Nghe ta nói vậy, sắc mặt Bùi Nguyên Hạo liền trầm xuống, sau đó hắn lại cười lạnh: "Nếu ngươi có thể đoán được nhiều chuyện như vậy thì vì sao ngươi chỉ nghi ngờ một mình Hoàng hậu?"
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên cuốn Thập tam kinh chú sớ đang nằm ở một góc.
Cái gì? Ta không khỏi hoảng hốt, ý hắn là....
"Không, không phải Thái tử điện hạ!"
"Vì sao?"
Ta cắn cắn môi, nhẹ giọng: "Thái tử điện hạ là người ôn hòa thiện lương, người như ngài ấy sẽ không hạ độc trong chén trà của mẫu hậu mình. Chắc chắn không phải, nhất định không phải là ngài ấy!"
Cho dù trước đó hay hiện tại có xảy ra chuyện gì, ấn tượng trong ta về Bùi Nguyên Tu vĩnh viễn dừng lại buổi chiều tươi sáng đầy nắng hôm đó, y một thân áo trắng đứng trước giá sách, im lặng đọc sách, hàng mi thon dài được phủ bởi một tầng ánh nắng, mềm mại như cánh hoa bồ công anh mang đến cho ta cảm giác ấm áp.
Cũng trong đêm đó, chính y là người đã đứng trước che chở cho ta.
Cho dù thế nào, ta vẫn nguyện tin tưởng y.
Bùi Nguyên Hạo bỗng nhiên lạnh giọng: "Ngươi tin tưởng y vậy sao?"
Ta cắn răng, lặng lẽ gật đầu.
Con ngươi của hắn bỗng trở nên sâu thẳm, một chút ánh sáng cũng không có, ta thậm chí có thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, xe ngựa không ngừng lắc lư, ta và hắn đều ngồi không vững, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Bên ngoài vang lên từng hồi tiếng vó ngựa lẫn lộn, giống như có rất nhiều người đang đến.
"Ha ha ha..." Một tiếng cười vang lên bên tai, ta chỉ nghe thấy trong tiếng ồn ào ngoài kia có một người lớn tiếng quát: "Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng!"
Đây là...
Ta không khỏi sửng sốt, bên ngoài lại tiếp tục truyền tới tiếng động: "Muốn đi qua đây phải để lại bạc!"
Cướp sao? Ý nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu, ta không biết tại sao lại có loại cảm giác dở khóc dở cười, đường đường là Tam hoàng tử xuống Nam, đoàn kỵ binh cùng người thế thân đều phải bỏ mình, cho dù là bẫy ngầm hay công khai, cho dù là sóng to gió lớn đều đã tránh khỏi, nhưng chẳng may lại gặp phải... Thổ phỉ?
"Cẩn thận, có cướp!"
"Bảo vệ.... Bảo vệ chủ nhân!"
Hộ vệ bên ngoài quát lớn, trong lúc đó ta đã nghe thấy tiếng đao kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ. Chỉ cách một tầng màn cửa, ta đã có thể cảm nhận được khí lạnh bức người tản mát từ đao kiếm ngoài kia, mấy tên thổ phỉ kêu cha gọi mẹ mắng loạn cả lên, mắt thấy người ngựa hai bên càng ngày càng gần, ta cũng bắt đầu cảm thấy sát khí lan tỏa khắp nơi.
Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn... Đã biến thành màu đỏ của máu!
"Điện... điện hạ..."
Ta lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng còn chưa nói xong, hắn đã duỗi tay, màn che trước cửa liền bị vén lên.
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên cuốn Thập tam kinh chú sớ đang nằm ở một góc.
Cái gì? Ta không khỏi hoảng hốt, ý hắn là....
"Không, không phải Thái tử điện hạ!"
"Vì sao?"
Ta cắn cắn môi, nhẹ giọng: "Thái tử điện hạ là người ôn hòa thiện lương, người như ngài ấy sẽ không hạ độc trong chén trà của mẫu hậu mình. Chắc chắn không phải, nhất định không phải là ngài ấy!"
Cho dù trước đó hay hiện tại có xảy ra chuyện gì, ấn tượng trong ta về Bùi Nguyên Tu vĩnh viễn dừng lại buổi chiều tươi sáng đầy nắng hôm đó, y một thân áo trắng đứng trước giá sách, im lặng đọc sách, hàng mi thon dài được phủ bởi một tầng ánh nắng, mềm mại như cánh hoa bồ công anh mang đến cho ta cảm giác ấm áp.
Cũng trong đêm đó, chính y là người đã đứng trước che chở cho ta.
Cho dù thế nào, ta vẫn nguyện tin tưởng y.
Bùi Nguyên Hạo bỗng nhiên lạnh giọng: "Ngươi tin tưởng y vậy sao?"
Ta cắn răng, lặng lẽ gật đầu.
Con ngươi của hắn bỗng trở nên sâu thẳm, một chút ánh sáng cũng không có, ta thậm chí có thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, xe ngựa không ngừng lắc lư, ta và hắn đều ngồi không vững, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. Bên ngoài vang lên từng hồi tiếng vó ngựa lẫn lộn, giống như có rất nhiều người đang đến.
"Ha ha ha..." Một tiếng cười vang lên bên tai, ta chỉ nghe thấy trong tiếng ồn ào ngoài kia có một người lớn tiếng quát: "Núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng!"
Đây là...
Ta không khỏi sửng sốt, bên ngoài lại tiếp tục truyền tới tiếng động: "Muốn đi qua đây phải để lại bạc!"
Cướp sao? Ý nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu, ta không biết tại sao lại có loại cảm giác dở khóc dở cười, đường đường là Tam hoàng tử xuống Nam, đoàn kỵ binh cùng người thế thân đều phải bỏ mình, cho dù là bẫy ngầm hay công khai, cho dù là sóng to gió lớn đều đã tránh khỏi, nhưng chẳng may lại gặp phải... Thổ phỉ?
"Cẩn thận, có cướp!"
"Bảo vệ.... Bảo vệ chủ nhân!"
Hộ vệ bên ngoài quát lớn, trong lúc đó ta đã nghe thấy tiếng đao kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ. Chỉ cách một tầng màn cửa, ta đã có thể cảm nhận được khí lạnh bức người tản mát từ đao kiếm ngoài kia, mấy tên thổ phỉ kêu cha gọi mẹ mắng loạn cả lên, mắt thấy người ngựa hai bên càng ngày càng gần, ta cũng bắt đầu cảm thấy sát khí lan tỏa khắp nơi.
Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nguyên Hạo, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn... Đã biến thành màu đỏ của máu!
"Điện... điện hạ..."
Ta lo lắng gọi hắn một tiếng, nhưng còn chưa nói xong, hắn đã duỗi tay, màn che trước cửa liền bị vén lên.
Danh sách chương