Ngày hôm sau...
- Đây là đâu? Triều Thái Phong nghiêng người ngồi dậy, sau đó nhìn quanh một lượt. Ở đây, là quán trọ mà hai tỷ đệ kia đã đưa bọn họ đến?
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng giúp bản thân thanh tỉnh. Đầu hắn có chút nhức, cố họng lại hơi khát. Xem ra đêm qua hắn uống rượu rất nhiều rượu.
Khẽ nhìn một vòng xung quanh, hắn liền thấy một cái chậu nước để sẵn trên bàn. Có lẽ là do người của quán trọ chuẩn bị.
Hắn rời giường, sau đó lại gần chỗ cái chậu nước rồi bắt đầu rửa mặt.
Cạch!
- Ngài tỉnh rồi sao?
A Sơn thấy hắn liền có chút giật mình. Cậu ta đến đây vốn là xem tình hình coi hắn đã tỉnh chưa. Nhưng mà với gương mặt lãnh khốc đó thì thật sự rất dọa người...Cũng vì vậy mà Như Ngọc tỷ mới không để tỷ tỷ làm việc này. Haiz...cậu ta đúng là bị cho ra rìa rồi. Thà chơi với nhóc con kia còn hơn.
Triều Thái Phong cũng không để ý đến sự xuất hiện của người kia. Hắn vẫn thong thả rửa mặt. Sau đó lấy chiếc khăn được chuẩn bị sẵn mà lau mặt.
- Người đi với ta đâu rồi?
- Hả? À, vị công tử đó đang ở phòng kế bên với A Nhĩ!
Không nghĩ hắn sẽ mở lời nên A Sơn có chút ngơ ngác.
"........."
Triều Thái Phong không đáp, sau đó đặt cái khăn về chỗ cũ.
- Tỷ tỷ....tỷ tỷ nói rằng chút nữa sẽ bảo tiểu nhị bâng thức ăn lên cho mọi người. Mà cảm ơn hai người đã cứu bọn ta vào ngày hôm qua! Vậy... nếu không có gì ta đi trước!
A Sơn kiếm đường mà rời đi. Thật sự cậu ta đó giờ là người có phần rụt rè không thích tiếp xúc với người lạ. Đúng là người này đã cứu tỷ đệ họ nhưng người này trông lạnh nhạt và lãnh khốc quá. Thật sự là không phải cậu không muốn bắt chuyện mà là vì sợ nên không thể làm gì.
- Không cần nói lời đó với ta! Muốn cảm ơn thì đi nói với y là được.
Hắn nhìn cậu ta một cái sau đó bước ra khỏi phòng.
Đêm hôm qua không biết y sao rồi...
Tâm tình liệu có ổn hay không?
Nghĩ nghĩ liền không ngăn được lòng mà đến phòng bên cạnh thăm hỏi.
Thấy hắn rời đi nhanh như vậy A Sơn khẽ thở hắt ra một hơi. Sau đó liền bâng lấy chậu nước mà đem xuống lầu. Ở không cũng chẳng có gì làm, thôi thì làm chút việc có ích cũng không tệ.
Mà tiểu tử hôm qua thích ăn kẹo lắm thì phải. Chút nữa nên mua cho nó một cây hồ lô ngào đường.
................
Phòng của Cao Thừa An...
- Phong ca ca!
Định giơ tay lên gõ cửa phòng hắn thì đã thấy A Nhĩ mở cửa phòng đang đứng vui vẻ trước mặt.
Hắn khẽ nhướn người nhìn vào trong thấy y vẫn còn ngủ thì khẽ rũ mắt nhìn cậu nhóc dưới chân.
- Sao vậy? Không ngủ thêm chút sao?
Hắn xoa đầu cậu nhóc hỏi.
- Đệ tỉnh ngủ rồi! Mà huynh có thấy ca ca hôm qua không ạ?
A Nhĩ ríu rít nói. Nhóc chán quá. Muốn kiếm ca ca đêm qua chơi chung. Huynh ấy tuy có chút rụt rè nhưng lại rất tốt. Đêm qua còn không ngừng kể chuyện cho nhóc nghe nữa!
- Nhóc con kiếm đệ đệ tỷ sao?
Chưa kịp để hắn trả lời thì Kỳ Điệp đã xuất hiện.
Nàng nhìn hắn một cái xem như chào hỏi rồi nói với A Nhĩ đang tròn xoe mắt nhìn mình.
- Để tỷ dẫn đệ xuống gặp A Sơn!
Sau đó liền nhìn hắn nói.
- Đêm qua là công tử đó đưa ngài về phòng. Ừm...bọn ta không biết giữa hai người có gì với nhau. Vả lại...dường như hai người cũng biết về người đàn bà ấy. Nhưng mà dầu sao cũng là hai người cứu giúp tỷ đệ ta. Nếu cần gì thì cứ gọi bọn ta. Giúp được, bọn ta sẽ không từ chối. Với lại....ta thấy công tử ấy cũng rất quan tâm đ ến ngài!
Kỳ Điệp cũng không tính xen vào chuyện người khác nhưng thấy quan hệ của họ rõ ràng là có vấn đề, chưa kể dẫu sao họ cũng cứu giúp nàng và A Sơn vì thế nếu có thể làm gì đó giúp lại họ thì cũng thật tốt. Nàng cũng không muốn phải mắc nợ người khác.
Suy nghĩ của Kỳ Điệp chỉ đơn giản vậy thôi. Nàng có bóng ma tâm lý lúc nhỏ vì thế đối với chuyện được người khác giúp liền có chút nhạy cảm. Cũng vì vậy nàng chưa từng muốn phải mắc nợ ai. Dẫu cho đó có là Như Ngọc tỷ đi nữa.
Triều Thái Phong lúc đầu cũng không để mấy lời nàng nói vào tai nhưng khi nghe đến là y đưa hắn trở về phòng ánh mắt liền khẽ động.
Vậy hóa ra đêm qua không phải là mơ. Mùi hương đó, cảm giác đó thật sự là của y.
Hắn gật đầu máy móc xem như đáp ứng lời nàng rồi khẽ bước vào phòng sau đó đóng cửa lại.
Cạch!
A Nhĩ chắc cũng đói rồi, đi với nàng ta có lẽ sẽ không bị đói bụng.
- Chúng ta đi nha!
Kỳ Điệp mỉm cười nhìn A Nhĩ nói.
- Dạ! Mà tỷ tỷ xinh đẹp là gì của ca ca ấy vậy ạ?
A Nhĩ nhoẻn miệng nhìn nàng hỏi.
- Hơ, nhóc con dẻo miệng thế nhỉ? Tỷ là tỷ tỷ của A Sơn, tên Kỳ Điệp, còn nhóc tên gì?
- Lâm A Nhĩ ạ!
Oa! Thằng bé đáng yêu thật! Y như A Sơn lúc còn nhỏ vậy!
Kỳ Điệp nhịn không được mà véo lấy cái má của đứa nhỏ.
- Đây là đâu? Triều Thái Phong nghiêng người ngồi dậy, sau đó nhìn quanh một lượt. Ở đây, là quán trọ mà hai tỷ đệ kia đã đưa bọn họ đến?
Hắn lắc lắc đầu, cố gắng giúp bản thân thanh tỉnh. Đầu hắn có chút nhức, cố họng lại hơi khát. Xem ra đêm qua hắn uống rượu rất nhiều rượu.
Khẽ nhìn một vòng xung quanh, hắn liền thấy một cái chậu nước để sẵn trên bàn. Có lẽ là do người của quán trọ chuẩn bị.
Hắn rời giường, sau đó lại gần chỗ cái chậu nước rồi bắt đầu rửa mặt.
Cạch!
- Ngài tỉnh rồi sao?
A Sơn thấy hắn liền có chút giật mình. Cậu ta đến đây vốn là xem tình hình coi hắn đã tỉnh chưa. Nhưng mà với gương mặt lãnh khốc đó thì thật sự rất dọa người...Cũng vì vậy mà Như Ngọc tỷ mới không để tỷ tỷ làm việc này. Haiz...cậu ta đúng là bị cho ra rìa rồi. Thà chơi với nhóc con kia còn hơn.
Triều Thái Phong cũng không để ý đến sự xuất hiện của người kia. Hắn vẫn thong thả rửa mặt. Sau đó lấy chiếc khăn được chuẩn bị sẵn mà lau mặt.
- Người đi với ta đâu rồi?
- Hả? À, vị công tử đó đang ở phòng kế bên với A Nhĩ!
Không nghĩ hắn sẽ mở lời nên A Sơn có chút ngơ ngác.
"........."
Triều Thái Phong không đáp, sau đó đặt cái khăn về chỗ cũ.
- Tỷ tỷ....tỷ tỷ nói rằng chút nữa sẽ bảo tiểu nhị bâng thức ăn lên cho mọi người. Mà cảm ơn hai người đã cứu bọn ta vào ngày hôm qua! Vậy... nếu không có gì ta đi trước!
A Sơn kiếm đường mà rời đi. Thật sự cậu ta đó giờ là người có phần rụt rè không thích tiếp xúc với người lạ. Đúng là người này đã cứu tỷ đệ họ nhưng người này trông lạnh nhạt và lãnh khốc quá. Thật sự là không phải cậu không muốn bắt chuyện mà là vì sợ nên không thể làm gì.
- Không cần nói lời đó với ta! Muốn cảm ơn thì đi nói với y là được.
Hắn nhìn cậu ta một cái sau đó bước ra khỏi phòng.
Đêm hôm qua không biết y sao rồi...
Tâm tình liệu có ổn hay không?
Nghĩ nghĩ liền không ngăn được lòng mà đến phòng bên cạnh thăm hỏi.
Thấy hắn rời đi nhanh như vậy A Sơn khẽ thở hắt ra một hơi. Sau đó liền bâng lấy chậu nước mà đem xuống lầu. Ở không cũng chẳng có gì làm, thôi thì làm chút việc có ích cũng không tệ.
Mà tiểu tử hôm qua thích ăn kẹo lắm thì phải. Chút nữa nên mua cho nó một cây hồ lô ngào đường.
................
Phòng của Cao Thừa An...
- Phong ca ca!
Định giơ tay lên gõ cửa phòng hắn thì đã thấy A Nhĩ mở cửa phòng đang đứng vui vẻ trước mặt.
Hắn khẽ nhướn người nhìn vào trong thấy y vẫn còn ngủ thì khẽ rũ mắt nhìn cậu nhóc dưới chân.
- Sao vậy? Không ngủ thêm chút sao?
Hắn xoa đầu cậu nhóc hỏi.
- Đệ tỉnh ngủ rồi! Mà huynh có thấy ca ca hôm qua không ạ?
A Nhĩ ríu rít nói. Nhóc chán quá. Muốn kiếm ca ca đêm qua chơi chung. Huynh ấy tuy có chút rụt rè nhưng lại rất tốt. Đêm qua còn không ngừng kể chuyện cho nhóc nghe nữa!
- Nhóc con kiếm đệ đệ tỷ sao?
Chưa kịp để hắn trả lời thì Kỳ Điệp đã xuất hiện.
Nàng nhìn hắn một cái xem như chào hỏi rồi nói với A Nhĩ đang tròn xoe mắt nhìn mình.
- Để tỷ dẫn đệ xuống gặp A Sơn!
Sau đó liền nhìn hắn nói.
- Đêm qua là công tử đó đưa ngài về phòng. Ừm...bọn ta không biết giữa hai người có gì với nhau. Vả lại...dường như hai người cũng biết về người đàn bà ấy. Nhưng mà dầu sao cũng là hai người cứu giúp tỷ đệ ta. Nếu cần gì thì cứ gọi bọn ta. Giúp được, bọn ta sẽ không từ chối. Với lại....ta thấy công tử ấy cũng rất quan tâm đ ến ngài!
Kỳ Điệp cũng không tính xen vào chuyện người khác nhưng thấy quan hệ của họ rõ ràng là có vấn đề, chưa kể dẫu sao họ cũng cứu giúp nàng và A Sơn vì thế nếu có thể làm gì đó giúp lại họ thì cũng thật tốt. Nàng cũng không muốn phải mắc nợ người khác.
Suy nghĩ của Kỳ Điệp chỉ đơn giản vậy thôi. Nàng có bóng ma tâm lý lúc nhỏ vì thế đối với chuyện được người khác giúp liền có chút nhạy cảm. Cũng vì vậy nàng chưa từng muốn phải mắc nợ ai. Dẫu cho đó có là Như Ngọc tỷ đi nữa.
Triều Thái Phong lúc đầu cũng không để mấy lời nàng nói vào tai nhưng khi nghe đến là y đưa hắn trở về phòng ánh mắt liền khẽ động.
Vậy hóa ra đêm qua không phải là mơ. Mùi hương đó, cảm giác đó thật sự là của y.
Hắn gật đầu máy móc xem như đáp ứng lời nàng rồi khẽ bước vào phòng sau đó đóng cửa lại.
Cạch!
A Nhĩ chắc cũng đói rồi, đi với nàng ta có lẽ sẽ không bị đói bụng.
- Chúng ta đi nha!
Kỳ Điệp mỉm cười nhìn A Nhĩ nói.
- Dạ! Mà tỷ tỷ xinh đẹp là gì của ca ca ấy vậy ạ?
A Nhĩ nhoẻn miệng nhìn nàng hỏi.
- Hơ, nhóc con dẻo miệng thế nhỉ? Tỷ là tỷ tỷ của A Sơn, tên Kỳ Điệp, còn nhóc tên gì?
- Lâm A Nhĩ ạ!
Oa! Thằng bé đáng yêu thật! Y như A Sơn lúc còn nhỏ vậy!
Kỳ Điệp nhịn không được mà véo lấy cái má của đứa nhỏ.
Danh sách chương