Editor: Cẩm Tú

Tiểu Cầu Nhi thấy rất nhiều người chạy lên đài, ánh mắt nhìn chằm chằm không tha đèn cung đình của mình, hiển nhiên là muốn lấy nó đi, trong lòng sốt ruột lại không dám bước qua, túm lấy ống tay áo của Ngu Tương nói: “Ca ca ngươi ở chỗ nào, đi tìm hắn đến đây đi?”

Có chuyện gì khó khăn tìm ca ca là được rồi.

Lúc đầu Ngu Phẩm Ngôn cách khá xa, Ngu Tương cũng không phát hiện, lúc rời khỏi sao thủ hành lang mới theo càng gần, tự nhiên nàng liền có cảm ứng, biết hắn đang lo lắng cho mình, đứng ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ.

“Ta cũng không biết ca ca đang ở nơi nào. Nhưng mà khi ta đếm xong ba tiếng, nhất định huynh ấy sẽ xuất hiện. Ngươi xem nè!” Ngu Tương cười vô cùng giảo hoạt.

“Đây là nàng ấy đã phát hiện ra chúng ta?” Thái tử thật sự kinh ngạc.

Ngu Phẩm Ngôn gật đầu, vừa cười nhẹ vừa đi ra khỏi bụi hoa, sớm đã đếm tới hai, lúc miệng của tiểu cô nương vừa nâng cao muốn hô đến ba, bước chân càng thêm nhanh.

“Ca ca thân yêu của muội, rốt cuộc huynh đã xuất hiện !” Ngu Tương vươn hai tay.

Ngu Phẩm Ngôn khom lưng một cách tự nhiên, để cho nàng ôm cổ của mình, khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh lẽo giờ này đã xuất hiện một nụ cười yếu ớt tràn đầy ôn nhu. Lúc đặt sát vào hõm cổ nàng, không dấu vết hít sâu một cái, vẫn là hương vị khiến hắn vô cùng an tâm sung sướng ấy.

Tiểu Cầu Nhi vội vàng trốn phía sau lão ma ma, lộ ra nửa cái đầu quan sát ca ca của bánh hạt sen, trong lòng âm thầm nghĩ: bộ dạng người này hoàn toàn không giống bánh hạt sen một chút nào, nhìn qua còn có chút đáng sợ.

Hoàng hậu nương nương cố ý giấu diếm thân phận Cửu công chúa, Ngu Phẩm Ngôn cũng không hành lễ, chỉ quay sang gật đầu với lão ma ma một cái, lão ma ma thấp người vấn an.

“Đèn.” Cửu công chúa trông mong nhìn chằm chằm Ngu Tương.

“Ca, chúng ta đi lên đó thử xem.” Ngu Tương rời khỏi vòng tay ôm ấp của Ngu Phẩm Ngôn, chỉ về phía đài cao chật ních người cách đó không xa.

Đèn này là vật yêu thích nhất của Cửu công chúa, Hoàng hậu nương nương uy hiếp nói sẽ tặng nó cho người khác, mới lừa được Cửu công chúa vào Hi Hòa Viên. Đương nhiên, lời này chỉ là cách nói khác mà thôi, Hoàng hậu nương nương sao nỡ để cho nữ nhi đau lòng, vì vậy mới sắp xếp ra một đề thi không thể nào hoàn thành.

Trước đó đã có rất nhiều người lên thử qua, nhưng không một người thành công, nhiều nhất cũng chỉ đến cửa thứ năm thì đã phải dừng lại. Cho dù là tỷ muội thân mật hay huynh đệ thân thiết, há lại có thể thật sự hiểu được lòng của đối phương sao?

Chính hắn và Tương Nhi có năng lực đoán trúng mấy đề đây? Ngu Phẩm Ngôn vừa hứng thú thầm nghĩ, vừa đẩy Ngu Tương đi vào đám người. Cửu công chúa liên tục chần chừ, rốt cục cũng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, bước từng bước chân ngắn đuổi theo, toàn bộ hành trình đều gắt gao đi theo bên cạnh Ngu Tương, dùng xe lăn của nàng che lấy thân thể nhỏ bé của mình.

Thái tử đứng giữa bóng tối nhìn bóng dáng tròn vo phía xa xa của muội muội, không tiếng động cười. Có Dịch Phong che chở, hắn rất yên tâm. Nếu hắn đi qua, chắc chắn sẽ hấp dẫn số đông người thấy, đến lúc đó còn không phải sẽ khiến quả bóng nhỏ sợ hãi sao!

Xe lăn của Ngu Tương là công cụ mở đường hiệu quả, những nơi nó đi qua, đám người tự động tránh hai bên. Vì Ngu Phẩm Ngôn đã ở đây, mọi người cũng không dám lộ liễu trắng trợn quan sát Ngu Tương, nhưng thỉnh thoảng đối diện phải những ánh mắt xoi mói cũng đủ khiến nàng chán ghét.

Vẻ mặt ôn nhu của Ngu Phẩm Ngôn đã muốn bị sự lạnh lẽo thay thế, khom người ghé vào bên tai muội muội trấn an: “Có ca ca ở đây rồi, đừng sợ!”

“Muội không sợ.” Ngu Tương xua tay, chú ý thấy có ánh mắt sáng quắt của một người ở giữa đám khuê tú cách đó không xa đang nhìn chỗ mình. Dáng người của đối phương vô cùng cao gầy, chỗ nên gầy sẽ gầy tới mức cảm giác yếu ớt không xương, chỗ nên to sẽ lồi lõm hết sức tinh tế, hơn nữa gương mặt hé ra, đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ ngày xuân, diễm lệ vô cùng.

Nhiều khuê tú như vậy, chỉ có nàng là người chói mắt nhất. Có vô số ánh mắt hoặc quý mến, hoặc thưởng thức, hoặc ghen tị, nàng hoàn toàn không có, thoải mái đứng ở nơi đó mặc cho người quan sát, dung mạo lộ ra chút kiêu ngạo, chỉ có lúc thấy Ngu Phẩm Ngôn thì sắc mặt lại thay đổi, đôi mắt lấp lánh như nước dấu diếm vô số tình cảm khôn xiết và phức tạp, giống như u oán, giống như phẫn nộ, lại giống như yêu say đắm.

Ngu Phẩm Ngôn lạnh nhạt liếc nàng một cái, giống như nàng chỉ là một hạt bụi.

Sắc mặt nàng lập tức tái nhợt như tờ giấy, cắn môi dưới, nắm chặt vạt áo, một bộ dáng như chịu phải đả kích rất lớn.

Hai người đây là có chuyện xưa đây mà! Ngu Tương vội vàng khuấy động lại trí nhớ của ‘Ngu Tương’, phát hiện trong ấn tượng cũng chưa thấy qua mỹ nhân như vậy.

Dân phong Đại Hán triều có vẻ cởi mở, thiếu nam thiếu nữ chưa định hôn cũng không kiêng dè việc gặp nhau ở công cộng, nhưng khi tiến vào trong trạch hoặc sau khi đã định hôn mới có đủ loại quy củ phiền lòng. Cô gái đứng bên cạnh chính là Ngu Tư Vũ, đang lôi kéo ống tay áo nàng muốn đi tới tiếp lời. Nàng xua tay, kín đáo nấp phía sau đám người. Ngu Tư Vũ do dự một lát, thấy sắc mặt đại ca thật sự lạnh lẽo, cũng núp theo.

Người nọ có quan hệ thân mật với Ngu Tư Vũ, có lẽ có chút quan hệ sâu xa với Hầu phủ, vì ‘Ngu Tương’ là người ngốc, trừ bỏ chơi đùa loạn ra thì không còn biết cái gì khác. Ngu Tương hơi nhụt chí, kéo nhẹ ống tay áo Ngu Phẩm Ngôn hỏi: “Ca, người đó là ai?”

“Người râu ria thôi, không cần để ý.” Ngu Phẩm Ngôn nắm cằm nàng, đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chuyển hướng về phía đài. Trên kia, hai tiểu tỷ muội đã thất bại .

“Còn có người nào muốn đi lên thử một lần không?” Cung nhân phụ trách chủ trì cao giọng hỏi.

“Có!” Ngu Tương trả lời mười phần trung khí, lại còn nâng tay trái của mình lên cao hơn nữa.

Ngu Phẩm Ngôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn về phía nàng. Chân bị gãy vẫn còn có thể tiêu sái không kềm chế được như thế, sáng sủa rộng rãi, Tương Nhi kiên cường lại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc lần nữa. Như thế, hôm nay ném nàng đơn độc ở trong vườn cũng chẳng khác gì làm điều thừa .

Con trai trưởng của nhà Thần Uy tướng quân cũng bị gãy chân, không thể đi lại, một nam nhi đang tốt lành chỉ sau ba ngày đã gầy yếu không còn người hình, lại mơ hồ nghe nói đã muốn tìm chết vài lần. Trái lại Tương Nhi, mặc dù lúc đầu cũng vụng trộm khóc, nhưng khi gặp người ngoài lại nhìn không ra một chút dấu vết nào thể hiện suy sụp tinh thần, ba bốn tháng đã mập lên vài vòng, khí sắc cũng càng lúc càng hồng nhuận, quả thật cũng đã mở lòng rất nhiều.

Làm ca ca, hắn vô cùng tự hào.

Dùng sức xoa cái đầu nhỏ của muội muội bảo bối, Ngu Phẩm Ngôn vững bước lên đài.

Cung nhân thấp người hành lễ, sau đó trình lên một cái khay, trưng bày hai vật phẩm bên trong cho Ngu Tương cùng mọi người vây quanh dưới đài xem, lại lấy ra một chiếc hộp vuông hai thước, nói: “Thỉnh Hầu gia chọn ra một vật để vào trong hộp.”

Hai bên có cung nhân kéo một khối miếng vải đen, ngăn cách hoàn toàn chiếc bàn với bên dưới. Dưới đài dù có trông mòn con mắt như thế nào, cũng không thẻ nhìn thấy hành động của hắn.

Ngu Phẩm Ngôn nhìn về phía khay, hé mắt nở nụ cười. Đây là hai thoa cài tóc bằng ngọc, một thoa là Triêu Dương Ngũ Phượng, một thoa nữa bằng vàng khảm hoa mẫu đơn quý báu, toàn bộ đều được chế tác khéo tinh xảo, giá trị xa xỉ, không thể phân biệt bên hơn bên kém.

Không giống người khác chọn rồi lại chọn, luôn mãi do dự, bàn tay hắn liền cầm một thoa để vào trong hộp. Tương Nhi rất yêu hoa, tất nhiên sẽ thích cây thoa mẫu đơn này.

Cung nhân cũng phải nhìn hắn vài lần. Dứt khoát như vậy, chính là rất có tự tin hoặc là không dự định sẽ thắng.

Miếng vải đen vừa buông xuống, Ngu Tương dưới đài liền giòn giã hô: “Thoa mẫu đơn.”

Cung nhân kia ngẩn người mở nắp hộp ra, quả nhiên là thoa mẫu đơn. Không thể nghi ngờ

cửa thứ nhất vượt qua thật dễ dàng, đám người vây quanh cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhưng tốc độ nhanh như vậy đúng là đôi đầu tiên có được.

Cái khay thứ hai trình lên, lần này bên trong là ba con dê điêu khắc bằng gỗ, tạo hình từng con không giống nhau, ngụ ý tam dương khai thái*. Một con dê nằm nằm, một con dê đứng thẳng, một con dê nhân lập.

Sau màn đen, Ngu Phẩm Ngôn không chút nghĩ ngợi liền đặt con dê đang nằm vào trong hộp. Tương Nhi luôn thích nằm ở bên song cửa sổ gần giường mềm ngắm phong cảnh, chỗ nào cũng không muốn đi. Tuy nói cũng một phần do đi đứng bất tiện, nhưng vẻ mặt thích ý của nàng lại bán đứng, để lộ ra cái tính lười của nàng. Ba con dê, nhất định con này là con có duyên với nàng nhất.

Màn vải đen lại buông xuống, cung nhân vừa giơ tay lên ý bảo Ngu Tương trả lời, đã thấy nàng rõ ràng lưu loát hô: “Con dê nằm!”

Vô luận là người chọn hay người đoán, tốc độ đều nhanh như vậy, hầu như nhấc tay liền lấy, há mồm liền kêu. Đám người vây quanh cự kì hứng thú, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hòm.

Cung nhân mở nắp hộp ra, hai người quả nhiên lại đoán đúng lần nữa.

Trong tiếng ồ lên, cái khay thứ ba được trình lên, bên trong là bộ tranh tứ bình** nhỏ thêu đủ loại mai, lan, trúc, cúc. Ngu Phẩm Ngôn chỉ cần liếc mắt một cái liền cười nhẹ, cái này còn phải đoán sao, nhất định là hoa lan, không thể nghi ngờ! Không thấy sân sau của Tương Nhi đặc biệt mở một vườn hoa dùng đặt đủ loại hoa lan sao.

Lần này chỉ vài hơi thở đã vượt qua, sau đó là ngũ cốc được mùa trong năm lại ngũ cốc, Ngu Phẩm Ngôn chọn loại Ngu Tương yêu nhất là gạo; Lục nghệ trong các lễ tiết đại biểu, nhạc huyên***, cung tiễn được bắn hơi co lại, ngự gốm sứ Tiểu Mã, thư (Kinh Thi), sổ tính toán nhỏ nhặt, Ngu Phẩm Ngôn chọn thứ mà Ngu Tương cảm thấy hứng thú nhất: nhạc; bảy viên ngọc nhỏ đủ màu đỏ, màu da cam, xanh lục, xanh lam, tím.., Ngu Phẩm Ngôn chọn màu Ngu Tương thích nhất: màu vàng......

Hai người phối hợp ăn ý, nhất đoán tức trung (đoán một lần đã trúng trọng tâm), khiến cho đám người dưới đài kinh hô liên tục. Cho đến khi mười hai vật phẩm cuối cùng mang lên bàn, Ngu Phẩm Ngôn thật sự chịu không nổi, nở nụ cười. Tương Nhi cầm tinh con thỏ, mười hai món gốm cầm tinh này còn cần phải băn khoăn chọn sao.

Ở lúc người khác thấy không thể hoàn thành nổi thử thách, trong mắt hắn và Tương Nhi lại đơn giản như vậy. Đúng rồi, trên đời làm gì có ai giống như hắn và Tương Nhi chứ, đến mức sự hiểu biết lẫn nhau đã xâm nhập vào xương tủy đây? Đăm chiêu suy nghĩ cũng thế, hi vọng cũng giống nhau, rõ ràng không có ràng buộc về huyết thống, lại giống như có một sợi chỉ vô hình, nối liền tâm hồn hai người cùng một chỗ.

Cảm giác này thật kì diệu, cũng thật sự khiến người ta sung sướng. Khi mọi người còn đang than lên sợ hãi, Ngu Phẩm Ngôn đã nhét chiếc đèn cung đình phượng hoàng vào tay muội muội.

“Thân vô màu phượng song phi cánh, lòng có linh tê một chút thông. Ca, chúng ta thắng rồi!” Ngu Tương giơ chiếc đèn lên, dùng chiếc mỏ nhọn của phượng hoàng huých vào môi mỏng đẹp đẽ của thiếu niên.

Lần này coi như đã gây ấn tượng sâu đậm vào trái tim của chính hắn, dư vị của khoảnh khắc yếu mềm tê dại này sẽ luôn đáng nhớ. Ngu Phẩm Ngôn khom người, dùng ngón tay xoa nhẹ đôi môi đầy đặn của muội muội, hí mắt nở nụ cười.

Quanh thân hai người như đang lưu chuyển trong một không khí vô cùng tình cảm, lại có người nào không có mắt, lộ ra nửa cái đầu yếu ớt nói một câu: “Đèn.”

Ngu Tương hoàn hồn, nhét chiếc đèn cung đình vô cùng tinh xảo vào tay tiểu Cầu Nhi, vô cùng nghĩa khí lên tiếng: “Cho đấy, cầm chơi đi.”

Đèn cung đình này chưa nói được chế tác từ tay của một danh gia, là ngọn đèn duy nhất trên đời này, chỉ nhìn chất liệu một cách đơn thuần cũng biết là vật vô giá. Nhưng tiểu cô nương trong nháy mắt liền đưa cho chủ tử, lại không hề có ý do dự, phẩm hạnh này quả nhiên là không thể phản đối! Lão ma ma âm thầm gật đầu, thoáng nhìn nhóm khuê tú đang hồng hai mắt quanh mình, lại lắc lắc đầu.

Người không bị vật chất mê hoặc, trên đời này cũng không có mấy người.

Tiểu Cầu Nhi vô cùng vui vẻ, vòng tới vòng lui bên cạnh Ngu Tương, vẻ mặt sùng bái, không cẩn thận đụng phải Ngu Phẩm Ngôn, lúc này mới hiểu được sợ hãi, nhanh chóng trốn sau lưng lão ma ma không dám đi ra .

Trong lòng Ngu Tương cười đến ngã ngửa, túm lấy vạt áo Ngu Phẩm Ngôn nói: "Ca, huynh đẩy muội đến bờ sông đi, muội cùng tiểu Cầu Nhi xem người khác thả hà đăng. Huynh có việc phải làm thì cứ làm đi, không cần phải để ý muội!”

Tiểu không lương tâm, có bạn rồi liền không cần ca ca. Trong lòng Ngu Phẩm Ngôn toát ra một mùi dấm chua, nhưng cũng theo lời dẫn các nàng đến bờ sông, tiếp tục tránh ở chỗ tối cùng Thái tử, sau một lúc lâu, phát hiện các nàng rất ung dung tự tại, lúc này mới an tâm tiêu sái rời đi.

*Người xưa rước biểu tượng Tam Dương Khai Thái về nhà vào dịp đầu năm với ý nghĩa sang năm mới được thông thái, tinh thông. Gặp người quân tử tránh kẻ tiểu nhân. Câu “Tam dương khai thái” là một hình thức chơi chữ tế nhị và sâu sắc mà hàm nghĩa là “Tháng Giêng (tam dương) mở đầu (khai) cho sự hanh thông (thái) trong cả năm”.

**tranh tứ bình (gồm nhiều bức tranh ghép lại tạo thành một dãy)

***cái huyên bằng đất (nhạc khí cổ bằng đất hình qủa trứng có sáu lỗ)

Editor: Cẩm Tú
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện