Bùi Nguyên Hạo nhìn ta, thản nhiên trả lời: ""Nhi thần phải xuống Nam nên mang theo nàng, nàng là thị nữ bên cạnh nhi thần.""
""A...""
Hoàng Qúy phi lại nhìn ta, từ chối cho ý kiến, chỉ nói ""Cẩn thận"" rồi quay về, bóng dáng gầy yếu kia từ từ ẩn vào ánh sáng le lói của Phật đường, sau đó, cửa lớn cũng đóng lại.
Bùi Nguyên Hạo đứng lên, hắn nhìn cánh cửa kia thật lâu mới xoay người, nói: ""Đi thôi.""
Ta không nói gì thêm, liền theo hắn rời khỏi Phật tháp Lâm Thủy.
Đoạn đường này ta đi sau hắn, hắn đi không nhanh nhưng không hề dừng bước lại, mà dần dần, ta mới mới nhận ra chúng ta đã ra khỏi nội cung. Tận cùng tường đỏ hẹp dài kia là một cánh cửa cao lớn màu son, nặng nề mà chắc chắn.
Đó chính là Nam Cung môn.
Lúc này ta sợ tới ngây người, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn đội xe ngựa đã sớm chờ sẵn. Thị vệ hai bên thấy Bùi Nguyên Hạo, lập tức quỳ xuống: ""Tam điện hạ.""
""Ừ chuẩn bị khởi hành.""
Nói xong, hắn lại phân phó mấy người xung quanh xử lý vài việc, mà ta thì đứng đó nhìn cửa lớn to lớn kia.
Đây là cửa cung, nơi đã ngăn cách bao nhiêu thanh xuân của thiếu nữ khỏi thế giới bên ngoài, ngay cả linh hồn cũng không thể đi ra, mà ước mơ của ta không phải rời khỏi Hoàng thành, đi qua cánh cửa này để sống cuộc đời của chính mình, tự đi trên con đường của chính ta sao? Nghĩ tới đây, bao nhiêu ý niệm điên cuồng dâng lên trong lòng, ta đứng đó, hai tay nắm chặt, móng tay dường như đã đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn cũng không có.
Mà Bùi Nguyên Hạo đã xử lý mọi chuyện xong, hắn vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt trắng bệch của ta.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn vẫn không có gì thay đổi, chỉ là khóe miệng đơn bạc cong lên lộ ra ý cười lạnh. Không đợi ta lên tiếng, hắn nhìn thoáng qua sau người ta, cái gì cũng không nói, xoay người lên xe ngựa.
Lúc này, một giọng nói sợ hãi vang lên phía sau: ""Thanh Anh.""
Ta quay đầu, là Du Nhi!
""Du Nhi!"" Ta không khỏi kinh ngạc, vội vàng đi tới. Nàng ấy cũng chạy lên cầm lấy tay ta, ta liền hỏi: ""Sao ngươi lại tới đây?""
""Ta... Ta tới tiễn ngươi.""
""Tiễn ta?"" Ta càng cảm thấy khó hiểu, hôm nay Bùi Nguyên Hạo an bài khởi hành, ngay cả Hoàng đế cũng mới biết, trong cung càng không có ai tới đưa tiễn Tam Hoàng tử, vì sao Du Nhi lại tới?
Du Nhi xanh mặt nhìn ta, cẩn thận hỏi: ""Thanh Anh, ngươi... Ngươi sẽ trở về chứ?""
Chẳng lẽ nàng ấy muốn chờ ta trở về cùng xuất cung sao? Mà lúc này trên người ta còn có án tử, huống hồ chưa nghe Bùi Nguyên Hạo nói, sợ rằng lúc ta trở về, kỳ đại xá năm nay đã qua. Ta muốn xuất cung chỉ có thể đợi sang năm sau.
Ta cười nhạt: ""Lúc ta về, có lẽ ngươi đã được đại xá xuất cung, đừng chờ ta nữa.""
""..."" Du Nhi cắn môi, ""Thanh Anh, Ngọc công công nói nếu ngươi bình an từ phương nam trở về, danh sách đại xá xuất cung mới có tên ta.""
""A...""
Hoàng Qúy phi lại nhìn ta, từ chối cho ý kiến, chỉ nói ""Cẩn thận"" rồi quay về, bóng dáng gầy yếu kia từ từ ẩn vào ánh sáng le lói của Phật đường, sau đó, cửa lớn cũng đóng lại.
Bùi Nguyên Hạo đứng lên, hắn nhìn cánh cửa kia thật lâu mới xoay người, nói: ""Đi thôi.""
Ta không nói gì thêm, liền theo hắn rời khỏi Phật tháp Lâm Thủy.
Đoạn đường này ta đi sau hắn, hắn đi không nhanh nhưng không hề dừng bước lại, mà dần dần, ta mới mới nhận ra chúng ta đã ra khỏi nội cung. Tận cùng tường đỏ hẹp dài kia là một cánh cửa cao lớn màu son, nặng nề mà chắc chắn.
Đó chính là Nam Cung môn.
Lúc này ta sợ tới ngây người, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn đội xe ngựa đã sớm chờ sẵn. Thị vệ hai bên thấy Bùi Nguyên Hạo, lập tức quỳ xuống: ""Tam điện hạ.""
""Ừ chuẩn bị khởi hành.""
Nói xong, hắn lại phân phó mấy người xung quanh xử lý vài việc, mà ta thì đứng đó nhìn cửa lớn to lớn kia.
Đây là cửa cung, nơi đã ngăn cách bao nhiêu thanh xuân của thiếu nữ khỏi thế giới bên ngoài, ngay cả linh hồn cũng không thể đi ra, mà ước mơ của ta không phải rời khỏi Hoàng thành, đi qua cánh cửa này để sống cuộc đời của chính mình, tự đi trên con đường của chính ta sao? Nghĩ tới đây, bao nhiêu ý niệm điên cuồng dâng lên trong lòng, ta đứng đó, hai tay nắm chặt, móng tay dường như đã đâm vào da thịt, cảm giác đau đớn cũng không có.
Mà Bùi Nguyên Hạo đã xử lý mọi chuyện xong, hắn vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt trắng bệch của ta.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn vẫn không có gì thay đổi, chỉ là khóe miệng đơn bạc cong lên lộ ra ý cười lạnh. Không đợi ta lên tiếng, hắn nhìn thoáng qua sau người ta, cái gì cũng không nói, xoay người lên xe ngựa.
Lúc này, một giọng nói sợ hãi vang lên phía sau: ""Thanh Anh.""
Ta quay đầu, là Du Nhi!
""Du Nhi!"" Ta không khỏi kinh ngạc, vội vàng đi tới. Nàng ấy cũng chạy lên cầm lấy tay ta, ta liền hỏi: ""Sao ngươi lại tới đây?""
""Ta... Ta tới tiễn ngươi.""
""Tiễn ta?"" Ta càng cảm thấy khó hiểu, hôm nay Bùi Nguyên Hạo an bài khởi hành, ngay cả Hoàng đế cũng mới biết, trong cung càng không có ai tới đưa tiễn Tam Hoàng tử, vì sao Du Nhi lại tới?
Du Nhi xanh mặt nhìn ta, cẩn thận hỏi: ""Thanh Anh, ngươi... Ngươi sẽ trở về chứ?""
Chẳng lẽ nàng ấy muốn chờ ta trở về cùng xuất cung sao? Mà lúc này trên người ta còn có án tử, huống hồ chưa nghe Bùi Nguyên Hạo nói, sợ rằng lúc ta trở về, kỳ đại xá năm nay đã qua. Ta muốn xuất cung chỉ có thể đợi sang năm sau.
Ta cười nhạt: ""Lúc ta về, có lẽ ngươi đã được đại xá xuất cung, đừng chờ ta nữa.""
""..."" Du Nhi cắn môi, ""Thanh Anh, Ngọc công công nói nếu ngươi bình an từ phương nam trở về, danh sách đại xá xuất cung mới có tên ta.""
Danh sách chương