- A Hương tỷ, chắc tỷ cũng hiểu vì sao đệ phải làm vậy.

Hắn ảm đạm nói, trên mặt không có chút gì là hối lỗi. Hắn vốn dĩ không thể bái đường cùng với tên hôn quân đó. Dù có tan xương nát thịt hắn cũng không thể làm được.

- Dù sao cũng đã trễ rồi, mọi người cũng đã ngủ hết không phải sao? Lang Kiều một bên nói cười chen vào. Gã cũng không muốn quan tâm đâu, chỉ là cảm thấy mấy người này thật ồn ào mà thôi.

- An công tử, y..

- Y làm sao?

Nghe thấy nàng nhắc đến Cao Thừa An vẻ mặt lại có chút kỳ lạ, Triều Thái Phong liền lập tức nhíu mi hỏi.

Biểu hiện của A Hương tỷ như vậy là sao? Y đã xảy ra chuyện gì?

- An công tử.. A Phong, trước hết đệ trả lời ta một câu.. Trong lòng đệ đối với y là như thế nào?

Lâm A Hương muốn nói chuyện y ngã bệnh nhưng trong lòng lại còn khuất mắt khác. Nàng lúc đầu đều tự chính mình phủ nhận nhưng bây giờ nàng có thể thấy rất rõ. An công tử đối với A Phong rất lạ. Từ lúc đầu gặp y nàng đã nhận ra sự khác biệt này.

- Không là gì cả..

Hắn có chút nghẹn họng nhưng sau cùng vẫn thốt ra những lời vô tình đó. Giữa hắn và Cao Thừa An thì có thể có gì được chứ? Nếu có thì chỉ vỏn vẹn là hận thù mà thôi.

- Vậy sao?

Lâm A Hương nhíu chặt mày quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt tuấn mỹ. Có lẽ là đệ ấy che giấu quá giỏi nên nàng không nhìn ra chút cảm xúc khác lạ nào, cũng có lẽ.. là đệ ấy vốn thật sự chẳng quan tâm..

Lâm A Hương mím môi, cuối cùng cũng nói ra chuyện của Cao Thừa An cho hắn biết.



Và nàng cũng không biết rằng, chẳng phải riêng mình là để ý đến biểu cảm của hắn mà cả Lang Kiều cũng vậy.

Gã quan sát rất kỹ và nhếch lên một nụ cười thích thú như tìm thấy thứ gì đó sau lớp băng lạnh giá.

* * *

- Khụ! Khụ..

Cao Thừa An để tay lên trán. Miệng không ngừng ho lớn, sắc mặt sau khi đo đỏ liền hóa thành trắng toát.

Y đúng là yếu đuối đến mất mặt. Chỉ vừa mới một chút mà đã đổ bệnh thế này. Làm vua như y cũng thật xấu hổ đi.

Cạch!

Nghe tiếng mở cửa y còn tưởng là Lâm A Hương nên nhẹ giọng nói.

- A Hương tỷ, thuốc cứ để khụ, khụ! Cứ để.. cứ để ở đó đi!

Y khó khăn trả lời. Chết tiệt! Y ghét bệnh cảm!

- Đường đường là người đứng đầu một nước, ngươi xem bản thân đang làm gì?

Là giọng của Thái Phong!

Y trợn to mắt xoay đầu nhìn. Quả nhiên là hắn!

- Ngươi cũng nhớ ta là hoàng thường sao? Khụ, khụ! Vậy mà.. vậy mà vẫn xưng với ta là "ngươi" sao?

Dù đã chẳng còn chút sức lực nhưng y vẫn cố gắng móc mẻ hắn một câu.

Hắn.. chịu về rồi?

- A Hương tỷ bảo ta đem thuốc vô cho ngươi.

Triều Thái Phong chẳng để tâm việc bị y nói sốc. Hắn cầm chén thuốc sau đó đem đến chỗ y nằm.

- Uống đi!

- Ta cảm thấy.. ngươi giống vua hơn ta thì phải?

Y liếc mắt, vẻ mặt cười như không cười. Hắn bây giờ có khác gì là đang ra lệnh cho y?

- Nếu ngươi không uống thì bệnh sẽ cứ nặng hơn thôi! Mà đó cũng chẳng phải là chuyện của ta!

Hắn cười khẩy, vẻ mặt lộ rõ sự không quan tâm. Cao Thừa An có chết cũng chẳng phải chuyện của hắn!



- Ồ, vậy sao? Vậy ngươi cứ để ở đó đi!

Y khẽ đáp lại một cách tùy hứng. Muốn xem thử coi hắn có thể cứng miệng cỡ nào.

"..."

- Ngồi dậy!

Triều Thái Phong đứng hình vài giây sau đó siết chặt nắm tay rồi nói.

- Ngươi nói gì?

Y vờ như không nghe thấy.

- Ta bảo ngươi ngồi dậy!

Hắn mất kiên nhẫn lặp lại. Cũng chẳng biết vì sao hắn lại phải làm chuyện vô ích như vậy..

Cũng là lúc này, khóe môi nhợt nhạt của Cao Thừa An khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.

- Ngồi dây! Há miệng!

Triều Thái Phong đưa chén thuốc đến bên môi Cao Thừa An, hắn bây giờ không khác gì phụ mẫu dỗ con trẻ uống thuốc.

- Để Triều tướng quân đích thân đút thuốc khụ! Khụ, ta.. ta đúng là vô cùng vinh hạnh.

Y cười cười, sau đó mệt mỏi chóng người ngồi dậy. Chỉ mới ngồi một lát thôi, sao đầu óc y lại quay cuồng thế này?

- Nhanh lên, ta còn việc phải làm!

Hắn lạnh mặt nói, ngữ điệu nghe ra nhiều phần không kiên nhẫn.

Thấy biểu cảm phiền phức lúc này của hắn y lại chẳng biết vì sao trong lòng lại thấy ấm áp một cách lạ thường.

Chậc! Sở thích của y là ngược đãi bản thân có phải không?

Nghĩ nghĩ rồi cũng bắt đầu hợp tác với hắn.

Ừm.. cảnh tượng bây giờ cũng rất giống một đôi phu phu đi!

* * *

- Thằng nhóc thối! Dám lừa gạt lão già này!

Lâm gia gia sau khỉ tỉnh giấc liền hùng hồn đến mắng Triều Thái Phong một trận.

Thật là tức chết lão già này mà!

- Là do bão tuyết.

Hắn vẫn rất ung dung mà đáp.

- Thằng..

Lâm gia gia trợn mắt cố gắng bình tĩnh lại. Hừ! Thằng nhóc trời đánh không có tình người!

Nghĩ nghĩ, ông liền đứng lên muốn đến thăm Cao Thừa An nhưng vừa mới đứng đã bị tên nhóc láo xược kia ngăn lại.

- Ông muốn thăm y sao?

- Phải! Không được sao?

Ông hung dữ trợn mắt. Thằng nhóc thối này lại muốn làm gì đây?

- Y ngủ rồi, vừa mới chợp mắt, cần nghỉ ngơi!

Cũng chẳng biết vì sao hắn phải lo lắng chuyện y ngủ đủ giấc với nghỉ ngơi đầy đủ nữa. Có lẽ hắn ngâm mình trong bão tuyết đến điên rồi cũng nên..

- Vậy thì lát nữa gặp vậy..

Ông nhìn hắn chầm chầm, sau đó khẽ thì thầm. Tiếp đó là ngồi xuống chỗ cũ. Ánh mắt vẫn đặt trên hắn mà quan sát.

Ánh mắt của Lâm gia gia cũng quá lộ liễu đi, khiến Triều Thái Phong không biết vì lý do gì lại có chút ớn lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện