Khắp nơi đều thiếu người làm, xung quanh lại hỗn độn không chịu nổi, Ngu Diệu Kỳ như dính phải ruồi bọ, xoay vòng cả buổi mới tìm ra vài tên hạ phó, đi dọn dẹp quét tước các nẻo đường.
Lão thái thái đứng im dưới hành lang ngóng nhìn về phía đám người nhao nhao ồn ào ngoài sân, lắc đầu thở dài: “Năng lực chỉ tới mức ấy còn muốn chui vào bên cạnh Thái tử, không biết tự lượng sức mình.”
Mã ma ma không dám đáp lời, thấy Hầu gia đang ôm Tam tiểu thư chậm rãi đi đến, lập tức đi xuống chuẩn bị đồ ăn sáng.
Thái tử phi đứng chờ ở cửa cung, thấy Cửu công chúa đến liền lập tức lên xe chạy về phía phủ Vĩnh Nhạc Hầu. Cửu công chúa nhào vào trong lòng Thái tử phi hỏi: “Tẩu tử, tẩu đã hết bệnh chưa?”
Thái tử phi vuốt ve hai gò má hồng nhuận của mình, cười nói: “Đã khỏe lắm rồi.” Tuy rằng căn cốt bị tổn hại rất khó có thai lần nữa, nhưng nàng lại được đắm mình trong Đạo Quang sinh hạ một đôi lân nhi, còn hơn gấp trăm lần so với đám thiếp thất sinh ra một trăm đứa nhỏ, lại thêm việc Từ sườn phi chết bất đắc kỳ tử, trước mắt thứ trưởng tử (con trưởng do thiếp thất sinh ra) đã nằm trong lòng bàn tay nàng, còn không phải nàng có thể tùy ý văn vê chà xát sao? Vốn tưởng rằng gặp cảnh sơn cùng thủy tận không đường ra, không ngờ lại có hi vọng ở ngay một thôn nhỏ, làm sao Thái tử phi có thể mất hứng được, làm sao có thể không cảm kích được? Thậm chí nàng còn nảy sinh ý tưởng nhận Ngu Tương làm làm muội muội trong đầu, nhưng sau lại lo lắng Hoàng thượng và Thái tử sẽ nghi kị mình cố ý mượn sức Ngu đô thống, lúc ấy mới từ bỏ ý định.
“Vậy là tốt rồi, cho tẩu ăn bánh gạo nếp này. Nghe mẫu hậu nói lễ cập kê rất lề mề, chúng ta ăn trước vài thứ lót dạ nhé!” Cửu công chúa bẻ miếng bánh điểm tâm làm hai nửa, một nửa nhét vào miệng mình, một nửa còn lại không nói gì thêm đã nhét vào miệng tẩu tử.
Thái tử phi thiếu chút nữa bị nàng đút bánh dính vào lỗ mũi, vội vàng dở khóc dở cười giành lấy điểm tâm, từ từ ăn từng miếng từng miếng, sau khi ăn xong vừa lau tay vừa hỏi: “Người tỷ muội song sinh kia của Ngu Tương có bộ dạng tính cách như thế nào? Hình như hôm đầy tháng của Phượng nhi cùng Lân nhi nàng ta có đến phủ thăm, nhưng mà ta không thể nhớ nổi.”
Cửu công chúa cẩn thận nhớ lại một lát, sau đó giòn giã nói: “Nàng ấy rất lợi hại, nàng ấy là thiên hạ vô địch.”
Thái tử phi nghe vậy cũng kinh ngạc: “Thiên hạ vô địch? Nói thế là thế nào?”
“Người không biết xấu hổ là thiên hạ vô địch, nàng ấy đã vô địch rồi.” Cửu công chúa bắt chước giọng điệu trào phúng của Ngu Tương.
Thái tử phi rất muốn cười, lại cố gắng nhịn xuống, thắc mắc nhìn về phía hai cung nữ đang ngồi ở trong góc. Hai người hiểu ý, tiến đến bên tai nàng kể lại toàn bộ việc Ngu Diệu Kỳ cố ý muốn bám lấy Cửu công chúa để nhằm vào phủ Thái tử.
Vì Ngu Diệu Kỳ là tỷ tỷ song sinh của Ngu Tương, vốn nàng cũng có chút hảo cảm với đối phương, giờ nghe xong những lời kể này không hiểu sao cảm thấy vừa tức giận lại vừa buồn cười. Giận là vì những người này dám mơ ước đến Thái tử trong khi mình vẫn chưa chết, cười là vì những người này si tâm vọng tưởng mơ mộng hão huyền.
“Tẩu tử, tẩu làm sao vậy? Không vui sao?” Cửu công chúa cảm nhận được không khí bên trong xe ngựa có chút trầm trọng, thả điểm tâm xuống chớp chớp đôi mắt, có vẻ rất lo lắng.
“Tẩu không sao, tốt lắm, đừng ăn nữa, coi chừng ăn no quá lát lại không ngồi được. Nha đầu ngốc, về sau cách xa Ngu Diệu Kỳ kia ra.” Thái tử phi nhéo nhéo hai má nộn thịt của cô em chồng.
“Muội biết, bánh hạt sen cũng đã nói như vậy.” Cửu công chúa ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc Thái tử phi đến cũng là lúc các vị tân khách đều đến đông đủ. Vì lão thái thái nhìn quá mức chướng mắt mới ra tay giúp đỡ một chút, nhờ đó mới giải quyết được khó khăn do Ngu Diệu Kỳ gây ra. Bất luận lúc trước lộn xộn như thế nào, bây giờ tất cả các nơi đều có vẻ gọn gàng ngăn nắp.
Ngồi xổm ở một bên chính sảnh, mọi người vừa diễn tấu vừa ngâm xướng chúc mừng, Ngu Phẩm Ngôn đích thân đẩy muội muội tiến lên, để cho Phạm phu nhân giúp nàng gắn một chiếc quan sai hình thức bình thường lên đầu, sau đó Đào Hồng Liễu Lục tiếp nhận xe lăn, đẩy nàng đi vào phòng đông. Ngu Phẩm Ngôn đứng ở tại chỗ nhưng mắt nhìn một lát, sau đó mới đ iđến ngồi bên cạnh lão thái thái.
Ngu Tương được đẩy vào phòng phía đông mới cởi áo khoác ngoài ra, thay bằng lớp váy và cẩm bào đặc chế xa hoa, sau đó uống một ly rượu nhạt, dùng một vài miếng đồ ăn, lại chậm rãi đi ra. Thái tử phi đã sớm đứng chờ trong sảnh, thấy nàng tới gần liền mỉm cười, gỡ chiếc quan sai bình thường mà Phạm phu nhân vừa gắn cho nàng xuống, mở chiếc rương được cung nữ quỳ bên cạnh nâng lên, lấy chiếc quan kê hoa sen phỉ thúy đội lên cho nàng, lại tiếp tục lấy ra một chiếc quan đóa tinh mỹ vô song cài lên.
Ngu Tương cúi đầu xuống, đôi mắt lại xoay tròn nhìn quanh, trong chốc lát nhìn Thái tử phi đang tươi cười hiền hoà, một lát lại nhìn vẻ mặt vui mừng của bà nội cùng ánh mắt tối đen của huynh trưởng, trong phút chốc lại nhìn về phía Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều bên cạnh đang xoay đến xoay lui không chịu ngồi yên ổn, nỗi bàng hoàng rối rắm trong lòng đã bị sự vui sướng tràn đầy thay thế.
Đương nhiên, Ngu Diệu Kỳ cùng Lâm thị thấy nàng mang chiếc quan kê xa hoa kia cũng toát ra sắc mặt ghen ghét như vậy.
Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Thái tử phi từ từ mở miệng: “Chỉ tửu gia tiến, hữu bi kì hương. Hàm gia nhĩ phục, mi thọ vô cương. Vĩnh Thừa Thiên hưu, tỉ sí nhi xương……” Một đoạn lời chúc dài này được Thái tử phi trầm ngâm nghĩ ra, ý chúc phúc trong đó đủ khiến người ta ấm lòng.
Khóe mắt Ngu Tương thoáng ửng hồng, nhưng vì đi đứng không tiện không thể dập đầu, chỉ có thể nâng hai tay đặt ngay trước trán, dùng động tác cúi đầu cảm tạ thay thế: “ Được Thái tử phi nương nương ưu ái, Ngu Tương không dám nhận!”
Thái tử phi cười vỗ nhẹ bả vai nàng, các tân khách đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lễ hoàn tất, Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều không ngừng ngoắc tay bảo nàng đi qua ngồi chung, sau đó là Ngu Diệu Kỳ đã chờ đợi từ lâu cũng nín thở tiến lên, để cho Phạm phu nhân mang sai quan giúp nàng.
Thái tử phi đang đứng thẳng tại đó cũng thu nụ cười lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng sơ đạm.
Tín hiệu này lập tức bị các tân khách dự tiệc phát hiện. Tuy rằng mọi người không nói ngoài miệng, nhưng trong lòng lại sáng tỏ — đây là Thái tử phi nương nương chỉ vì nhìn mặt mũi Ngu Tương mới đến, đối với Nhị tiểu thư Hầu phủ cũng không đặc biệt lắm.
Trong lòng Ngu Diệu Kỳ xấu hổ lại giận dữ, trên mặt không hiện ra biểu cảm nào khác thường, sau được nha đầu nâng vào phòng phía đông thay lớp váy và cẩm bào. Thoạt đầu Ngu Tương còn thấp giọng nói chuyện với Phạm Kiều Kiều và Cửu công chúa, lát sau liền thấy đột nhiên thân dưới đau nhói lên, càng lúc lại càng mãnh liệt, cho đến khi Ngu Diệu Kỳ đi ra lại càng không thể chịu đựng nổi.
Loại cảm giác đau đớn này vô cùng quen thuộc, kí ức của Ngu Tương hoảng hốt quay về kiếp trước của mình, cũng vào thời điểm sinh nhật mười lăm tuổi này nàng có kinh lần đầu. Này thật đúng là…… Cho dù thay đổi sang một cơ thể khác, thời điểm dì cả đến cũng vô cùng trùng hợp đến mức khiến người ta kinh hãi, cứ như không phải nàng tá thi hoàn hồn, mà như đã trải qua đời này ở kiếp trước.
Nếu là ngày thường, tất nhiên Ngu Tương sẽ không nhẫn nại, nhưng hôm nay lại rất đặc biệt, là buổi lễ trọng đại của nàng, cho dù bị Ngu Diệu Kỳ phá hỏng gần mất một nửa, nhưng vẫn thuộc loại nghi lễ quan trọng duy nhất trong đời nàng, nàng phải nhẫn nại cho đến lúc xong.
Cũng may là hai chân nàng đã bị tàn phế, không cần đứng lên tiếp đãi tân khách, cho nên cũng sẽ không có người nào phát hiện nàng bị quỳ thủy làm bẩn làn váy, thật sự là trong bất hạnh cũng có may mắn.
Ngu Tương vừa cắn răng cố nén đau đớn, vừa cười khổ nghĩ.
Cùng lúc đó, Ngu Diệu Kỳ ăn mặc chỉnh tề đi ra từ phòng phía đông, bước chân tao nhã mà trầm ổn đi tới quỳ xuống trước mặt Thái tử phi, ánh mắt lộ vẻ chờ mong. Thái tử phi nhìn nàng một cái lại nâng môi, nhưng ý cười lại không đọng dưới đáy mắt, đặt lên đầu nàng một chiếc quan sai bình thường, cầm lấy một bộ quan kê hồng thúy tích châu do Lâm thị chuẩn bị trước.
Tuy rằng hồng thúy này là loại hảo hạng mười phần, nhưng nếu đem ra so với phỉ thúy đế vương mà Ngu Tương đeo trước đó vẫn cứ kém một khoảng cách rất lớn, không chỉ sắc mặt Lâm thị khó coi, đến cả những vị tân khách cũng đồng loạt lộ ra vẻ mặt quái dị. Xem ra quả nhiên nhị tiểu thư lớn lên ở bên ngoài, không thể được sủng ái như tam tiểu thư được. Cũng đúng thôi, tam tiểu thư hi sinh phế bỏ một đôi chân vì Ngu đô thống, dù nhị tiểu thư có dịu dàng khả ái đến đâu cũng không thể so với tình cảm huynh muội đồng sinh cộng tử của hai người.
Trong lòng Ngu Diệu Kỳ lại càng cảm khuất nhục, vẻ mặt lại càng tỏ ra trầm tĩnh điềm đạm, thoáng cúi đầu để Thái tử phi đội quan sai. Nhưng Ngu Phẩm Ngôn đang ngồi ở chủ vị bỗng nhiên đứng dậy bước chân về phía Ngu Tương, đưa tay ôm nàng vào trong lòng, nói rõ: “Thân thể xá muội không khoẻ, Ngu mỗ mang nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước, mong các vị thứ lỗi.”
Mọi người xoay mặt nhìn sang, lúc này mới phát hiện quả nhiên thấy sắc mặt Ngu Tương mặt trắng bệch, làn môi khô nứt, vầng trán rộng thế nhưng nổi đầy mồ hôi, có thể thấy rõ nàng đang bị bệnh rất nặng.
Thái tử phi vội vàng phất tay: “Mau dẫn Tương Nhi trở về, người đâu, lấy bái thiếp của bản cung đi mời Thái y!”
Một cung nữ nâng làn váy vội vàng băng băng chạy ra ngoài, lão thái thái cũng ngồi không yên, chống quải trượng muốn đuổi theo, lại bị Lâm thị kéo cánh tay, thấp giọng cầu xin: “Mẫu thân, buổi lễ cập kê của Kì Nhi còn chưa xong, các người đều đi rồi thì bảo người bên ngoài nhìn nàng thế nào?”
Lão thái thái chần chừ một lát, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống, nhưng rốt cuộc lại cảm thấy rất bất an, sắc mặt vô cùng khó coi. Thái tử phi cũng không còn tâm trí nào, sau khi cài quan kê qua loa cho vững rồi nói vài câu chúc mừng liền xem như xong. Cửu công chúa và Phạm Kiều Kiều giống như hai con châu chấu, nếu không có Phạm phu nhân cùng Mẫn thị ở phía sau nhấn bả vai các nàng lại, sợ rằng các nàng đã sớm chuồn ra ngoài tìm Ngu Tương .
Bên kia, Ngu Tương nằm úp trên đầu vai huynh trưởng, lắp bắp nói: “Ca ca, có thể đổi tư thế ôm muội hay không?” Dùng loại tư thế ôm tiểu hài tử này, chẳng phải toàn bộ những thứ kia sẽ dính hết lên tay áo hắn hay sao? Hơn nữa hôm nay hắn lại phá lệ mặc một bộ y phục màu trắng, trong trắng lộ hồng quả thật rất chói mắt!
Ngu Phẩm Ngôn theo lời, thay đổi tư thế ôm công chúa ôm, bước chân càng thêm gấp gáp: “Bụng còn đau không? Đừng sợ, Thái y sẽ nhanh chóng đến đây thôi.”
“Muội không bị bệnh, không cần mời Thái y.” Ngu Tương kéo vạt áo huynh trưởng, vẻ mặt cầu xin.
“Đau đến mức túa đầy người mồ hôi lạnh thế này còn nói không bị bệnh.” Giọng điệu Ngu Phẩm Ngôn rất không hài lòng, vội vàng bước vào tiểu viện phía tây sương, sai Đào Hồng cùng Liễu Lục hỗ trợ xốc giường mạn lên. Hắn xoay người, đang muốn đặt muội muội vào ổ chăn, lại bị nàng ôm cổ sống chết không chịu buông ra, khuôn mặt tái nhợt nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Đừng quậy nữa, mau nằm vào trong chăn đi, xem muội lạnh đến phát run kìa.” Ngu Phẩm Ngôn thật sự có chút dở khóc dở cười.
Ngu Tương cứ nghĩ đến việc ống tay áo ca ca dính đầy quỳ thủy của mình liền hận không thể tìm một lỗ hổng chui xuống, nàng vừa khó chịu lại càng e lệ, cắn răng mở miệng chất vấn: “Ca ca, bình thường huynh đều thích mặc y phục màu đen, tại sao hôm nay lại không mặc ?” Nếu huynh mặc y phục màu đen thì muội có thể sống chết không chịu nằm xuống hay sao?
“Không phải muội luôn nói thích nhìn bộ dáng ca ca lúc mặc đồ trắng sao, cho nên hôm nay liền mặc lên cho muội xem. Ngoan, mau nằm xuống chui vào chăn đi, Liễu Lục đã đặt vài bình nước nóng trong đó rồi, rất ấm áp. Ôm bình nước ấm vào sẽ không còn đau bụng nữa, ca ca ở lại với muội.” Ngu Phẩm Ngôn vừa dụ dỗ vừa xoay người muốn buông nàng ra.
“Không cần, trước tiên lấy một khối vải bông màu đen đến đây.” Ngu Tương nhắm mắt lại, biểu cảm thấy chết không sờn: “Muội…. không phải muội bị bệnh, là kinh nguyệt đầu tiên của muội đến, mau lấy vải bông, khỏi dơ đệm giường.”
Hai có chữ kinh lần đầu (初潮) được nàng nói qua mơ hồ, lại không hề bị ngăn trở chui vào trong tai Ngu Phẩm Ngôn, khiến cả người hắn cứng ngắc.
Đào Hồng cùng Liễu Lục trợn tròn mắt, giật mình ngố ra một lát lâu, sau đó một người vôi vàng đi lấy vải bông, một người đi thiêu tro thảo mộc.
Ngu Tương mở to đôi mắt ngập nước, quẫn bách nhìn chằm chằm huynh trưởng.
hết chương 94