Thoáng chốc, cả ba đã có mặt ở hội chợ đêm.
"Haiz.."
Cao Thừa An từ nãy đến giờ không ngừng thở dài trong lòng. Y cứ cảm thấy bản thân bị lừa như thế nào.. Mà thôi, ở trong nhà hoài cũng rất ngột ngạt..
Y nhìn A Nhĩ đang vui vẻ vòi vĩnh Triều Thái Phong mua kẹo cho ăn liền có chút tâm tình hơn. Thằng bé vui vẻ là được rồi.
- An ca ca, Phong ca ca mua cho huynh nè!
A Nhĩ hào hứng giơ cây kẹo lên trên cao rồi lắc lắc. Sau đó khẽ ngậm cây kẹo của mình vào miệng rồi chạy lại đưa cho y cây kẹo còn lại.
- Không cần đâu, đệ ăn đi!
Cao Thừa An khẽ khụy một chân yêu chiều xoa đầu đứa nhỏ.
- Không sao đâu ạ! Phong ca ca có nhiều tiền lắm! Chút nữa huynh ăn xong chúng ta kêu huynh ấy mua tiếp!
A Nhĩ nhìn nhìn hắn sau đó khẽ thì thầm vào tai y. A, tiểu quỷ này thật là..
- Bên kia nghe nói có ca múa, chúng ta qua đó đi!
Triều Thái Phong lại gần hai người. Lúc nãy mua đồ hắn có nghe ông chủ nói đoàn ca múa này biểu diễn rất đẹp. Bây giờ bọn họ đang dạo chợ đêm nên ghé qua xem cũng rất phù hợp.
- Ừm, cũng được.
Y nhìn về hướng đó rồi gật đầu. Thư giãn một chút cũng tốt.
- Vậy chúng ta đi thôi!
A Nhĩ là người lên tiếng. Cậu nhóc đứng ở giữa hai người rồi cùng nhau bước đi. Nhìn họ bây giờ không khác gì một gia đình ba người hạnh phúc.
* * *
Ở Lâm gia..
- A Hương, cháu có tìm thấy gì không? Hắn và y vừa rời khỏi không bao lâu thì hai ông cháu họ Lâm đã thay phiên nhau tìm kiếm lá thư trong phòng của y.
Lâm gia gia giờ đây vừa lục trong tủ áo của y vừa hỏi.
- Vẫn chưa ạ!
Lâm A Hương cúi người tìm kiếm trên giường y nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy gì cả.
Ở đâu.. ở đâu.. hình như đây rồi!
- Gia gia, có phải cái này không?
Lâm A Hương cầm tờ giấy đã bị nhăn nheo giơ lên chỉa về phía ông mình. Hóa ra là y giấu nó ở dưới gối, chưa kể nó còn bị vò lại trông vô cùng nhăn nhúm.
- Để ta xem thử!
Lâm gia gia nhanh chóng lại gần nhưng rồi bất chợt sắc mặt ông khẽ biến.
Khoan đã, chữ viết này..
- Có gì sao..
Cốc! Cốc!
Thấy ông mình biểu hiện có chút kỳ lạ Lâm A Hương liền nghi hoặc lên tiếng. Nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai đến nữa sao?
- Để con ra mở cửa!
Nàng dúi bức thư vào tay ông rồi nói.
Cạch!
- Xin lỗi hai vị là..
- Hoàng thượng ở đây có phải không?
* * *
Bên phía y và hắn..
- Cẩn thận!
Triều Thái Phong đang nâng A Nhĩ lên vai mình để thằng bé có thể quan sát màn biểu diễn thì Cao Thừa An khẽ lùi trúng vào người hắn. Do mọi người chen chúc quá nhiều nên y vô thức bị người khác đẩy một cái.
- Không sao đâu! Cảm ơn..
Y có chút mất tự nhiên mà muốn nhích người ra một chút nhưng mà đoàn người lại quá mức đông lại còn không ngừng chen lấn khiến y muốn di chuyển cách hắn hai, ba bước chân cũng vô cùng khó khăn.
- Đứng im một lát đi! Sẽ bị thương..
Hắn nhìn xuống y nhẹ giọng.
Hiện tại hắn đang đứng sau y. Góc nhìn này có thể thấy được mái tóc y có bao nhiêu phần mềm mại. Nhiều lúc hắn cũng nghĩ, y có nhiều điểm rất giống nữ nhân. Nào là tóc, đôi mắt và cả cánh môi hồng hào ấy..
- Oa! Đẹp quá!
A Nhĩ nhìn màn biểu diễn trước mặt liền vui vẻ vỗ tay. Hì hì, hôm nay đúng là ngày may mắn mà!
Cao Thừa An nghe tiếng cậu nhóc nhỏ cũng chuyên tâm xem màn trình diễn trước mặt.
Trước đây trong cung y đã gặp không biết bao mỹ nữ tài sắc biểu diễn lay động lòng người. Nhưng lúc đó y nào có tâm trạng thưởng thức. Vả lại mấy màn biểu diễn đó đều đa số là do các quan thần sắp xếp. Bọn họ mục đích chủ yếu là muốn lấy lòng y. Còn thật tâm tìm người đam mê mà biểu diễn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Không những vậy, cả ngày y không phải suy nghĩ chuyện triều đình lại tâm tình hướng về chuyện của hắn kế tiếp lại lo lắng về biểu hiện của Lang Kiều. Bây giờ không còn làm vua nữa, lại tự do tự tại. Không có sắp đặt, không có nịnh nọt. Có nên xem là trong họa có phúc hay không?
Triều Thái Phong nhìn nữ nhân đang bung lụa trước mặt. Thoáng chốc liền nhớ đến một hình ảnh thưở thơ ấu.
Lúc đó, y chỉ là một đứa trẻ thiên chân không biết lòng người sâu rộng. Có lần, bị đám hoàng huynh hoàng đệ ức hiếp dụ dỗ mặc váy của nữ nhi. Ấy thế mà y còn tưởng họ thật tâm muốn chơi với mình nên vui vẻ đáp thuận.
Khi ấy, hắn nhìn thấy liền không khỏi tức giận thay y nhưng chẳng hiểu sao lại có chút không nhịn được cười.
Khụ! Hình ảnh lúc đó thật sự rất đáng yêu. Sao nhỉ? Như một cục bông trắng mũm mĩm..
- Hay lắm!
- Phải! Đẹp thật đó!
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía tưng bừng. Cả mấy đứa trẻ ngồi trên lưng phụ mẫu cũng không kiềm được mà hô hào theo đám đông
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Nhóm múa vừa kết màn, chủ của đoàn là một người đàn ông trung niên có lẽ đã qua tuổi tứ tuần liền đứng lên trước cúi đầu cảm tạ những người có mặt.
Làm việc ca múa thường bị gọi là xướng ca vô loài như bọn họ được dân chúng yêu mến là phúc phận mà ông trời ban cho họ.
Bá tánh chung quanh náo nhiệt cũng rất hào phóng mà ủng hộ ngân lượng. Cao Thừa An cũng vậy nhưng vừa mới đặt tay vào túi thì y đã chợt nhớ ra gì đó.
Y.. không có ngân lượng trong người..
"Haiz.."
Cao Thừa An từ nãy đến giờ không ngừng thở dài trong lòng. Y cứ cảm thấy bản thân bị lừa như thế nào.. Mà thôi, ở trong nhà hoài cũng rất ngột ngạt..
Y nhìn A Nhĩ đang vui vẻ vòi vĩnh Triều Thái Phong mua kẹo cho ăn liền có chút tâm tình hơn. Thằng bé vui vẻ là được rồi.
- An ca ca, Phong ca ca mua cho huynh nè!
A Nhĩ hào hứng giơ cây kẹo lên trên cao rồi lắc lắc. Sau đó khẽ ngậm cây kẹo của mình vào miệng rồi chạy lại đưa cho y cây kẹo còn lại.
- Không cần đâu, đệ ăn đi!
Cao Thừa An khẽ khụy một chân yêu chiều xoa đầu đứa nhỏ.
- Không sao đâu ạ! Phong ca ca có nhiều tiền lắm! Chút nữa huynh ăn xong chúng ta kêu huynh ấy mua tiếp!
A Nhĩ nhìn nhìn hắn sau đó khẽ thì thầm vào tai y. A, tiểu quỷ này thật là..
- Bên kia nghe nói có ca múa, chúng ta qua đó đi!
Triều Thái Phong lại gần hai người. Lúc nãy mua đồ hắn có nghe ông chủ nói đoàn ca múa này biểu diễn rất đẹp. Bây giờ bọn họ đang dạo chợ đêm nên ghé qua xem cũng rất phù hợp.
- Ừm, cũng được.
Y nhìn về hướng đó rồi gật đầu. Thư giãn một chút cũng tốt.
- Vậy chúng ta đi thôi!
A Nhĩ là người lên tiếng. Cậu nhóc đứng ở giữa hai người rồi cùng nhau bước đi. Nhìn họ bây giờ không khác gì một gia đình ba người hạnh phúc.
* * *
Ở Lâm gia..
- A Hương, cháu có tìm thấy gì không? Hắn và y vừa rời khỏi không bao lâu thì hai ông cháu họ Lâm đã thay phiên nhau tìm kiếm lá thư trong phòng của y.
Lâm gia gia giờ đây vừa lục trong tủ áo của y vừa hỏi.
- Vẫn chưa ạ!
Lâm A Hương cúi người tìm kiếm trên giường y nhưng nãy giờ vẫn chưa thấy gì cả.
Ở đâu.. ở đâu.. hình như đây rồi!
- Gia gia, có phải cái này không?
Lâm A Hương cầm tờ giấy đã bị nhăn nheo giơ lên chỉa về phía ông mình. Hóa ra là y giấu nó ở dưới gối, chưa kể nó còn bị vò lại trông vô cùng nhăn nhúm.
- Để ta xem thử!
Lâm gia gia nhanh chóng lại gần nhưng rồi bất chợt sắc mặt ông khẽ biến.
Khoan đã, chữ viết này..
- Có gì sao..
Cốc! Cốc!
Thấy ông mình biểu hiện có chút kỳ lạ Lâm A Hương liền nghi hoặc lên tiếng. Nhưng nàng vẫn chưa nói xong thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai đến nữa sao?
- Để con ra mở cửa!
Nàng dúi bức thư vào tay ông rồi nói.
Cạch!
- Xin lỗi hai vị là..
- Hoàng thượng ở đây có phải không?
* * *
Bên phía y và hắn..
- Cẩn thận!
Triều Thái Phong đang nâng A Nhĩ lên vai mình để thằng bé có thể quan sát màn biểu diễn thì Cao Thừa An khẽ lùi trúng vào người hắn. Do mọi người chen chúc quá nhiều nên y vô thức bị người khác đẩy một cái.
- Không sao đâu! Cảm ơn..
Y có chút mất tự nhiên mà muốn nhích người ra một chút nhưng mà đoàn người lại quá mức đông lại còn không ngừng chen lấn khiến y muốn di chuyển cách hắn hai, ba bước chân cũng vô cùng khó khăn.
- Đứng im một lát đi! Sẽ bị thương..
Hắn nhìn xuống y nhẹ giọng.
Hiện tại hắn đang đứng sau y. Góc nhìn này có thể thấy được mái tóc y có bao nhiêu phần mềm mại. Nhiều lúc hắn cũng nghĩ, y có nhiều điểm rất giống nữ nhân. Nào là tóc, đôi mắt và cả cánh môi hồng hào ấy..
- Oa! Đẹp quá!
A Nhĩ nhìn màn biểu diễn trước mặt liền vui vẻ vỗ tay. Hì hì, hôm nay đúng là ngày may mắn mà!
Cao Thừa An nghe tiếng cậu nhóc nhỏ cũng chuyên tâm xem màn trình diễn trước mặt.
Trước đây trong cung y đã gặp không biết bao mỹ nữ tài sắc biểu diễn lay động lòng người. Nhưng lúc đó y nào có tâm trạng thưởng thức. Vả lại mấy màn biểu diễn đó đều đa số là do các quan thần sắp xếp. Bọn họ mục đích chủ yếu là muốn lấy lòng y. Còn thật tâm tìm người đam mê mà biểu diễn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Không những vậy, cả ngày y không phải suy nghĩ chuyện triều đình lại tâm tình hướng về chuyện của hắn kế tiếp lại lo lắng về biểu hiện của Lang Kiều. Bây giờ không còn làm vua nữa, lại tự do tự tại. Không có sắp đặt, không có nịnh nọt. Có nên xem là trong họa có phúc hay không?
Triều Thái Phong nhìn nữ nhân đang bung lụa trước mặt. Thoáng chốc liền nhớ đến một hình ảnh thưở thơ ấu.
Lúc đó, y chỉ là một đứa trẻ thiên chân không biết lòng người sâu rộng. Có lần, bị đám hoàng huynh hoàng đệ ức hiếp dụ dỗ mặc váy của nữ nhi. Ấy thế mà y còn tưởng họ thật tâm muốn chơi với mình nên vui vẻ đáp thuận.
Khi ấy, hắn nhìn thấy liền không khỏi tức giận thay y nhưng chẳng hiểu sao lại có chút không nhịn được cười.
Khụ! Hình ảnh lúc đó thật sự rất đáng yêu. Sao nhỉ? Như một cục bông trắng mũm mĩm..
- Hay lắm!
- Phải! Đẹp thật đó!
Bộp! Bộp! Bộp!
Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía tưng bừng. Cả mấy đứa trẻ ngồi trên lưng phụ mẫu cũng không kiềm được mà hô hào theo đám đông
- Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Nhóm múa vừa kết màn, chủ của đoàn là một người đàn ông trung niên có lẽ đã qua tuổi tứ tuần liền đứng lên trước cúi đầu cảm tạ những người có mặt.
Làm việc ca múa thường bị gọi là xướng ca vô loài như bọn họ được dân chúng yêu mến là phúc phận mà ông trời ban cho họ.
Bá tánh chung quanh náo nhiệt cũng rất hào phóng mà ủng hộ ngân lượng. Cao Thừa An cũng vậy nhưng vừa mới đặt tay vào túi thì y đã chợt nhớ ra gì đó.
Y.. không có ngân lượng trong người..
Danh sách chương