Ánh mắt hắn sắc bén như muốn xuyên thủng trái tim ta, ta theo bản năng tránh nhìn thẳng đôi mắt đó: ""Ta...""

Lời chưa dứt, Bùi Nguyên Sâm đã cắt ngang: ""Hỏi nàng ta làm gì? Đồ là nàng ta đổi, hoa quế cũng là nàng ta bỏ vào, độc cũng do nàng ta hạ, nàng ta làm như vậy chẳng qua là muốn che giấu người sai khiến sau lưng thôi."

Bùi Nguyên Hạo chậm rãi quay đầu nhìn hắn: ""Tứ đệ, tại sao đệ lại khẳng định như vậy?""

""Hừ, nếu không, ngươi ép nàng ta khai ra đi, ai là người đứng sau chỉ thị? ""Không cần ép cung nàng ta."" Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nói: ""Bản cung đã bắt được người, hơn nữa bọn họ đã đồng ý nhận tội."

Cái gì?

Ai nấy trên công đường đều kinh ngạc, ta cũng cả kinh ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn vung tay lên, nói: ""Dẫn người vào.""

Bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, ta vừa quay đầu đã thấy đám người Hồng Vi bị áp giải lên, tóc tai tán loạn, trên mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm lem luốc, bộ dáng vô cùng chật vật.

""Điện hạ, điện hạ tha mạng!""

""Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám nữa!""

Đại đường lập tức rơi vào hỗn loạn, Hoàng đế và Hoàng hậu cũng không biết phải làm sao với cảnh tượng này. Hoàng đế quát to: ""Đây là có chuyện gì?""

Bùi Nguyên Hạo tiêu sái đi tới trước mặt Hồng Vi. Trên mặt của nàng vẫn còn lại vết thương, chắc hẳn là do chịu hình, bộ dáng như là chim sợ cành cong hốt hoảng không thôi, dập đầu liên tục: ""Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp là vì hãm hại phu nhân Ánh Tuyết nên mới hồ đồ hợp mưu với mấy người bọn họ, bỏ hoa quế vào chén trà của nương nương, thần thiếp biết tội rồi.""

Hồng Vi vừa nói xong, Hoàng hậu lập tức hiểu rõ sự tình

Bà là người đứng đầu hậu cung, hậu cung tranh đấu còn khắc nghiệt hơn mấy người phu nhân trong Thượng Dương cung này,, một loại thủ pháp này đối với bà mà nói chẳng qua là trò trẻ con.

Tuy đã biết từ trước nhưng giờ khắc này, ta cũng kinh ngạc không thôi.

Ba ngày này, Bùi Nguyên Hạo không hề tới tìm ta, hóa ra không phải hắn không quan tâm đến vụ án, mà là hoàn toàn bỏ qua ta, từ gốc tra lên, nước từ nguồn sông chảy xuống, đánh rắn phải đánh ngay đầu, một lần hành động đã tìm được căn nguyên vấn đề. Chỉ là, những người này trước đây đều là cơ thiếp của hắn, vậy mà hắn lại không chút lưu tình dụng hình bức cung

Người như vậy, thật đáng sợ...

Ta quỳ dưới đất, từng trận đau nhức lại đánh úp lần nữa, đau đến mức hít thở cũng trở nên khó khăn.

"Giải xuống, chờ xét xử.""

Hắn vừa ra lệnh, đám người Hồng Vi lập tức bị kéo xuống. Nhìn bọn họ khóc lóc thê lương như vậy, ta biết thứ phải chờ đợi chính là một kết cục thê thảm.

Lúc này, Ân Hoàng hậu mới lên tiếng: ""Tra lâu như vậy chỉ tra ra đám người vô dụng này, Tam điện hạ, ngươi cũng không nên tránh nặng tìm nhẹ, bản cung muốn ngươi tìm ra người hạ độc.""

Bùi Nguyên Sâm lập tức tiếp lời: ""Đúng thế, ai biết có phải có ngươi thay đổi lời khai, giấu chuyện này cho qua đi. Có bản lĩnh thì đừng đùn đẩy cho phụ nữ."

Bùi Nguyên Hạo cũng cười lạnh: ""Nếu như đệ có bản lĩnh thì ba ngày dụng hình sao không tìm được chân tướng hả?"

Trái tim ta không khỏi căng thẳng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện