"Vi Chính Bang, ngươi không được ngậm máu phun người!"
Một giọng nói tức giận truyền tới, ta lập tức quay đầu, thấy một nam tử hừng hực đi tới, kiên định nói: "Hoàng gia không phải người như vậy!"
Hắn có lẽ là người được được gọi "Ngũ ca" đi theo Hoàng Thiên Bá.
Vi Chính Bang cười lạnh: "Ta chẳng qua là hỏi một chút, cũng không phải kết luận gì, Tiểu Ngũ ca ngươi sợ chúng ta biết được chân tướng vậy sao?"
"Chân tướng gì hả? Hoàng gia toàn tâm toàn ý làm việc cho chúng ta, đây chính là chân tướng!"
"Toàn tâm toàn ý? Vậy sao?" Vi phó đường chủ hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Hôm qua hành động của bọn người A Mông tuy không được tính là thiên y vô phùng (1) nhưng cũng là đánh úp, ai ngờ người của châu phủ sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ sa lưới. Theo ta thấy, chỉ sợ có người sớm đã truyền tin của bên này ra ngoài."
(1) Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo trời không có thấy đường chỉ, nghĩa bóng: không có sơ sót.
"..."
"Huống hồ tối hôm pháo hoa đó, Hoàng Thiên Bá lại động thủ đánh đuổi huynh đệ chúng ta, cứu nữ nhân này. Nếu không phải hắn cấu kết với người châu phủ, phản bội huynh đệ, vậy có nghĩa là hắn ra hiệu cho nữ nhân này, ý đồ gây rối."
"Ngươi!"
Vị Ngũ ca kia trông cũng là một hán tử thẳng thắn, nghe Vi Chính Bang nói như vậy, hắn cũng không biết ứng đối ra sao, tức giận tới không nói ra lời, mà ta cũng không thể lên tiếng.
Thân phận của ta là thị nữ bên cạnh Hoàng tử, nếu lúc này ta nói giúp Hoàng Thiên Bá, chỉ sợ càng khiến bọn họ hiểu lầm.
Người xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận, một nam tử trung niên thoạt nhìn trung hậu lên tiếng: "Vi phó đường chủ, ngài nói như vậy cũng không đúng, Hoàng Thiên Bá từng lập công lớn, nếu không có ngài ấy, chúng ta có thể có ngày hôm nay sao?"
Vừa dứt lời, một nam tử gầy gò đứng cạnh đi tới bên người Vi Chính Bang, khẽ cười: "Tuy nói là vậy nhưng hiện tại hắn quyền cao chức trọng, cả ngày ăn sung mặc sướng, nếu nói hắn không cấu kết với người ngoài, có quỷ mới tin. Tối hôm bắn pháo hoa đó, hắn ta không đồng tình với hành động của chúng ta thì thôi, còn đánh lui huynh đệ trong nhà, ngươi dám nói hắn không có lòng riêng hay sao?"
"Đương nhiên không có, Hoàng gia làm như vậy cũng là vì suy xét cho đại cục."
"Đánh rắm!"
...
Càng nói, người ở nơi này chia làm hai phe càng rõ, một bên đứng về phía Ngũ ca, những người còn lại đứng về phía Vi Chính Bang, hơn nữa nhìn tình thế trước mặt tựa hồ cũng không phải lần đầu. Hai bên đấu võ mồm, nhiều lần chuẩn bị xông lên đánh nhau.
Lúc này ta mới phát hiện tình cảnh của Hoàng Thiên Bá hình như không tốt như tưởng tượng của ta.
Qua một lát, Hoàng Thiên Bá và nữ tử tên Mộ Hoa kia đi tới. Sắc mặt bọn họ đều không tốt, thấy tình cảnh trước mặt, Mộ Hoa liền nói: "Các ngươi làm gì thế hả? Nháo cái gì?"
Hoàng Thiên Bá cũng lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nhiều kẻ đang vô cùng kiêu ngạo lại khiếp đảm cúi đầu. Hắn lại nhìn Ngũ ca, hỏi: "Tiền Ngũ, ngươi làm gì thế hả?"
"Hoàng gia, bọn họ... Bọn họ vũ nhục ngài!"
"Nếu không có thị phi cần gì phải đàm tiếu, đây là câu đầu tiên ta dạy ngươi, ngươi quên rồi sao?"
"Tiền Ngũ biết sai rồi!" Tiền Ngũ kia lập tức quỳ một gối nhận sai.
Hoàng Thiên Bá liền lắc đầu: "Đứng lên đi."
Một giọng nói tức giận truyền tới, ta lập tức quay đầu, thấy một nam tử hừng hực đi tới, kiên định nói: "Hoàng gia không phải người như vậy!"
Hắn có lẽ là người được được gọi "Ngũ ca" đi theo Hoàng Thiên Bá.
Vi Chính Bang cười lạnh: "Ta chẳng qua là hỏi một chút, cũng không phải kết luận gì, Tiểu Ngũ ca ngươi sợ chúng ta biết được chân tướng vậy sao?"
"Chân tướng gì hả? Hoàng gia toàn tâm toàn ý làm việc cho chúng ta, đây chính là chân tướng!"
"Toàn tâm toàn ý? Vậy sao?" Vi phó đường chủ hừ lạnh một tiếng, lại nói, "Hôm qua hành động của bọn người A Mông tuy không được tính là thiên y vô phùng (1) nhưng cũng là đánh úp, ai ngờ người của châu phủ sớm đã chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ sa lưới. Theo ta thấy, chỉ sợ có người sớm đã truyền tin của bên này ra ngoài."
(1) Thiên y vô phùng: nghĩa đen là áo trời không có thấy đường chỉ, nghĩa bóng: không có sơ sót.
"..."
"Huống hồ tối hôm pháo hoa đó, Hoàng Thiên Bá lại động thủ đánh đuổi huynh đệ chúng ta, cứu nữ nhân này. Nếu không phải hắn cấu kết với người châu phủ, phản bội huynh đệ, vậy có nghĩa là hắn ra hiệu cho nữ nhân này, ý đồ gây rối."
"Ngươi!"
Vị Ngũ ca kia trông cũng là một hán tử thẳng thắn, nghe Vi Chính Bang nói như vậy, hắn cũng không biết ứng đối ra sao, tức giận tới không nói ra lời, mà ta cũng không thể lên tiếng.
Thân phận của ta là thị nữ bên cạnh Hoàng tử, nếu lúc này ta nói giúp Hoàng Thiên Bá, chỉ sợ càng khiến bọn họ hiểu lầm.
Người xung quanh cũng bắt đầu sôi nổi nghị luận, một nam tử trung niên thoạt nhìn trung hậu lên tiếng: "Vi phó đường chủ, ngài nói như vậy cũng không đúng, Hoàng Thiên Bá từng lập công lớn, nếu không có ngài ấy, chúng ta có thể có ngày hôm nay sao?"
Vừa dứt lời, một nam tử gầy gò đứng cạnh đi tới bên người Vi Chính Bang, khẽ cười: "Tuy nói là vậy nhưng hiện tại hắn quyền cao chức trọng, cả ngày ăn sung mặc sướng, nếu nói hắn không cấu kết với người ngoài, có quỷ mới tin. Tối hôm bắn pháo hoa đó, hắn ta không đồng tình với hành động của chúng ta thì thôi, còn đánh lui huynh đệ trong nhà, ngươi dám nói hắn không có lòng riêng hay sao?"
"Đương nhiên không có, Hoàng gia làm như vậy cũng là vì suy xét cho đại cục."
"Đánh rắm!"
...
Càng nói, người ở nơi này chia làm hai phe càng rõ, một bên đứng về phía Ngũ ca, những người còn lại đứng về phía Vi Chính Bang, hơn nữa nhìn tình thế trước mặt tựa hồ cũng không phải lần đầu. Hai bên đấu võ mồm, nhiều lần chuẩn bị xông lên đánh nhau.
Lúc này ta mới phát hiện tình cảnh của Hoàng Thiên Bá hình như không tốt như tưởng tượng của ta.
Qua một lát, Hoàng Thiên Bá và nữ tử tên Mộ Hoa kia đi tới. Sắc mặt bọn họ đều không tốt, thấy tình cảnh trước mặt, Mộ Hoa liền nói: "Các ngươi làm gì thế hả? Nháo cái gì?"
Hoàng Thiên Bá cũng lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, nhiều kẻ đang vô cùng kiêu ngạo lại khiếp đảm cúi đầu. Hắn lại nhìn Ngũ ca, hỏi: "Tiền Ngũ, ngươi làm gì thế hả?"
"Hoàng gia, bọn họ... Bọn họ vũ nhục ngài!"
"Nếu không có thị phi cần gì phải đàm tiếu, đây là câu đầu tiên ta dạy ngươi, ngươi quên rồi sao?"
"Tiền Ngũ biết sai rồi!" Tiền Ngũ kia lập tức quỳ một gối nhận sai.
Hoàng Thiên Bá liền lắc đầu: "Đứng lên đi."
Danh sách chương