Yến Hàng làm đồ ăn sáng cho hai người cực kỳ nhanh, hôm nay làm món cơm Risotto, Sơ Nhất vừa đánh răng vừa đứng bên cạnh hắn nhìn nhìn.



Trước đây ở nhà luôn cảm thấy ăn sáng phức tạp như vậy là hoàn toàn không có khả năng, bởi vì mẹ Sơ luộc há cảo thôi còn bên cháy bên sống, lại còn chửi bới loạn lên, nên bình thường cậu cứ cầm tiền đi mua cái bánh bao hay gì đó cho xong chuyện.



Bây giờ nhìn Yến Hàng làm cơm, lại cảm thấy thôi thì vẫn phải xem là ai nấu đã, rửa mặt xong, hai phần cơm đã được cho vào lò nướng hẹn giờ xong xuôi.



"Trong tủ lạnh có sữa," Yến Hàng nói, "Em muốn uống nóng thì đổ ra rồi hâm lại bằng lò vi sóng."



"Lạnh cũng, được." Sơ Nhất nói.



Yến Hàng đi rửa mặt, Sơ Nhất đứng trước lò nướng nhìn chằm chằm.



Cậu trước đây không thích nhà bếp, phòng bếp nhà cậu lộn xà lộn xộn, có những chỗ vết dầu mỡ cáu bẩn không bao giờ lau sạch nổi, lọ dầu lọ muối đều bị nứt toác, nhìn kiểu gì cũng không thể vui vẻ được.



Tới nhà Yến Hàng ăn cơm rồi mới thấy phòng bếp nhà Yến Hàng khác biệt hoàn toàn.



Sạch sẽ cực kỳ, tuy rằng Yến Hàng và chú Yến đều lôi lôi kéo kéo nhường nhau rửa bát, những chỗ khác lại được dọn dẹp đến nơi đến chốn, nhìn thực thoải mái.



Lò nướng keng một tiếng.



"Ăn được rồi!" Yến Hàng vừa rửa mặt vừa hô một tiếng.



"A!" Sơ Nhất cũng hô một tiếng đáp lại.



Đột nhiên Yến Hàng từ trong nhà vệ sinh thò đầu ra: "Sao thế?"



"Không, sao mà." Sơ Nhất ngẩn người.



"Vậy em a cái gì mà a?" Yến Hàng nói, "Anh còn tưởng em bị bỏng đấy chứ."



"Em chỉ là trả, trả lời một tiếng." Sơ Nhất nói.



"Em ừ không được à?" Yến Hàng nói.



"Nghe không, không đủ lớn." Sơ Nhất nói.



Yến Hàng cười cười: "Được rồi, lấy cơm ra trước đi đã."



Cơm thơm cực kỳ thơm, Sơ Nhất nuốt một ngụm nước bọt, lấy sữa ra, ngồi bên cạnh bàn, bồn chồn lo lắng đợi Yến Hàng đi ra.



Yến Hàng mới vừa đi tới bên cạnh bàn, cậu lập tức cầm đũa cúi đầu khởi động.



"Không cần đợi anh." Yến Hàng cười nói.



"Giả vờ thôi, làm, làm bộ một tí," Sơ Nhất vừa ăn vừa nói, "Đừng, đừng tưởng thật."



"Ăn ngon không?" Yến Hàng cầm đũa lên.



"Ừm." Sơ Nhất gật đầu.



"Đầu bếp thích khách hàng như em nhất," Yến Hàng vừa ăn vừa nói, "Cực kỳ có cảm giác thành công."



"Chủ yế là em, cũng chưa từng, từng ăn món gì quá, quá ngon." Sơ Nhất cười cười.



"Hết năm nay anh định xin giám đốc xuống làm dưới nhà bếp." Yến Hàng nói.



"Không, không làm quản lý, nữa?" Sơ Nhất có chút giật mình.



"Vốn anh cũng đâu muốn làm," Yến Hàng nói, "Làm đến Tết coi như cũng quen với công việc ở vị trí này một chút, anh muốn xuống bếp làm."



"Vậy là muốn bắt, bắt đầu lại, từ đầu, sao?" Sơ Nhất hỏi.



"Chắc chắn rồi, xuống bếp anh chính là người mới, nhất định phải làm từ thấp nhất làm lên," Yến Hàng nói, "Không sao, anh cũng không muốn gì khác, làm gì cũng như nhau thôi."



"Tiền không, không giống nhau," Sơ Nhất nhắc nhở hắn, "Anh sẽ bị, bị ép biến thành chúa, keo kiệt."



"Sao thế," Yến Hàng nở nụ cười, "Sợ không giữ nổi vị trí đứng đầu trong làng keo kiệt à?"



"Nhường cho anh." Sơ Nhất rất hào phóng mà phất tay một cái.



Hôm nay ra ngoài Yến Hàng không gọi taxi đến dưới lầu, hơn nữa còn là cùng nhau ra ngoài đi xe buýt.



Ngày đó hắn nhận cuộc điện thoại kỳ quái, sau đó tại sao lại đột nhiên trở nên sốt sắng như vậy, Sơ Nhất không hỏi gì, cậu cảm thấy có thể liên quan đến việc của chú Yến.



Hôm nay không còn bồn chồn như vậy nữa, có lẽ đã xử lý xong xuôi? Hay là điều chỉnh tốt tâm trạng rồi?



Thực ra Sơ Nhất băn khoăn rất nhiều, thuốc của Yến Hàng, nhìn qua hẳn không phải loại có thể tùy tiện mua ngoài hiệu thuốc, vậy là thuốc gì?



Tại sao lại phải uống thuốc?



Có điều cậu chẳng dám hỏi.



Hơn nữa tại sao hôm nay là thứ bảy, Yến Hàng còn dậy sớm như vậy đi làm, cậu cũng không dám hỏi.



Tạm thời cậu chỉ dám lấy trạng thái cảm xúc của Yến Hàng làm tiêu chuẩn, hiện giờ Yến Hàng thoải mái là được, Yến Hàng vui vẻ là được, Yến Hàng bình tĩnh là được.



Cái khác đừng nói.



"Mấy ngày này anh sẽ cực kỳ bận," Yến Hàng đứng bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa xe, "Công việc của bọn anh hiện đang điều chỉnh, rất nhiều vấn đề, tuần này có lẽ anh chẳng thể nghỉ ngơi được rồi."



"A." Sơ Nhất gật gật đầu, chẳng trách hôm nay lại phải đi sớm như vậy.



"Buổi tối anh còn phải đi..." Yến Hàng do dự một chút, "Gặp bác sĩ, cho nên sắp tới không rủ em đi chơi được."



"Bác, bác sĩ gì?" Sơ Nhất nghiêng đầu.



"Bác sĩ tâm lý," Yến Hàng cười cười, "Không có chuyện gì, trước đây anh cũng từng gặp."



Sơ Nhất gật gật đầu không lên tiếng.



Một lát sau mới nhỏ giọng hỏi, "Nếu như em tới ăn, ăn cơm, anh có thể giảm, giảm giá không?"



Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, cười nói: "Có thể nha."



"Há," Sơ Nhất đáp một tiếng, "Vậy..."



"Em muốn tới thì tới," Yến Hàng cười nói, "Uống cốc nước thôi không ăn cơm cũng sẽ không đuổi em đi."



"Em cũng không, không phải đại gia." Sơ Nhất nói.



Cuối tuần, mấy người ở ký túc xá, người bản địa trừ Chu Xuân Dương ra, Cao Hiểu Dương và Ngô Húc đều về nhà, còn lại những người khác đều ngủ thẳng cẳng tới tận trưa.



Có điều Chu Xuân Dương luôn thức dậy sớm hơn một tí, giờ này chắc cũng sắp dậy rồi.



Sơ Nhất vào cửa hàng gần đó mua một phần mì hải sản tươi.



Tiệm này do Chu Xuân Dương phát hiện ra, một phần mì 18 đồng, còn tặng thêm một chai coca nhỏ, gã thấy rất rẻ.



Sơ Nhất thấy chả rẻ tẹo nào, chai coca nhỏ mua sỉ chỉ có 1 đồng, phần mì 17 đồng, ở trong cũng không được mấy hải sản...



Xách theo hộp mì về đến cầu thang tầng 4, đã thấy Chu Xuân Dương vừa vặn thắt lưng vừa ngáp dài đi tới.



"Sơ Nhất?" Cậu ta dừng lại, "Về sớm vậy?"



"A." Sơ Nhất cười cười.



"Cuối tuần mà, tôi tưởng cậu thứ hai mới về." Chu Xuân Dương nói.



"Không," Sơ Nhất không biết nên nói thế nào, vì vậy đưa thẳng hộp mì trong tay cho Chu Xuân Dương, "Cho cậu."



"Há," Chu Xuân Dương nhận xong mới ngẩn người, "Cái gì thế?"



"Mì hải sản tươi," Sơ Nhất nói, "Ăn, ăn sáng."



"Mấy phần vậy?" Chu Xuân Dương mở túi ra nhìn bên trong một chút.



"Một phần không, không đủ ăn, á?" Sơ Nhất hỏi.



"Cậu đặc biệt mua đồ ăn sáng cho tôi?" Chu Xuân Dương nhìn cậu.



Lời này hỏi xong, đột nhiên Sơ Nhất có chút lúng túng.



"A." Cậu đáp một tiếng.



"Không cần khách sáo như thế đâu," Chu Xuân Dương nói, "Chỉ chọn quà hộ thôi mà, tôi cũng vừa hay muốn đi dạo phố."



Cảm tạ trời!



Cảm tạ Ông trời!



Amen!



Đột nhiên Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, sau đó vừa vui mừng vì Chu Xuân Dương tự mình tìm được lý do tránh được một trận lúng túng, lại vừa phiền muộn vì rõ ràng Chu Xuân Dương giúp cậu chọn quà mà cậu hoàn toàn chẳng nghĩ tới việc cảm ơn người ta.



Nếu như không phải trùng hợp cậu dùng lý do khác để mua mì hải sản tươi cho Chu Xuân Dương, Chu Xuân Dương sẽ cảm thấy cậu thế nào đây, cùng cậu chạy suốt cả một buổi trưa chọn quà...



Sơ Nhất thở dài, thấy chính mình thật hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm đối nhân xử thế gì cả.



"Đi ra sân tập đằng sau đi," Chu Xuân Dương nói, "Đại Cường gần sáng mới về, giờ đang ngáy rầm rầm làm tôi thực muốn cầm dao xiên cậu ta một phát."



"Ừm." Sơ Nhất cười cười.



"Cái này mua ở tiệm mì tôi nói hả?" Chu Xuân Dương hỏi.



"Ừ, có thêm, thêm coca." Sơ Nhất nói.



"Cậu uống coca đi," Chu Xuân Dương nói, "Tôi đang giảm cân."



Sơ Nhất nhìn cậu ta một chút.



"Dáng người không đẹp như cậu," Chu Xuân Dương nói, "Tôi ngoại trừ chơi bóng rổ cũng lười thể thao, hơi hơi cưỡng ép tự an ủi bản thân."



"Cậu cao." Sơ Nhất nói.



Trong ký túc xá ngoài Ngô Húc ra, ai cũng có chiều cao mà cậu ghen tỵ.



"Đẹp trai không dựa vào chiều cao, mặt mới là quan trọng." Chu Xuân Dương nói.



Sơ Nhất há miệng, không nói nên lời.



Lúc này trên sân tập không có ai, hai người bọn họ ngồi trên khán đài, Chu Xuân Dương ở bên cạnh vui vẻ ăn mì hải sản tươi, Sơ Nhất nhìn sân bóng vắng lặng.



Lần đầu tiên kể từ khi tới trường cậu mới thấy sân bóng vắng vẻ như vậy.



"Có phải cậu không biết chơi bóng rổ không?" Chu Xuân Dương hỏi.



"Ừ," Sơ Nhất cười cười, "Bóng gì cũng, cũng không biết."



"Mới đầu còn cảm thấy cậu rất hướng nội, sau đó quen nghe cậu nói chuyện rồi liền thấy không phải," Chu Xuân Dương vừa ăn vừa nói, "Có lúc lại vẫn thấy hướng nội."



"Nói đúng hơn là, là nói chuyện, khó khăn." Sơ Nhất nói.



"Nói chậm một chút là được," Chu Xuân Dương nói, "Hồi bé gần nhà tôi có thằng nhóc bị tật chớp mắt, tôi bắt chước nó, bắt chước mấy ngày xong đời luôn, tôi chớp mắt còn ghê hơn nó, suýt chút nữa bị bố tôi đập chết."



Sơ Nhất không nhịn được ha ha cười ra tiếng, quay đầu nhìn cậu ta.



"Sau đó tôi tập chớp mắt thật chậm, cố gắng kiềm chế," Chu Xuân Dương nói, "Thế là khỏi, cậu có thể thử xem, nói chậm chút."



"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, vẫn hơi buồn cười.



Có điều... Nói chậm lại, điều này làm cậu nhớ tới chú Yến.



Đó là người đầu tiên an ủi cậu rằng nói lắp không có gì ghê gớm.



"Hôm nay cậu có chuyện gì à?" Chu Xuân Dương hỏi.



"Không có." Sơ Nhất nói.



"Lát nữa đi vòng vòng không, kêu mấy người kia đi dạo một lát đi." Chu Xuân Dương nói.



"Được." Sơ Nhất gật đầu.



Đám người ký túc xá bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, thực ra cũng không có mục đích gì, chỉ là ngồi xe vào nội thành, sau đó đi dạo ngoài phố, đến giờ ăn tìm chỗ ăn.



Sơ Nhất vẫn thấy thật thú vị.



Trước đây cậu rất sợ đứng trong đám đông, nhưng bây giờ nếu như đi cùng đám người ký túc xá, cậu đã dần dần có thể thả lỏng, cảm nhận được mùi vị có "bạn học."



Lý Tử Cường bị mấy người khác cưỡng chế lôi từ trên giường dậy.



"Con mẹ nó tôi vừa mới ngủ!" Cậu ta cực kỳ bất mãn rống lên.



"Nếu cậu không muốn đi cùng chúng tôi, cả ngày hôm nay cậu có thể..." Trương Cường nói liếc mắt nhìn về phía Tô Bân, "Ở cùng với nó."



"Đệt." Lý Tử Cường rời giường.



Trước khi ra cửa, Sơ Nhất liếc mắt nhìn về phía giường Tô Bân, Tô Bân vẫn vô cùng bình tĩnh chơi điện thoại di động.



Bị người khác cô lập là chuyện rất đáng sợ, mùi vị này Sơ Nhất đã tinh tế trải nghiệm suốt mười mấy năm.



Rất nhiều lúc cậu sẽ ra tín hiệu, muốn cho Tô Bân cơ hội nho nhỏ, giúp cậu ta có thể hòa đồng với mọi người, nhưng ... e rằng Tô Bân không cần.



Vậy là không giống mình, Tô Bân chủ động tự cô lập chính mình với bên ngoài, cảm giác khinh thường việc làm bạn với bọn họ lúc nào cũng tản mát xung quanh cậu ta.



Sơ Nhất thở dài, đóng cửa lại.



Trên thế giới này có vô số người.



Đáng yêu nhất vẫn là Chó đất.



Đẹp trai nhất chính là Yến Hàng.



"Hôm nay đến ga tàu hỏa chơi chút đi," Chu Xuân Dương nói, "Đợt này du khách rất nhiều, đến Quốc khánh thì chỗ nào chỗ nấy cũng đầy người cho mà xem."



Quốc khánh?



Có lẽ bởi vì cậu còn chưa lấy lại tinh thần vì trường học mới, hoàn cảnh mới, cậu hoàn toàn không nhận thức được sắp Quốc khánh rồi.



"Các cậu Quốc khánh có về nhà không?" Hồ Bưu hỏi.



"Về chứ," Lý Tử Cường nói, "Cậu không về hả?"



"Nhất định về rồi, về nhà khóc lóc giả bộ đáng thương xin bà ngoại ít tiền." Hồ Bưu nói.



"Tôi cũng về," Trương Cường nói, "Sơ Nhất thì sao?"



"Không về," Sơ Nhất nói, "Tôi muốn làm, làm thêm."



"Mẹ tôi mà biết cậu nhất định sẽ muốn nhận cậu làm con nuôi," Hồ Bưu nói, "Có thể lắm, khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ lại muốn đi làm thêm."



Sơ Nhất cười cười không lên tiếng.



Có làm thêm hay không cậu thật không nghĩ tới, Yến Hàng bảo sẽ hỏi thăm giúp cậu, cậu muốn chờ tin tức bên phía Yến Hàng trước.



Đi làm thêm dịp Quốc khánh, hoàn toàn là kiếm cớ.



Cả một phòng ký túc xá đi hết, tất cả đều về nhà, chỉ còn mỗi cậu.



Từ khi cậu tới đây đến giờ, chỉ có mỗi dì liên lạc với cậu, thỉnh thoảng nhắn Wechat hỏi thăm tình hình cậu, mà cậu chủ động gọi điện thoại về cũng chỉ gọi cho dì và ông bà nội.



Đến bây giờ cậu vẫn chưa dám liên lạc về cho mẹ Sơ hoặc ông bà ngoại, cậu sợ điện thoại bị cúp ngang, hoặc sẽ nghe được cái gì đó làm cậu khó chịu.



Chủ yếu nhất, cậu thấy trong nhà căn bản không có ai chờ điện thoại của cậu hết.



Càng không có người để ý xem cậu có về nhà hay không.



---



"Tiểu Yến," Vương Đàn Đàn đi tới, "Thời gian biểu xếp ca dịp Quốc khánh, cậu xem một chút xem tổ cậu có chỗ nào muốn điều chỉnh không."



"Vâng, chị Vương vất vả rồi," Yến Hàng cầm lên xem, "Quốc khánh chị không chừa ra hai ngày để về nhà sao?"



Vương Đàn Đàn không phải người bản địa, nhưng nhà cách đây cũng không quá xa.



"Không cần, còn một đống việc đây, ăn tết xong quay lại cũng vậy," Vương Đàn Đàn cười, "Cậu thì sao?"



"Em sống một mình," Yến Hàng nói, "Không cần về nhà."



Vương Đàn Đàn ngẩn người, một lát sau mới cười nói: "Chẳng trách chị cứ cảm thấy cậu chững chạc hơn mấy đứa cùng lứa nhiều... Mấy ngày nghỉ hai chúng ta cùng lăn lộn vậy."



"Ừm." Yến Hàng gật đầu cười.



Gần tới kỳ nghỉ, khách hàng tới khách sạn bắt đầu tăng lên, nhà hàng bọn họ khách cũng tăng lên theo, còn chưa tới giờ cao điểm buổi trưa đã bắt đầu bận túi bụi

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện