Sinh viên năm nhất của trường đại học Kỹ Thuật bắt buộc phải tham gia lớp tự học vào buổi tối. Từ năm hai trở đi, tiết học buổi tối sẽ được học tự túc.

Vừa tan học buổi tối, Triệu An Ca lập tức quăng hết sách vở bút viết đưa cho Quách Tuyên Tuyên, chạy vèo ra cổng trường như một cơn gió.

Cũng bởi cô quá nhanh, thế nên thay vì Tần Mặc Bắc sẽ chờ cô ở cổng trường trước mà giờ thành ra cô chờ ngược lại anh.

Triệu An Ca đứng chờ ở cổng, nhìn thấy một cặp tình nhân đang bước ra, chỉ cần liếc mắt một cái thôi cô có thể nhìn ra, người nào chuẩn bị đi thuê phòng, người nào ra ngoài đi đu đưa.

Không bao lâu sau Tần Mặc Bắc đã ra tới, trong tay còn cầm một quyển sách.

Triệu An Ca tò mò, bước lại gần nhìn nhìn rồi hỏi, “《Tâm Lý Học Giáo Dục》, cái này có khó không vậy?”

Tần Mặc Bắc cười đáp, “Không khó, nếu đọc nghiêm túc sẽ không khó đâu.”

Hai người tiếp tục bước ra cổng trường, có thể ngửi được mùi thơm thịt nướng từ phố ăn vặt bay tới. Triệu An Ca nhìn Tần Mặc Bắc hỏi “Cậu đói chưa?”

Tần Mặc Bắc nhìn qua phố ăn vặt đáp, “Hơi đói thôi, nhưng tôi không muốn ăn.”

Triệu An Ca nhảy lên trước mặt anh hỏi, “Sao thế?”

Tần Mặc Bắc vừa đi vừa nói, “Ăn khuya không tốt đâu.” Khựng lại một chút hỏi tiếp, “Cậu đói bụng rồi sao?”

Triệu An Ca cực kỳ thành thật gật đầu, “Đói lắm luôn,”  nói xong còn kề bên tai anh rủ rỉ, “Tớ muốn ăn cậu đấy, vậy cậu có cho không hở?”

Tần Mặc Bắc nghiêng mặt qua rồi nhìn cô chăm chú mấy giây, cười nói, “Lát nữa đi, tôi cho cậu ăn cái ấy.” Nói xong anh cảm thấy có gì đó sai sai, liền bổ sung tiếp, “Lát nữa sẽ dẫn cậu ăn, có rau có thịt thì mới khỏe được,”

Triệu An Ca gật đầu mạnh, “Hứa rồi đó, cậu cho tôi ăn cái ấy đó nhá.” Những lời này nói ra khiến cho một cặp đôi ở bên cạnh đi ngang qua phải quay đầu lại nhìn hai người.

Mặc Dù Triệu An Ca lớn gan, cái gì cũng dám nói với Tần Mặc Bắc, thế nhưng cô không hề hiểu ý tứ mờ ám của những câu đó. Có lẽ là vì cô không thường lên Weibo tìm hiểu.

Tần Mặc Bắc suy nghĩ rồi nói, “Tôi làm mì cho cậu ăn.”

Triệu An Ca tiến lại gần anh nói, “Được, tớ sẽ ăn mì của cậu.”

Tần Mặc Bắc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng không bị cô nói sai trọng tâm rồi.

Qua khỏi phố ăn vặt, đi thêm năm sáu phút nữa là đến phòng trọ của Tần Mặc Bắc và Triệu Bân.

Lúc đứng dưới lầu, Tần Mặc Bắc chỉ lên căn phòng bên phải ở tầng năm, “Triệu Bân đang ở nhà.”

Triệu An Ca ngẩng đầu lên nhìn, phòng sáng đèn, cảm giác như thế này thật tốt, vừa nhìn là biết ở nhà có người chờ mình, rất ấm áp, mặc dù cô cũng không hy vọng Triệu Bân ở nhà đâu ha ha ha.

Tần Mặc Bắc mở cửa phòng, còn chưa kịp bước vào đã nghe tiếng Triệu Bân nói chuyện, “Anh Bắc, về rồi hả, mày coi giúp tao sao cái máy tính bị đơ rồi.”

Triệu An Ca cũng đi theo sau lên tiếng, “Triệu Bân, chị dâu của cưng đến rồi, mau tiếp giá nào.”

Đúng lúc này, cô vừa nhìn thấy được hình ảnh trên màn hình máy tính của Triệu Bân trên bàn trà.

Đúng thật là bị đơ, nhưng đơ ngay cảnh vô cùng hú hồn.

Triệu Bân thấy Triệu An Ca, lập tức đóng màn hình laptop lại, nói, “Bồ Câu Lớn, sao cậu tới mà không lên tiếng trước hả.”

Đúng là quá xấu hồ rồi, bị bắt gặp ngay cảnh phim không dành cho trẻ em nữa chứ.

Triệu An Ca nhận túi bọc giày Tần Mặc Bắc đưa cho, tròng vào giày rồi nói với Triệu Bân, “Hôm nay cảnh sát truy quét văn hóa phẩm đồi trụy kiểm tra, máy tính của cậu có chứa hàng cấm, phải tịch thu.” Lại cảm khái nói,”Vẫn là Tần Mặc Bắc nhà chúng ta thuần khiết và trong sáng nhất.”

Triệu Bân há miệng ra, cậu muốn nói, mấy video này trong máy tính của cậu là do Tần Mặc Bắc cho đấy. Nhưng cậu không khai đâu, cậu còn phải nhờ Tần Mặc Bắc sửa máy tính giúp, nếu lần này bán đứng anh, thì ai giúp cậu sửa máy tính nữa đây.

Oan ức này, cậu chịu đựng được.

Tần Mặc Bắc cười cười, rửa tay rồi đi qua phòng bếp, quay sang hỏi Triệu Bân, “Mày muốn ăn mì không?”

Triệu Bân  xoa xoa tay, nói “Ăn chứ sao không ăn, chờ mày cả ngày mà.”

Triệu An Ca ngồi xuống sô pha bên cạnh, “Cậu không đi học buổi tối hả.”

Triệu Bân đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói, “Có sao không,” rồi nói tiếp, “Chẳng qua là về sớm một tiết thôi.”

Tiếng nước chảy từ trong phòng bếp truyền qua, Triệu An Ca đứng dậy khỏi sô pha rồi đi vào phòng bếp, cô tựa vào cạnh cửa, ngắm Tần Mặc Bắc đeo tạp dề đang tập trung rửa rau, quay đầu lại thì nhìn thấy Triệu Bân đang ngáp ngắn ngáp dài.

Đúng là, không so sánh thì sẽ không thấy đau lòng mà.

Triệu An Ca lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi tin nhắn cho Triệu Bân.

Đợi nửa ngày cũng không thấy cậu ta phản ứng, cô đành phải lên tiếng, “Triệu Bân, điện thoại cậu vừa kêu kìa.”

Triệu Bân nhìn về lên sô pha rồi nói, “Nó trong phòng ngủ rồi, mà lỗ tai Bồ Câu Lớn thính dữ ha, xa tít vậy mà còn nghe được.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười, không nói chuyện, vẫn tiếp tục rửa rau cắt thịt.

Triệu Ban cầm điện thoại lên xem thì thấy một bao lì xì  mười đồng do Triệu An Ca gửi qua wechat, kèm theo dòng chứ, “Lấy chứng minh nhân dân, đi ra quán net ngoài cổng tiểu khu chơi game đi.”

Triệu Bân lập tức trả lời, “Phải thêm tiền nước nữa.”

Triệu An Ca gửi tiếp một bao lì xì mười đồng nữa, nói, ” Năm chai nước khoáng Nông Phu *, không cần thối.”

(*) Nước khoáng Nông Phu: Là tên một loại nước khoáng của TQ – Được dịch từ tiếng Anh-Nongfu Spring là một công ty nước và đồ uống đóng chai của Trung Quốc có trụ sở tại huyện Xihu, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang. Công ty tuân thủ một khái niệm sản phẩm “tự nhiên và lành mạnh”.



Triệu Bân mặc áo khoác, rồi cầm ví tiền và điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, nói vọng vào phòng bếp, “Anh Bắc, tao ra quán net làm bài tập đây, lát nữa mới về.”

Tần Mặc Bắc quay đầu lại nói, “Còn mỳ.”

Triệu Bân vừa đổi giày vừa đáp, “Mày để dành một phần cho tao đi, lát nữa tao học xong rồi về ăn sau.”

Tần Mặc Bắc lấy hai quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra nói, “Được rồi.”

Trước khi đi Triệu Bân còn nhắc lại, “Xong việc nhớ sửa máy tính cho tao nhá, tao để trên bàn trà đó.” Dừng lại một chút rồi nói thêm, “Bồ Câu Lớn à, tớ đi trước nha, cứ tự nhiên như đang ở nhà mình là được, không cần khách sao đâu. Cậu muốn làm gì cũng được, hai người yên tâm, trước khi về tớ sẽ gọi điện thoại thông báo trước.”

Sẽ không làm phiền hai người đâu.

Tần Mặc Bắc liếc nhìn cậu ta một cái, “Biến, bớt nói xàm lại đi.”

Triệu Bân cười hì hì  rồi mở cửa đi ra ngoài.

Tần Mặc Bắc đang xào thịt bằm trong nồi, xì xà xì xèo, cực kỳ có không khí của gia đình.

Triệu An Ca lại gần hít hà, “Thơm quá à.”

Tần Mặc Bắc duỗi tay ra, che lại một nửa bên mặt của mình, “Cậu xích ra xa chút đi, dầu bắn lên mặt bây giờ.”

Triệu An Ca  cười đẩy tay anh ra, “Cậu chu đáo ghê ha, sau này ai mà gả cho cậu, chắc hạnh phúc lắm luôn.”

Tần Mặc Bắc mỉm cười nói, “Cũng biết nịnh hót quá nhỉ, lát nữa thưởng cho cậu thêm cái trứng.”

Mở nắp nồi ra, anh thả mỳ vào bên trong, dùng đũa đảo qua đảo lại rồi đậy nắp lại.

Chờ đến khi toàn bộ mì nổi lên trên, đập vào ba quả trứng, sau đó bỏ thêm rau cải vào rồi tắt lửa.

Khi mì được múc ra, cả phòng bếp tràn ngập hơi nóng hầm hập, nhưng lại vô cùng ấm áp trong buổi tối đầu thu thế này.

Triệu An Ca ngồi ngăn ngắn trên ghế ăn cơm, tựa như đã sẵn sàng hưởng thụ bữa tiệc lớn. Đối với cô mà nói, một tô mì như thế này còn ngon hơn sơn hào hải vị.

Hai quả trứng gà vàng mượt nằm ở giữa tô mì trắng đục, kèm theo đó là thêm một lớp rau cải xanh tươi, nhìn thôi cũng đủ làm người ta phải thèm ăn.

Tần Mặc Bắc ngồi xuống đối diện Triệu An Ca, “Tôi nấu ăn chỉ ở mức bình thường thôi, món nào phức tạp quá cũng không biết. Tôi cũng từng một lần rồi nhưng thất bại, tuy nhiên món đơn giản thì vẫn có thể ăn rất ngon.”

Lúc này, giọng điệu của anh khi nói chuyện vô cùng nghiêm túc, tựa như đang trong một cuộc phỏng vấn cực kỳ quan trọng.

Triệu An Ca cười nói, “Tớ sống theo kiểu nuôi thả từ nhỏ, nên cũng không kén ăn đâu, hợp khẩu vị là được à.” Nói xong nhìn vào tô mì, “Huống chi, đây còn mì do cậu nấu mà.”

Tần Mặc Bắc đưa cho cô một đôi đũa, nói, “Đói rồi đúng không, ăn thử đi.”

Triệu An Ca nhận lấy rồi gắp một đũa.

Không hề phóng đại đâu, từ trước đến giờ cô chưa từng ăn mì nào ngon như thế này, hương vị thanh đạm vừa ăn, không hề dư thừa gia vị nào, lại còn có mùi thơm tự nhiên của món ăn, toàn bộ vị giác của cô như bùng nổ.

Đương nhiên, toàn bộ đánh giá trên đều dựa trên ánh hào quang nam thần của cô.

Nghiêm túc mà nói, thì thật ra cũng ngon lắm.

Nhất là vào lúc tám chín giờ tối đói bụng thế này.

Hai người ăn xong mì, Triệu An Ca tỏ ý cô phải rửa chén, cũng không thể ăn không ngồi rồi được.

Nói như thế nào nhỉ, anh nấu mì còn em rửa chén, tựa như đôi vợ chồng già.

Tần Mặc Bắc cởi tạp dề ra rồi đưa cho cô, “Vậy phiền cậu rồi.”

Triệu An Ca đeo tạp dề, thu dọn chén đũa đi vào phòng bếp, cảm giác này cực kỳ tốt, giống như cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Tần Mặc Bắc ngồi trên sô pha, mở máy tính của Triệu Bân lên, cẩn thận sửa chữa cho cậu ta.

Khi Triệu An Ca gần rửa xong chén thì máy tính cũng đã sửa hoàn tất.

Tần Mặc Bắc khởi động lại máy tính, quay lưng màn hình về phía phòng bếp, chỉnh âm lượng nhỏ tiếng lại, mở video mà Triệu Bân xem lúc nãy, sửa thêm một chút, xác định không còn vấn đề gì nữa.

Ở phút đầu của video, là một cặp nam nữ đang hôn nhau trong phòng khách, tay của người đàn ông đang âu yếm vuốt ve lên người phụ nữ, nửa người trên của cô gái khỏa thân. Mặc dù âm thanh đã bị tắt, nhưng hình ảnh lại khiến cho người ta cực kỳ kích động.

Tần Mặc Bắc tắt video, cực kỳ chột dạ mà nhìn thoáng qua về phía Triệu An Ca, may mắn thật, cô đang lau bếp, không hề chú ý ở bên này.

Tần Mặc Bắc bình tĩnh lại, đóng laptop của Triệu Bân lại rồi đem vào phòng cậu ta.

Triệu An Ca từ phòng bếp bước ra, mỉm cười với Tần Mặc Bắc nói, “Cậu cởi đồ ra giúp tớ với.”

Tần Mặc Bắc ngẩn ra, “Hả?”

Triệu An Ca hơi xoay người lại nói, “Tạp dề nè, dây cột ở phía sau tớ vô ý cột chết luôn rồi, cậu giúp tớ cởi ra đi.”

Tần Mặc Bắc bước đến sau lưng cô, cúi đầu xuống giúp cô cởi nút thắt kia, vừa ngước đầu lên thì thấy một phần cổ bị lộ ra ngoài, làn da cô không phải loại đặc biệt trắng noãn, nhưng đường cong lại vô cùng đẹp.

Tầm mắt anh dừng lại trên cổ cô, đột nhiên trong đầu tự động phát lại video trong máy tính của Triệu Bân.

Anh thầm mắng một tiếng, “Tần Mặc Bắc, mày cầm thú quá rồi, mau dừng lại! Bao trùm giày

P/s: Từ chương này Ny đổi lại cách xưng hô của Tần Mặc Bắc và Triệu Bân thành mày – tao nha. Hai đồng chí này không hiền như Ny nghĩ nên gọi mày – tao hợp lý hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện