Vị “thượng nhân” này còn gì cần chỉ dạy sao?
Minh Tiến nhàn nhạt nói,Bích Tôn nén giận,vẫn giữ một nụ cười vô thưởng vô phạt mà nói tiếp.

- Chắc hẳn Trang chủ cũng biết,Hiểu Vân trấn chúng ta có luật chỉ dùng văn không dùng võ,chi bằng xin giải quyết hiểu nhầm bằng đối thơ đi.Nếu như tại hạ thắng,xin Trang chủ cho phép diện kiến các vị phu nhân một lần,nếu như thua,tại hạ xin phép được tạ tội chín lạy!
Bích Tôn hùng hồn nói,đám nam nhân hiếu kì cũng đã bu lại,nghe thấy hắn nói vậy thì đều ồn ào tán dương.Bản thân bọn họ đều muốn được tận mắt nhìn thấy mỹ nhân mà bao người đồn thổi a.Minh Tiến ngoài mặt không tỏ thái độ gì,chỉ là trong lòng thì chửi thầm không thôi. “ Cái thằng chết dẫm này…không ngờ nó lại dồn mình một vố đau như thế!”.Minh Tiến là dân xây dựng,khối A,mà dân khối A thì mù mịt văn thơ,giỏi lắm thì huơ tay múa chân ra vài câu thơ con cóc mà thôi.Đấu kiểu này hắn không thua mới lạ.Bích Tôn thì cười,tay tiêu sái xòe quạt mà nhìn tới Minh Tiến,tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại cười lớn.Bằng vào biểu hiện của nam nhân áo xám này,hắn dám cá y không hề biết về văn thơ.Minh Tiến lâm vào thế bí,chưa biết tính sao,đột nhiên nghe một giọng nữ nhân từ nội trang vọng ra.Là Liên Liên,nàng nói.
- Tướng công,lần này để thiếp đi,chàng không cần phải đối đáp với y đâu!
Nàng rảo bước tiến ra ngoài,Bích Tôn thấy nàng thì không khỏi liếc mắt nhìn tới.Đám nam nhân bu quanh thì im bặt,thần trí lúc này đều hướng về nữ nhân áo vàng đang bước ra.Minh Tiến thấy cảnh này tức thì hỏa khí phừng phừng,hắn thật sự muốn móc mắt hết đám người trước mặt.Đột nhiên lại nhớ ra mấy câu thơ,lúc này cười nhạt nhìn Bích Tôn đang ngơ ngẩn,hắn khoát tay cho Liên Liên đứng tại chỗ,sau đó ngâm nga.
“Nam quốc sơn hà,nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận,tại thiên thư.

Như hà nghịch lỗ,lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan,thủ bại hư.”
Đọc xong mấy câu thơ trên,hắn quay mình bước vào trước những ánh mắt kinh nghi bất định của ba người cũng như đám nam nhân phía sau.Tới bên cạnh Liên Liên,dường như nhớ ra điều gì,hắn quay lại nói.
- Vị “thượng nhân” kia không cần lạy chín lạy đâu.Ta với y không phải sư đồ,không dám nhận lễ.Cáo từ!
Sau đó nắm tay Liên Liên cùng nàng bước vào trong nội trang,bóng hai người chẳng mấy chốc mà tan biến giữa đám trúc xanh rì đang lao xao dưới những trận gió thu nhè nhẹ thổi.
Bích Tôn ngẩn người,lẩm nhẩm lại bốn câu thơ mà Minh Tiến vừa ngâm.Ánh mắt chợt lạnh lẽo,có chút sợ hãi liếc sang nhìn tới Lạc Diệp Thuần cùng với Hoàng Giải.Ý tứ trong thơ quá thâm thúy,mà cũng quá rõ ràng.
Minh Gia Trang chính là nằm ở phía Nam Hiểu Vân trấn,đã được mua bởi người của Minh gia,đương nhiên trong phạm vi đó hắn chính là chủ,chính là bá vương.Việc hắn mượn lời nói này được ghi chép lại ở “thiên thư “ chính là cố ý nhắc nhở lại chủ quyền của hắn trong đó.Hai câu thơ cuối thì lại càng thêm mãnh liệt,dùng hàm ý vừa khuyên răn,vừa đe nạt cảnh cáo.Cảnh cáo không chỉ với Bích Tôn mà còn là với tất cả đám người đang bu lại xung quanh.Nên nhớ một khi các người không làm phiền ta,ta cũng sẽ không làm phiền các ngươi.Những nếu như các ngươi cố tình,thì chỉ cần đặt chân vào Minh Gia Trang một bước thôi,các người sẽ được “đón tiếp” một cách chu đáo.

Lạc Diệp Thuần tự tay đóng lại cánh cửa cho Minh Gia Trang,lắc đầu cùng hai tên đệ tử rời đi.Đám người thì túm tụm lại với nhau mà thì thào bàn tán,từ đó còn phân tích bài thơ của Minh Trang chủ ra làm vô số điều nữa,xôn xao một hồi.Tất cả đều không ngờ,vị trang chủ mập mạp này lại có tài văn thơ kinh người như vậy…
Minh Tiến lúc này bước vào trong sảnh,mấy nàng đều đã ở đó cả,đang ngồi uống trà.Duy chỉ có Bạch Hổ là tíu tít bên cạnh Như Như trò truyện,có vẻ vô cùng tâm đầu ý hợp.Vốn hôm qua cả hai nàng trò truyện tới tận khua mới chịu đi ngủ mà.Liên Liên rảo bước,tới thì thào với các nàng thuật lại việc bên ngoài,sau đó dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tới Minh Tiến khiến hắn lúng túng.Quả thật có phải do hắn sáng tác ra mấy câu thơ đó đâu,chỉ là vừa may nhớ tới mà nói ra thôi.Đoạn thơ này đã được học từ những năm cấp hai,đương nhiên hắn nào có thể quên được.Chỉ là cũng quá trùng hợp,lấy ra dùng một chút lại thu lại lợi ích hơn cả mong muốn. “Xem ra số mình vẫn còn may mắn a!” Hắn nhủ thầm,gãi gãi mũi rồi ngồi xuống uống trà,kệ các nàng vây quanh mà hỏi han.
Duy nhất chỉ có Kỳ Dao là yên lặng ngồi một bên,trong lòng nàng lúc này cũng không khỏi rung động một trận.Nàng cho rằng hắn không có tài cán gì,vớ được mấy mỹ nữ chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi,tới khi nghe lại mấy câu thơ mà Liên Liên nói lại thì giật mình. “Không ngờ trông hắn “ngơ ngơ” thế mà lại là người ẩn giấu tài văn thơ xuất chúng,quả thật không thể nhìn mặt mà nắm bắt nội tâm con người được.” Nàng nhủ thầm,dùng một ánh mắt mù mờ hướng tới Minh Tiến.
Hắn nhìn các nàng vây quanh mình mà hỏi han,vẻ mặt khâm phục nhìn tới thì lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.Hắn chỉ là đi ra ngõ nhặt được tiền mà thôi,vì thế im lặng mà không đáp câu hỏi nào.Các nàng thì thay nhau ngâm nga mấy câu thơ ấy,nhất thời bàn tán một hồi.Ngân Nguyệt lợi dụng lúc mọi người đang mải bàn tán,khẽ lách người tới phía sau lưng hắn,kéo cổ hắn mà hôn chụt một cái.Bạch Hổ nhanh mắt thấy vậy thì hô lên.
- A,Ngân Nguyệt tỷ tỷ ăn gian.Dám hôn trộm chàng ấy nha!
Ngân Nguyệt cười hì hì,chạy vòng quanh tránh né sự truy bắt của những người khác.Trong sảnh một phen cười đùa ồn ào,Kỳ Dao thấy vậy thì không kiềm chế nổi mà phì cười khúc khích,liếc mắt nhìn trộm Minh Tiến đang mỉm cười nhìn tới mấy nàng kia.Trong lòng nàng lúc này cảm thấy tự nhiên có chút ấm áp kì lạ,từ trước tới nay nàng luôn cô độc,nay thấy thế thì trong lòng cảm thấy mong muốn,khát khao mình là một phần trong bọn họ.Có chị có em,cười đùa vui vẻ,kỳ Dao nghĩ tới đây,lại nhớ là nàng sắp trở thành một phần trong họ thật thì hai má không khỏi đỏ lên thêm một chút.Nàng vẫn không quên việc mình đã quyết định trong thời gian tới,khi đưa hắn theo về Vũ Phong.Nàng sẽ hành hắn cho thỏa thích,vì vậy che miệng cười trộm,ánh mắt hưng phấn khẽ liếc tới mặt Minh Tiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện