Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, trong mắt chưa từng có chút độ ấm, sau đó lập tức nói chuyện: "Nhi thần cho rằng, trước bắt giữ nàng ta lại thẩm vấn, chờ tra ra chân tướng rồi định tội."
"Được!" Ân Hoàng hậu quay đầu nhìn Hoàng đế: "Hoàng Thượng, thần thiếp có một thỉnh cầu."
"Hoàng hậu cứ nói."
"Chuyện này phát sinh ở Thượng Dương cung, Nhạc Thanh Anh này lại là người ở đây, thần thiếp muốn đem chuyện này giao cho Tam điện hạ, không biết Hoàng Thượng có ân chuẩn hay không?"
Hoàng đế nhíu mày, nhìn ta, lại nhìn những người xung quanh, hỏi: "Nguyên Hạo, con có bằng lòng không?"
"Nhi thần lãnh chỉ."
"Được, vậy chuyện này giao cho con, con phải nhanh chóng tra ra chân tướng phía sau để có lời giải thích với Hoàng hậu, cũng coi như cho con một lời giải thích, hiểu chưa?"
"Nhi thần đã hiểu."
Nói xong, trên mặt Hoàng đế lộ ra thần sắc mệt mỏi, vẫy tay: "Được rồi, trẫm muốn trở về, khởi giá."
Tất cả vội vàng cung tiên Hoàng đế, mà Hoàng hậu lúc đi qua chúng ta, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta, sau đó nhìn nhìn hai đứa con trai của bà. Giờ phút này, Thái tử và Tề Vương đều cúi đầu không dám nhìn, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi.
Lúc này, Bùi Nguyên Sâm chậm rãi đi tới, nhìn ta, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, trên mặt lộ ra biểu tình chờ xem kịch hay, nói: "Tam ca, độc hại Hoàng hậu, sự tình quan trọng, ả thị nữ này lại là người của huynh, huynh nhất định phải xử lý công bằng, trong cung ngoài cung đang có rất nhiều cặp mắt nhìn vào đó."
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn hắn, dường như cũng lười biếng đáp trả, liền xoay người phân phó: "Ngươi đâu, bắt Nhạc Thanh Anh lại."
"Vâng."
Thị vệ xung quanh lập tức tới bắt giữ ta, ta không thể cử động, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt quan tâm của Bùi Nguyên Phong, nhưng cũng không còn cách nào mở lời nữa.
Nam Cung Ly Châu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Bùi Nguyên Tu: "Điện hạ."
Bùi Nguyên Tu quay đầu nhìn nàng, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi sợ lắm đúng không?"
"Thiếp thân chỉ lo lắng sẽ xảy ra chuyện."
"Không sao."
Hai người bọn họ vẫn nhu tình mềm giọng, còn Bùi Nguyên Hạo bên này vẫn lạnh lùng phân phó: "Nhốt lại, chờ thẩm vấn."
Những thị vệ đó nghe lệnh liền giải ta rời đi. Lúc này ta quay đầu nhìn ca vũ thăng bình trên dạ yến, tất cả đã trở nên yên tĩnh điêu tàn, mà những người đứng đó, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng. Ta biết, bọn họ đều suy nghĩ một chuyện giống ta.
Kẻ hạ độc, rốt cuộc là ai, là ngoài hay trong cung? Nếu hung thủ ngay trên dạ yến, vậy, hắn rốt cuộc là ai?
"Được!" Ân Hoàng hậu quay đầu nhìn Hoàng đế: "Hoàng Thượng, thần thiếp có một thỉnh cầu."
"Hoàng hậu cứ nói."
"Chuyện này phát sinh ở Thượng Dương cung, Nhạc Thanh Anh này lại là người ở đây, thần thiếp muốn đem chuyện này giao cho Tam điện hạ, không biết Hoàng Thượng có ân chuẩn hay không?"
Hoàng đế nhíu mày, nhìn ta, lại nhìn những người xung quanh, hỏi: "Nguyên Hạo, con có bằng lòng không?"
"Nhi thần lãnh chỉ."
"Được, vậy chuyện này giao cho con, con phải nhanh chóng tra ra chân tướng phía sau để có lời giải thích với Hoàng hậu, cũng coi như cho con một lời giải thích, hiểu chưa?"
"Nhi thần đã hiểu."
Nói xong, trên mặt Hoàng đế lộ ra thần sắc mệt mỏi, vẫy tay: "Được rồi, trẫm muốn trở về, khởi giá."
Tất cả vội vàng cung tiên Hoàng đế, mà Hoàng hậu lúc đi qua chúng ta, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta, sau đó nhìn nhìn hai đứa con trai của bà. Giờ phút này, Thái tử và Tề Vương đều cúi đầu không dám nhìn, Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi.
Lúc này, Bùi Nguyên Sâm chậm rãi đi tới, nhìn ta, lại nhìn Bùi Nguyên Hạo, trên mặt lộ ra biểu tình chờ xem kịch hay, nói: "Tam ca, độc hại Hoàng hậu, sự tình quan trọng, ả thị nữ này lại là người của huynh, huynh nhất định phải xử lý công bằng, trong cung ngoài cung đang có rất nhiều cặp mắt nhìn vào đó."
Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn hắn, dường như cũng lười biếng đáp trả, liền xoay người phân phó: "Ngươi đâu, bắt Nhạc Thanh Anh lại."
"Vâng."
Thị vệ xung quanh lập tức tới bắt giữ ta, ta không thể cử động, vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt quan tâm của Bùi Nguyên Phong, nhưng cũng không còn cách nào mở lời nữa.
Nam Cung Ly Châu đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của Bùi Nguyên Tu: "Điện hạ."
Bùi Nguyên Tu quay đầu nhìn nàng, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi sợ lắm đúng không?"
"Thiếp thân chỉ lo lắng sẽ xảy ra chuyện."
"Không sao."
Hai người bọn họ vẫn nhu tình mềm giọng, còn Bùi Nguyên Hạo bên này vẫn lạnh lùng phân phó: "Nhốt lại, chờ thẩm vấn."
Những thị vệ đó nghe lệnh liền giải ta rời đi. Lúc này ta quay đầu nhìn ca vũ thăng bình trên dạ yến, tất cả đã trở nên yên tĩnh điêu tàn, mà những người đứng đó, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng. Ta biết, bọn họ đều suy nghĩ một chuyện giống ta.
Kẻ hạ độc, rốt cuộc là ai, là ngoài hay trong cung? Nếu hung thủ ngay trên dạ yến, vậy, hắn rốt cuộc là ai?
Danh sách chương