Dịch Đình, còn gọi là Vĩnh Hạng, đây chính là nơi ở của cung nữ trong cung.
Mà Nhạc Thanh Anh ta, hôm nay ở trong hoàng cung này, là người bình thường nhất, cũng là một cung nữ thấp kém nhất. Mười sáu tuổi tiến cung, đến nay đã năm năm, cuộc sống của ta vẫn luôn bình thường như mặt hồ không chút gợn sóng.
Nhưng chuyện xảy ra đêm qua đã hoàn toàn phá vỡ cuộc sống bình thường đó. Mang theo tâm trạng bất an lo sợ, ta chậm rãi đi tới sân viện phía trước, ở đó đã có rất nhiều cung nữ sôi nổi nghị luận, mà người đứng đầu nhìn thẳng xuống dưới chính là tổng quản nội thị Ngọc công công.
Người đứng cạnh hắn là nữ sử Dịch Đình - Diêu Ánh Tuyết, ngày thường chúng ta đều gọi nàng ta là cô cô. Kỳ thật nàng ta nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng vì vào cung từ nhỏ, người vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh, hơn nữa còn có rất nhiều tài sản, cho nên nàng ta sống trong cung như cá gặp nước, tuổi đời còn trẻ đã thăng tới chức chưởng quản Dịch Đình.
Vừa thấy hai người bọn họ, sắc mặt của ta lập tức trắng bệch. Du Nhi vừa thấy ta, một tay liền kéo ta lại, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi chậm chạp như vậy, coi chừng tí nữa bị phạt đó."
Ta miễn cưỡng nhìn nàng cười cười, nhưng đáy lòng lại vô cùng đau xót. Không phải ta đi chậm, mà là hạ thân bên dưới như bị xé rách, lúc này cơn đau vẫn chưa thối lui. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, nhưng loại thống khổ này ta không thể nói. Ta từ từ ngẩng đầu, liền thấy Ngọc công công tiến lên một bước, từ cao nhìn xuống chúng ta, cặp mắt khôn khéo kia loé lên tia quang, làm cho người thấy toát mồ hôi lạnh.
Trái tim ta đập càng nhanh hơn.
Lúc này, Ngọc công công ho nhẹ một tiếng, mọi người liền lập tức im lặng. Hắn nói: "Đại hôn Thái tử tối qua, trong cung khắp nơi bận rộn, mọi người vất vả rồi."
Ai nấy đều vâng vâng dạ dạ không dám tiếp lời.
"Nhưng vẫn có một số người vụng trộm trốn đi! Ngày thường ta không có thời gian quản thúc các ngươi, nhưng một khi xảy ra đại sự, các ngươi đừng hòng chối bỏ!"
Nghe tới đây, trái tim ta nhảy lên thình thịch như muốn rớt khỏi lồng ngực.
Lúc này, hắn đột nhiên nói sang chuyện khác: "Chỉ là Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, vẫn như mọi khi ban thưởng cho tất cả. Các ngươi phải biết cảm tạ thánh ân, Hoàng Thượng ban thưởng, đó chính là phúc phận."
...
Thì ra, hắn tới phát tiền thưởng.
Trái tim cơ hồ trào tới cổ họng trong tức khắc liền trầm xuống, mà xung quanh lập tức náo nhiệt lên.
Tiếp đó mọi người lần tiến lên lĩnh thưởng, mỗi người đề được nhận hai đồng tiền. Rất nhanh đã tới phiên ta, ta cũng đi lên phía trước: "Tạ Hoàng Thượng ân điển."
Nhận thưởng xong, ta vừa xoay người trở về liền nghe Ngọc công công ở phía sau nói thêm: "Còn một việc nữa, Dịch Đình các ngươi có cung nữ trốn việc, cũng không tới đại điện. Có ai từng gặp Tam điện hạ ở nơi nào không?"
Rầm...
Lời Ngọc công công vừa dứt, tiếng vang đột ngột làm tất cả mọi người đều sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta đứng đó, một đồng tiền rơi xuống dưới chân.
Mà Nhạc Thanh Anh ta, hôm nay ở trong hoàng cung này, là người bình thường nhất, cũng là một cung nữ thấp kém nhất. Mười sáu tuổi tiến cung, đến nay đã năm năm, cuộc sống của ta vẫn luôn bình thường như mặt hồ không chút gợn sóng.
Nhưng chuyện xảy ra đêm qua đã hoàn toàn phá vỡ cuộc sống bình thường đó. Mang theo tâm trạng bất an lo sợ, ta chậm rãi đi tới sân viện phía trước, ở đó đã có rất nhiều cung nữ sôi nổi nghị luận, mà người đứng đầu nhìn thẳng xuống dưới chính là tổng quản nội thị Ngọc công công.
Người đứng cạnh hắn là nữ sử Dịch Đình - Diêu Ánh Tuyết, ngày thường chúng ta đều gọi nàng ta là cô cô. Kỳ thật nàng ta nhỏ hơn ta một tuổi, nhưng vì vào cung từ nhỏ, người vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh, hơn nữa còn có rất nhiều tài sản, cho nên nàng ta sống trong cung như cá gặp nước, tuổi đời còn trẻ đã thăng tới chức chưởng quản Dịch Đình.
Vừa thấy hai người bọn họ, sắc mặt của ta lập tức trắng bệch. Du Nhi vừa thấy ta, một tay liền kéo ta lại, nhỏ giọng nói: "Sao ngươi chậm chạp như vậy, coi chừng tí nữa bị phạt đó."
Ta miễn cưỡng nhìn nàng cười cười, nhưng đáy lòng lại vô cùng đau xót. Không phải ta đi chậm, mà là hạ thân bên dưới như bị xé rách, lúc này cơn đau vẫn chưa thối lui. Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, nhưng loại thống khổ này ta không thể nói. Ta từ từ ngẩng đầu, liền thấy Ngọc công công tiến lên một bước, từ cao nhìn xuống chúng ta, cặp mắt khôn khéo kia loé lên tia quang, làm cho người thấy toát mồ hôi lạnh.
Trái tim ta đập càng nhanh hơn.
Lúc này, Ngọc công công ho nhẹ một tiếng, mọi người liền lập tức im lặng. Hắn nói: "Đại hôn Thái tử tối qua, trong cung khắp nơi bận rộn, mọi người vất vả rồi."
Ai nấy đều vâng vâng dạ dạ không dám tiếp lời.
"Nhưng vẫn có một số người vụng trộm trốn đi! Ngày thường ta không có thời gian quản thúc các ngươi, nhưng một khi xảy ra đại sự, các ngươi đừng hòng chối bỏ!"
Nghe tới đây, trái tim ta nhảy lên thình thịch như muốn rớt khỏi lồng ngực.
Lúc này, hắn đột nhiên nói sang chuyện khác: "Chỉ là Hoàng Thượng trạch tâm nhân hậu, vẫn như mọi khi ban thưởng cho tất cả. Các ngươi phải biết cảm tạ thánh ân, Hoàng Thượng ban thưởng, đó chính là phúc phận."
...
Thì ra, hắn tới phát tiền thưởng.
Trái tim cơ hồ trào tới cổ họng trong tức khắc liền trầm xuống, mà xung quanh lập tức náo nhiệt lên.
Tiếp đó mọi người lần tiến lên lĩnh thưởng, mỗi người đề được nhận hai đồng tiền. Rất nhanh đã tới phiên ta, ta cũng đi lên phía trước: "Tạ Hoàng Thượng ân điển."
Nhận thưởng xong, ta vừa xoay người trở về liền nghe Ngọc công công ở phía sau nói thêm: "Còn một việc nữa, Dịch Đình các ngươi có cung nữ trốn việc, cũng không tới đại điện. Có ai từng gặp Tam điện hạ ở nơi nào không?"
Rầm...
Lời Ngọc công công vừa dứt, tiếng vang đột ngột làm tất cả mọi người đều sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía ta.
Ta đứng đó, một đồng tiền rơi xuống dưới chân.
Danh sách chương