Bùi Nguyên Hạo nghe xong, lập tức vén vạt áo quỳ xuống, nói: ""Phụ hoàng, nhi thần xin phụ hoàng đồng ý cho nhi thần ngay hôm nay khởi hành xuống phương Nam tra rõ việc này.""

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều cả kinh.

Vì việc này mà xuống Nam, đường đường là Tam đại Hoàng tử lại phải đích thân đi thăm dò, hơn nữa nơi cần tới đao kiếm rình rập, cường đạo hoành hành, không chỉ có bọn họ, ngay cả ta cũng sợ hãi, kinh ngạc căng mắt nhìn hắn.

""Vì vụ án này, con muốn đích xuống Nam sao?""

""Phụ hoàng."" Bùi Nguyên Hạo đáp: ""Nhi thần không tìm được hung thủ, vụ này không thể kết án. Nhi thần nhất định sẽ ra manh mối, có lời giải thích cho Hoàng hậu, trả lại trong sạch cho những người vô tội.""

Lời này hắn nói vô cùng khí phách nhưng không hề chừa lại con đường rút lui cho mình.

Trên thực tế, trước đây tuy Bùi Nguyên Sâm chỉ khiêu khích, nhưng mỗi một câu đều khiến Bùi Nguyên Hạo không có đường lui. Thượng Dương cung là nơi của hắn, người sắp xếp bữa tiệc cũng là Ánh Tuyết phu nhân của hắn, người giở trò lại là cơ thiếp của hắn, mà người đổi chén trà là ta, mỗi một chuyện đều không thoát khỏi liên quan đến hắn.

Hoàng thượng im lặng, qua một hồi lâu mới lên tiếng: ""Được.""

""Tạ phụ hoàng.""

Vụ việc tới đây coi như kết thúc, ta thậm chí có thể nghe được tiếng Thượng thư và vài vị thị lang thở dài. Không khí trên đại đường vừa mới dịu đi một chút, nhưng ánh mắt mọi người lại lại lập tức dồn về phía ta.

Chỉ còn ta một mình quỳ dưới đất, chờ đợi xử lý.

Hoàng đế nhìn ta, sau đó nói chuyện với Bùi Nguyên Hạo: ""Lão Tam, cung nữ này, con định xử lý thế nào?""

""Xử lý?"" Vừa nghe tới hai chữ này, Bùi Nguyên Phong ngồi một bên vội vàng đứng dậy, nói: ""Phụ hoàng, vừa rồi không phải đã chứng thực sao, người giở trò là mấy cơ thiếp kia, không liên quan tới Thanh Anh!""

Hoàng đế, vừa định lên tiếng đã nghe Bùi Nguyên Hạo đứng cạnh ta lạnh lùng nói: ""Ngũ đệ, lời này còn quá sớm.""

""Cái gì?""

Không chỉ Bùi Nguyên Phong, ngay cả ta cũng kinh hãi, chậm rãi ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn hắn. Khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không mang theo một chút ấm áp: ""Tuy bọn Hồng Vi đã nhận tội, nhưng bọn họ chỉ nhận đã bỏ hoa quế vào chén của Hoàng hậu nương nương, còn việc người hạ độc có phải là Nhạc Thanh Anh không thì còn chưa thể kết luận.""

""Nhưng mà..."" Bùi Nguyên Phong gấp đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt: ""Thanh Anh không phải người như thế, nàng sẽ không làm chuyện như vậy!""

Bùi Nguyên Hạo trợn mắt nhìn ta một cái, đột nhiên cười lạnh: ""Ngũ đệ, đệ quen nàng ta bao lâu, đệ hiểu hết về nàng ta sao?""

""Huynh...""

""Nữ tử này không hề đơn giản như đệ đã nghĩ.""

Câu này như cây búa từng đợt từng đợt đập vào trái tim ta, lúc này, ta đột nhiên cảm thấy đáy lòng như xoắn lại, đau tới mức hít thở không thông, đau đớn trên người như từng đợt thủy triều khiến ta dần dần mất đi ý thức.

Trước khi hôn mê, đầu sắp cắm xuống đất, ta chỉ kịp nghe được một câu sau cùng, là Bùi Nguyên Tu, giọng nói dịu dàng của y vang lên trên đại đường.

""Một khi đã vậy, Tam đệ, đệ muốn xử lý Thanh Anh thế nào?""
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện