Yến Hàng thực sự rất hiếm khi khóc, so với cậu chẳng có chuyện gì lớn cũng đã cay mũi, Sơ Nhất cảm thấy Yến Hàng rất kiên cường, chú Yến là lão hồ ly bất động thanh sắc, thì Yến Hàng là tiểu hồ ly đặc biệt kiên cường.



Có vài lần hắn không khống chế được tâm tình mà bật khóc Sơ Nhất mới cảm thấy Yến Hàng không thực sự mạnh mẽ như những gì bình thường hắn thể hiện ra bên ngoài.



Chỉ là hắn rất giỏi che giấu cảm xúc mà thôi.



Sơ Nhất ngồi xổm trước bia mộ, bốn phía yên tĩnh, thảng có tiếng chim hót, hoặc tiếng loài côn trùng nào đó kêu vang.



Ngoại trừ những thứ đó ra một chút âm thanh khác cũng không có, thậm chí không nghe được tiếng Yến Hàng khóc.



Nhưng tay cậu đang đặt trên lưng Yến Hàng có thể cảm nhận được, quả thật Yến Hàng đang khóc.



Một chút tiếng động cũng không có.



Cứ như vậy ngồi dưới đất ôm đầu gối, chôn mặt vào cánh tay.



Sơ Nhất không hiểu được cảm xúc của Yến Hàng ngay lúc này, cậu chỉ có thể suy đoán.



Dù sao cậu với bố Sơ cũng không có tình cảm sâu đậm như thế, lúc biết tin bố Sơ bị bắt cậu cũng có hơi cay mũi, nhưng nhiều hơn là cậu muốn biết tại sao.



Yến Hàng lại khác, Yến Hàng và chú Yến luôn luôn ở bên cạnh nhau, tuy rằng chỗ ở không cố định, không có một căn nhà truyền thống đúng nghĩa, nhưng Yến Hàng đã từng nói, nhà không chỉ là tên gọi, mà là tình cảm giữa con người, chỉ cần hắn và chú Yến ở bên nhau, nơi đâu cũng là nhà.



Sau khi chú Yến mất tích, có vẻ Yến Hàng sống rất tốt, ngoại trừ việc bị mất ngủ giống như lúc trước, cũng không có bất kỳ biểu hiện không ổn nào khác.



Mà cho tới bây giờ, ngay trước mắt, là dấu vết chú Yến để lại.



Loại cảm giác mất mát đó mới lại đột ngột bùng lên lần thứ hai.



Chú Yến lâu như vậy rồi không có tin tức, đột nhiên phát hiện ra, trong tay chú có bức ảnh chụp Yến Hàng.



Cậu không biết bây giờ Yến Hàng đang cảm thấy oan ức, vui mừng, tức giận hay là nhớ nhung.



Sơ Nhất không lên tiếng an ủi, chỉ có bàn tay vẫn luôn đặt trên lưng Yến Hàng.



Cậu không tìm được lời nào để an ủi, cũng không cảm thấy Yến Hàng cần được an ủi ngay lúc này.



Khóc cũng tốt mà, lúc muốn khóc thì phải khóc, tại sao phải khuyên anh đấy đừng khóc.



Sơ Nhất lần lượt đem các món đồ lấy từ trong lư gạo ra xếp vào trở lại như cũ, trước đây chẳng qua cậu chỉ cảm thấy chú Yến là một người rất thú vị, bây giờ thấy những thứ này, lại cảm thấy chú Yến còn là một người thực ôn nhu.



Sơ Lập Tân bị bắt rồi được thả ra, hẳn chú ấy cũng biết rồi, chắc cũng biết cảnh sát đã rõ chuyện gì xảy ra lúc ấy, tại sao còn chưa xuất hiện.



Sơ Nhất khe khẽ thở dài.



Yến Hàng khóc không lâu, ít nhất là nhanh hơn cậu khóc nhiều.



Nhưng Yến Hàng vẫn úp mặt vào cánh tay chưa ngẩng đầu dậy, Sơ Nhất biết tại sao, Yến Hàng ít nói như vậy, trước nay vẫn luôn che giấu chính mình như vậy, đương nhiên sẽ không lúc mắt mũi đỏ hoe mà ngẩng đầu đâu.



Bóng cây tùng bên cạnh chuyển dần từ trên người Yến Hàng sang cánh tay Sơ Nhất, Yến Hàng thở dài khe khẽ, ngẩng đầu lên, nhìn sang phía cậu.



Quả nhiên, mắt không đỏ, mũi cũng không luôn, ngoại trừ trên trán bị quần áo hằn lên có chút vệt đỏ, trong ánh mắt Yến Hàng không hề có chút vết tích nào về việc vừa khóc xong.



"Đi thôi," hắn chậm rãi đứng lên, tay chống đầu gối, dừng lại một chốc rồi mới đứng thẳng dậy, chầm chầm xoay người, "Lái xe quay về vừa kịp ăn cơm tối."



"Ừm," Sơ Nhất gật gật đầu, "Có cần để, để lại cái gì để chú, chú Yến biết ..."



"Không cần," Yến Hàng liếc mắt nhìn lư hương, "Ông ấy vươn tay sờ một cái là biết có người động vào, đồ vật bên trong cũng không bày đúng y như cũ."



"Chú ấy có thể nhớ, nhớ mấy thứ này?" Sơ Nhất có chút giật mình.



"Không chắc," Yến Hàng cười cười, "Có điều ông ấy vẫn thường khiến anh phải giật nảy mình đấy."



Sau khi rời khỏi nghĩa trang, nhìn cảnh tượng phồn hoa hai bên đường, Yến Hàng cảm thấy lực chú ý cũng nhờ cảnh phố xá biến hóa không ngừng làm phân tán bớt, tâm trạng cũng dần dần ổn định lại ít nhiều.



Chuyện bố hắn có ảnh của hắn, Thôi Dật chắc không biết, nếu không đã không để cho hắn đi tới đây, hơn nữa với tính cách của bố hắn, ông ấy đã quyết định trốn đi, sẽ không dễ dàng để cho bất cứ ai phát hiện ra mình.



"Đi ăn gì?" Sơ Nhất ở bên cạnh hỏi.



"Mấy quán cơm lão Thôi giới thiệu, chọn cái gần đây nhất đi," Yến Hàng nói, "Bản đồ cũng không hiện tên cửa tiệm, chỉ có thể tìm theo đường đi thôi, xem qua một chút xem, chú ấy lâu rồi không về đây, không biết chừng đều đã giải tán cả rồi."



"Anh còn hoài, hoài niệm hộ người, ta." Sơ Nhất cười cười.



"Ừa," Yến Hàng đánh tay lái, theo hướng dẫn lái xe vào một con đường nhỏ, "Mười mấy năm rồi, em về nhà một chuyến cũng có thể hoài niệm, cái siêu thị này, cái chợ kia, quần lót mười đồng ba cái á ..."



"Mười đồng năm cái cũng, cũng có," Sơ Nhất nói, "Em từng mặc rồi."



"Không nhuộm đỏ JJ luôn à." Yến Hàng xì một tiếng.



"Vẫn ổn," Sơ Nhất cười cười, "Em mặc thủng lỗ vẫn, vẫn còn phai, lúc giặt cũng phai, phai màu, em còn nghĩ liệu có, phải là làm bằng thuốc, thuốc nhuộm hay, không đấy."



Yến Hàng cười ha ha nửa ngày: "Aiz, dù gì cũng lớn lên ở thành phố, chất lượng cuộc sống còn không bằng đứa lớn lên trong núi."



"Bây giờ tốt rồi," Sơ Nhất nói, "Quần lót đều, đều có hoa, văn."



"Đấy là của anh." Yến Hàng nói, "Em có từng mua à chúa keo kiệt này."



"Anh không phục có, có thể mặc của, em," Sơ Nhất nói, "Mười đồng ba, ba cái không phai màu."



"Cút." Yến Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em nhìn biển hiệu bên đường đi, quán cơm tên là "Anh trai tốt"."



"Ừm." Sơ Nhất bám cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài.



Chạy suốt một đường cũng không nhìn thấy quán cơm "Anh trai tốt" đâu cả, nhưng lại có một tiệm tạp hóa tên là "Anh trai tốt", cửa hàng rất lớn, ngoài cửa treo đầy các loại quần áo tắm và phao bơi, cả dép lê, xăng-đan, vài dấu trên biển hiệu đã bị rơi mất, mắt Sơ Nhất tinh lắm mới nhận ra được một chữ "tốt".



"Đi hỏi xem." Yến Hàng dừng xe lại ven đường.



Hai người xuống xe đi tới cửa tiệm tạp hóa, bên trong không bật đèn, tối om om, cũng không nhìn rõ được là có người hay không.



"A!" Sơ Nhất hô vọng vào bên trong một tiếng.



Yến Hàng khó hiểu nhìn cậu: "Em đang bật đèn bằng giọng nói đấy à?"



"Muốn mua cái gì thế?" Một ông lão đi từ bên trong ra.



"Có người." Sơ Nhất nói.



Đối với phương thức bắt chuyện kiểu này của Sơ Nhất, Yến Hàng hoàn toàn bó tay.



"Cháu chào ông ạ," Yến Hàng hỏi thăm ông lão một chút, "Cháu muốn hỏi thăm ..."



Ông lão nãy giờ vẫn nhìn hắn chăm chăm, nhìn tới mức có hơi khiến hắn lúng túng, suýt không nói nên lời: "Cửa hàng này của ông trước nay vẫn ở đây ạ?"



"Phải đó," ông lão vẫn nhìn hắn, "Mấy chục năm rồi."



"Vậy ông có biết trước đây có quán cơm cũng tên là "Anh trai tốt" không ạ?" Yến Hàng hỏi.



"Chính là ta chứ ai," ông lão chỉ chỉ vào mình, "Quán cơm Anh trai tốt, già rồi mệt không gánh nổi nữa đành nghỉ."



"Há," Yến Hàng ngẩn người, "Quán cơm cũng là ông mở ạ? Giờ đổi cửa hàng rồi?"



"Đúng," ông lão nhìn hắn, có chút do dự hỏi một câu, "Cháu họ Yến hả?"



Sơ Nhất đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Yến Hàng một cái, Yến Hàng cũng ngây người: "Vâng ạ."



"Lớn lên giống bố cháu quá, ông nhìn một cái là nhận ra ngay," ông lão nói, "Giống như đúc."



"Trước đây bố cháu hay tới đây ăn cơm phải không ạ?" Yến Hàng lập tức hỏi.



"Vài hôm lại đến một lần," ông lão rất đắc ý ngẩng đầu, "Món sườn và vịt muối của ta đây ăn một lần tuyệt đối không thể quên được."



"Bố cháu đến cùng với bạn hay là ... đến cùng mẹ cháu à?" Yến Hàng khó khăn lắm mới hỏi ra lời, từ "mẹ cháu" này đối với hắn quả thực có chút xa lạ.



"Hình như mẹ cháu có từng đến một hai lần gì đó," ông lão suy nghĩ một chút, "Sau này không thấy qua nữa, bố cháu thường đi cùng bạn tới, là Tiểu Thôi, ta nhớ đó."



"Chú ấy bây giờ là lão Thôi rồi ạ," Yến Hàng nói, "Địa chỉ của ông là chú ấy cho cháu."



"Đến muộn rồi, tiếc quá," ông lão cười cười, "Bây giờ không có cơm để ăn rồi."



"Phải ạ." Yến Hàng thở dài, có chút thất vọng.



"Bố mẹ cháu và Tiểu Thôi, có khỏe không? Loáng một cái đã mười mấy năm rồi, các khách khác ông còn thỉnh thoảng gặp, chỉ có bọn họ là từ đó tới giờ ông chưa gặp lại." Ông lão nói.



"Đều khỏe ạ," Yến Hàng nói, "Ở cách đây xa lắm, quay lại đây một chuyến cũng không dễ dàng."



"Cũng phải," ông lão gật gật đầu, "Mười mấy năm trôi qua, con cái của đám thanh niên đã thành thanh niên cả rồi này."



Trước khi rời đi, Yến Hàng còn chụp một bức ảnh ông lão, cùng với tiệm tạp hóa "Anh trai tốt".



Lên xe rồi hắn mới gửi bức ảnh cho Thôi Dật.



- Ông lão vẫn nhớ Tiểu Thôi và Tiểu Yến đấy.



Người trung niên như Thôi Dật, nhất định sẽ không gõ chữ trả lời mà gửi thẳng một tin nhắn thoại qua.



"Đệt." Lão Thôi nói.



Yến Hàng khởi động xe, lái xe về đường cũ, trên đường về đợi Sơ Nhất tìm trên điện thoại quanh đây có quán cơm nào ngon.



"Cái này đi," Sơ Nhất chỉ chỉ điện thoại di động, " Quán cơm ăn, ngon."



Yến Hàng cười cười: "Được."



"Em mua phiếu giảm, giảm giá." Sơ Nhất nói.



"... Anh mời." Yến Hàng thở dài.



"Anh đưa em tiền, tiền mặt là được," Sơ Nhất nói, "Giá gốc."



"Cút," Yến Hàng xì một tiếng, "Chỉ đường đi."



Quán cơm được khen ngon này trang trí rất đẹp, nhân viên phục vụ cười đến là nhiệt tình, gà ba chén cũng khá ngon.



Chỉ là có hơi ít, Sơ Nhất ăn xong một bàn gà ba chén xong liền thở dài: "Em còn bảo rẻ, rẻ thế, hóa ra quá, ít."



"Người bình thường đủ ăn," Yến Hàng nói, "Người ta làm theo sức ăn của người bình thường."



"Chúng ta," Sơ Nhất nói, "Không đủ, hay gọi thêm, thêm một suất nữa."



"Vẫn muốn ăn nữa à?" Yến Hàng hỏi.



"Cái kia là cái, cái gì?" Sơ Nhất nhìn sang bàn bên cạnh một chút, nhỏ giọng hỏi, "Cái chồng, chồng chất thành đống kia."



"Bánh mì nướng," Yến Hàng liếc mắt nhìn, "Bên trên chắc là kem."



"Em muốn ăn." Sơ Nhất nói.



"Được," Yến Hàng kêu nhân viên phục vụ tới chọn món, "Lát nữa em nếm thử xem, gà ba chén anh không chắc, nhưng bánh mì nướng nếu em thích ăn thì về nhà anh làm cho em."



"Ừm." Sơ Nhất gật đầu cười.



Sơ Nhất gọi bánh mì kem việt quất, mùi vị rất ngon, một mình cậu ăn hết hai phần ba.



"Mùa hè mà cũng ăn được tốt như vậy." Yến Hàng thở dài.



"Lớn rồi." Sơ Nhất nói.



"Lớn nhanh lên, cao lên tới hai mét cho anh xem nào." Yến Hàng nói.



"Một mét chín là, là có thể hạ mắt nhìn anh." Sơ Nhất hài lòng vỗ vỗ bụng, "Bây giờ đứng, lên cũng có thể nhìn, nhìn xuống anh."



"Em có thể nói lắp một chút không?" Yến Hàng nói, "Em xem có người cà lăm nào lại nhiều lời như em không hả?"



"Em là người nói, nói lắp trong những người, nói nhiều nhất," Sơ Nhất nói, "Người nói nhiều nhất trong những, những người nói lắp."



"Tính tiền." Yến Hàng đứng lên.



Sơ Nhất lấy điện thoại ra đi tới quầy, có lẽ do xưa nay chưa có cơ hội thanh toán qua điện thoại nên toàn bộ quá trình cậu đều rất nghiêm túc nhìn chằm chằm điện thoại.



"Giảm giá hơn, hơn ba mươi đồng," Sơ Nhất nói, "Tốt quá."



Yến Hàng cười cười không lên tiếng.



"Tiền không cần trả, trả lại cho em," Sơ Nhất thở dài, "Tiền phí luật sư của, của chị Bạch còn, chưa trả cho anh."



"Ừ nhỉ," Yến Hàng vỗ tay cái độp, "Suýt nữa quên mất."



Sơ Nhất liếc mắt nhìn hắn.



"Người khác chắc chắn anh không quên đâu," Yến Hàng ôm ôm vai cậu, "Có em là anh không nhớ được."



Lúc rời quán cơm, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng các loại đèn trên đường đã sáng thành một mảng.



Cảm giác phồn hoa này thực ra không quá đặc biệt, bất kể là hồi còn ở nhà hay ở nơi đang học bây giờ, cảnh đêm như vậy đều rất bình thường.



Nhưng đối với Sơ Nhất mà nói, quả thật không giống nhau.



Đây là một thành phố hoàn toàn xa lạ, nơi cậu tới du lịch.



Trước đây khi chạy thật xa tới tìm Yến Hàng, cũng nhìn một thành phố xa lạ, ngoài mong ngóng và trông đợi, căng thẳng cùng hoảng loạn mơ hồ còn nhiều hơn.



Bây giờ thì khác, bây giờ bởi vì có Yến Hàng bên cạnh, bởi vì đây là cậu và Yến Hàng cùng nhau trải qua, hết thảy những xa lạ đều biến thành mới mẻ và đẹp đẽ.



Đây không phải là điểm du lịch, thế nhưng so với việc nhìn thấy các loại khách du lịch, cảm giác chầm chầm đi giữa trong đám đông người địa phương này cũng rất kỳ diệu.



"Khát nước không?" Yến Hàng hỏi, "Phía trước có cửa hàng kem?"



"Kem không, giải khát." Sơ Nhất nói.



Yến Hàng chà chà hai tiếng: "Muốn ăn kem không?"



"Muốn." Sơ Nhất gật gật đầu.



"Đi ăn, đi." Yến Hàng vỗ một cái vào lưng cậu, "Anh phát hiện có những lúc em đáng ghét thật đấy."



"Bây giờ mới phát, phát hiện thì muộn, rồi." Sơ Nhất cười nói.



"Công nhận." Yến Hàng nói.



Lang thang trên đường, ăn kem, loanh quanh trong thành phố, đều là những điều học sinh phổ thông nào cũng làm hàng ngày mà trước đây Sơ Nhất vừa ước ao vừa không dám ước ao.



Rời khỏi nhà đi học rồi, những điều ấy cậu đã đều đặn diễn ra trong cuộc sống thường ngày của cậu, nhưng tất cả những thứ này là bởi vì "Một phần của du lịch" mà trở nên khác biệt.



Cậu và Yến Hàng thậm chí sau khi đi dạo mấy tiếng đồng hồ còn đi xem một suất phim nửa đêm.



Mặc dù mới xem được một nửa mà cậu đã không nhớ rõ diễn viên nói những gì.



Đêm nay trải qua say sưa, ngon lành.



Quay về tới khách sạn mới thấy mệt cực kỳ mệt, Yến Hàng phải vỗ cậu tới mấy cái mới quăng được cậu vào phòng tắm để tắm rửa.



"Du lịch mệt, quá đi à." Tắm xong cậu nằm trên giường giang tay giang chân, nhắm mắt lại cảm thán một câu.



"Em cũng quá dễ dãi rồi," Yến Hàng nói, "Ai đi du lịch lại đến một thành phố khác dạo phố, đánh điện tử, xem phim chứ."



"Chúng ta đó," Sơ Nhất cười đến là vui vẻ, "Em thấy như này là, là du lịch rồi, không cần giống, giống người, khác."



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện