Hai đứa trẻ ngày qua ngày đều vui vẻ chơi với nhau. Và thậm chí cả gia đình hai bên cũng là bạn than thiết lâu năm.

Có nhiều khi một trong hai đến nhà đối phương chơi, trưởng bối đều sẽ luôn miệng trêu ghẹo các kiểu như.

- Hồi đó ba mẹ có hứa hôn cho hai đứa đó! Ài, cứ tưởng là có con dâu nhưng mà con rể cũng không tệ ha!

Lúc đó A Luân sẽ ngượng đỏ mặt sau đó lắp bắp chu môi cãi lại. Còn A Nam một bên vui vẻ cười như thầm tán đồng.

Và như thế cặp đôi thanh mai trúc mã cùng nhau lớn khôn. Cùng nhau vui. Cùng nhau cười.

Họ suốt ngày cứ như hình với bóng ấy. Khiến cho mấy bạn nam trong trường cứ thường hay trêu chọc. Còn các bạn nữ thì chia thành hai phái. Một là tiếc hùi hụi vì nam thần có đôi có cặp. Một là âm thầm cười hạnh phúc vì cp mình ship quá ư là real!

Mà cả hai cũng không để tâm làm gì. Bởi lẽ họ vốn gắn kết với nhau từ nhỏ cơ mà. Do đó trong lớp cũng luôn ngồi chung một bàn. Nếu A Nam đi chơi bóng rổ hay bóng đá thì A Luân sẽ ở một bên chuẩn bị đồ ăn thức uống. Còn nếu A Luân muốn đọc sách truyện gì đó thì A Nam sẽ lập tức chạy xuống thư viện mượn rồi mang lên cho cậu. Sẵn tiện mua luôn cả đồ ăn tặng kèm. Tình cảm thắm thiết như vậy thật khiến người ta khômg khỏi cắn khăn ghen tỵ mà!!!

...............

- A Nam, cậu mau lên! Sắp tới giờ xuất phát rồi!!

A Luân vừa chuẩn bị đồ đạc vừa cau mày nhìn cậu bạn đang ngủ trên giường. Họ bây giờ học lớp mười rồi. Nhưng mà cái tính cẩu thả của A Nam vẫn không chịu bỏ. Biết rõ hôm nay đi cắm trại với lớp mà vẫn ngủ li bì không chịu dậy.

- A Nam, dậy đi!!!

A Luân khẽ đứng cạnh giường kêu cậu bạn quý hóa mau tỉnh dậy. Mà nói ra thì phải là bạn trai mới đúng. Bởi lẽ đầu năm lớp mười khi biết cả hai chung lớp A Nam đã tỏ tình với cậu. Lúc đó cậu còn sốc không biết nói thế nào.

Phải biết rằng A Nam là con cưng của tập đoàn họ Triều. Là cậu ấm khét tiếng ấy không đùa đâu. Chưa kể nhan sắc và tài năng cũng không thiếu thốn gì. Còn cậu tuy xuất thân cũng không phải kiểu nghèo khổ nhưng dĩ nhiên là không bằng nhà của A Nam rồi. Chỉ là hai gia đình lại rất thân với nhau. Nghe nói là hồi đó ba mẹ cậu từng giúp đỡ ba mẹ A Nam rất nhiều. Do đó quan hệ của hai nhà lúc nào cũng khắn khít cả.

Lúc đầu cậu còn tự ti sợ mình không đủ tiêu chuẩn làm một người bạn trai tốt. Rồi lại sợ cô chú phản đối vì dù sao A Nam cũng là con nối dỗi. Do đó có một khoảng thời gian cậu luôn trốn tránh A Nam.

Ấy thế mà A Nam lại như biết được lo sợ của cậu. Thậm chí không từ bỏ mà còn cương quyết hơn. Và đỉnh điểm là cậu ấy thú nhận về giới tính của mình cho ba mẹ nghe. Tuy là ba của cậu ấy có chút nghiêm khắc và cổ hủ nên có chút ghét bỏ nhưng ngược lại mẹ của A Nam lại vô cùng thích thú khi biết người con mình yêu là cậu. Do đó bà liền ở phía sau âm thầm giúp đỡ. Thậm chí là còn răn đe chồng mình bảo không được làm khó cậu và A Nam.

Cũng nhờ vậy mà A Nam càng thêm tự tin, quyết tâm hơn để theo đuổi cậu.

Nhưng mà ài...cứ gặp mặt anh là cậu né như né tà nên khiến A Nam không khỏi ủ rũ. Sau cùng là phải nhờ mẫu thân đại nhân ra tay giúp đỡ.

Lúc mà gặp mặt ấy. Cậu lo muốn chết luôn. Sợ cô sẽ mắng mỏ rồi bảo cậu biến khỏi cuộc sống của A Nam.

Nhưng mà không ngờ cô lại dịu dàng nắm tay cậu. Sau đó kể cậu nghe những lần A Nam ríu rít kể về mình. Còn nói, A Nam lúc nào cũng quan tâm cậu. Chỉ cần là thứ cậu muốn dù có khó cỡ nào anh cũng nhất định sẽ lấy cho bằng được.

Mà những chuyện đó cậu biết chứ. Bởi lẽ cậu cũng yêu anh mà. Và cứ thế nước chảy thì đá mòn. Hai người có tình tự nhiên trở thành người yêu đôi lứa.

Cuộc sống hẹn hò của hai người phải nói là vô cùng tốt luôn. Tuy A Nam có cái tính hay ghen nhưng cậu lại không cảm thấy nó có vấn đề gì cả. Bởi A Nam của cậu luôn biết cách kiềm chế chính mình, miễn là những người kia không làm gì quá đáng thì A Nam đương nhiên cũng sẽ không chấp nhất!

Đến gần cuối năm lớp mười. Cậu và A Nam quyết định sẽ ra ngoài ở riêng. Mà nói ở riêng vậy thôi chứ nhà vẫn sát rạt bên cạnh hai bên gia đình ấy. Cũng phải nói mẹ của A Nam chu đáo. Cô ấy sắp xếp mọi thứ phải nói là đâu ra đó!

Và bây giờ, cuộc sống của họ vẫn vô cùng hạnh phúc. Chỉ là con heo lười A Nam vẫn chưa chịu dậy mà thôi.

- A Nam, mau dậy đi! Cậu muốn trễ hả? - A Luân....còn sớm mà...

- Sớm cái gì chứ? Ba mươi phút nữa là xuất phát rồi! Dậy dậy mau dậy cho tớ!!

Mặc cho A Luân kêu thế nào A Nam vẫn cứ nằm lì ra. Hết cách A Luân đành thở dài ngao ngán.

- Cậu mà không đi thì tớ đi một mình ấy, cậu ở lại mà...

Chưa kịp dứt lời đã bị ai đó kéo xuống. Lực không mạnh lắm nhưng vì khá bất ngờ nên cậu liền đổ nhào nằm đè lên người A Nam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện