"Ngươi nói cái gì?"

Ta hít một hơi thật sâu, nói: "Hiện tại phu nhân đã được điện hạ sắc phong, thân phận đương nhiên khác với những cơ thiếp đó, nếu còn lén lút sau lưng giở trò tranh sủng, chỉ sợ chuyện này sẽ có người mượn cớ, cũng là tự hạ thấp thân phận. Thỉnh phu nhân kiên nhẫn thêm một đoạn thời gian, điện hạ sẽ không tiếp tục vắng vẻ nương nương như vậy đâu."

Diêu Ánh Tuyết kinh ngạc, nàng ta nhìn ta, ánh mắt đột nhiên thay đổi, chế nhạo: "Ngươi còn muốn ta chờ? Sao thế, ngươi muốn ta tiếp tục bị điện hạ vắng vẻ như vậy để chê cười ta đúng không?"

"Không, không phải!" Ta nóng lòng, vội vã giải thích: "Nô tỳ, chỉ là suy nghĩ cho phu nhân."

Tuy ta không thích nàng ta, nhưng nhớ lại những chuyện hai năm trước mình làm, tuy rằng giúp được Ngưng Yên, nhưng rốt cuộc cũng làm tình cảm của nàng dành cho Bùi Nguyên Hạo như nước chảy qua, trong lòng có chút áy náy nên không muốn Diêu Ánh Tuyết rơi vào sai lầm.

Huống hồ, với tính cách của Bùi Nguyên Hạo, hắn sẽ không làm chuyện vô dụng. Nếu hắn đã sắc phong Diêu Ánh Tuyết làm phu nhân, lại còn vắng vẻ nàng ta, chắc chắn là có mục đích. Mà hiện tại Diêu Ánh Tuyết làm chuyện như vậy, chắc chắn là tự hạ thân phận, hành động như thế nào có thể xứng làm nữ nhân bên cạnh hoàng tử.

Thấy ta còn định nói gì, Diêu Ánh Tuyết hung hăng cướp lời: "Câm miệng! Nhạc Thanh Anh, ngươi đừng quên, ngươi hiện tại chỉ là thị nữ của ta, ta muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó. Nếu ngươi dám nhiều lời, ngươi xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!"

Ta cả kinh, lập tức đem lời muốn nói nuốt xuống.

"Còn thất thần làm gì, mau đi."

"Vâng."

Ta chỉ có thể xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã tới sân vườn, ta liền nghe thấy từ ngay góc tường cách đó không xa có tiếng động, thì ra là Tư Dao và Lưu công công đang thì thầm gì đó.

Ta vừa định tới gần, liền thấy Tư Dao lấy một thứ nhét vào tay Lưu công công, tập trung nhìn lại, là một thỏi vàng. Ta theo bản năng dừng bước chân, liền nghe nàng ta cười nói: "Công công xin vui lòng nhận cho, chuyện này còn làm phiền công công."

"Tư Dao cô nương cứ yên tâm."

Nhìn thoáng qua Lưu công công kia, trên mặt lộ ra nụ cười tham lam, hắn vội vàng nhét đồ vào ống tay áo, mới nói: "Buổi tối mấy ngày nay điện hạ đều triệu vài vị, há sao có thể quên mất cô nương, chẳng qua là do công việc bận rộn, chưa kịp an bài, ta sẽ tự mình đi nhắc nhở."

"Đa tạ Lưu công công."

Mặt mày Tư Dao hớn hở, hướng Lưu công công chào một cái rồi xoay người rời đi.

Chờ nàng ta vừa đi, Lưu công công lại đem thỏi vàng kia nhìn thoáng qua, lúc này mới tủm tỉm cười rồi cất lại vào người, vừa định rời đi thì nhìn thấy ta. Ánh mắt hắn thoáng động, như ý thức được gì liền cười nói: "Là ngươi?"

"Gặp qua Lưu công công."

"Sao thế, là phu nhân nhà ngươi kêu ngươi tới tìm ta?"

Xem ra, hắn đối với loại sự tình này đã thành thói quen, cơ thiếp trên dưới trong Thượng Dương cung nếu muốn lọt vào mắt xanh của Bùi Nguyên Hạo thì không thể không hiếu kính hắn, cho nên vừa thấy ta, hắn liền biết tiền tài sắp tới.

Chỉ là...

Ta cắn chặt răng, giấu túi bạc kia ra sau, sau đó mỉm cười nhìn hắn: "Dạ không có, nô tỳ chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện