Edit: Kim Thoa
Tướng mạo Hạ Bi Huệ vương quá mức xuất sắc, Trương Khâu chỉ nhìn qua bức bích họa trong lăng mộ, đã khắc ghi trong đầu, đương nhiên còn có tiểu hoàng đế giống anh ba Trương Vu Thủy như đúc, mà xuân đồ của tiểu hoàng đế và Hạ Bi Huệ vương cũng ghi lại ấn tượng đặc biệt.

Nếu nói Ly Thù là nam giới đẹp nhất mà y từng gặp, thì dung mạo Hạ Bi Huệ vương có phần thiên về nữ tính, vẻ đẹp hàm chứa sự ôn nhu dịu dàng.

Trương Khâu nhịn một đường, lúc xuống xe biểu hiện trên mặt đã không khống chế nổi nữa, Kim lão đại cho là Trương Khâu đói bụng chịu không được, cười ha ha nói với Ly Thù: " Người anh em Ly Thù, các cậu cứ tự nhiên, chờ mọi chuyện quyết định xong tôi sẽ tìm cậu thương lượng."
Tài xế lái xe thấy Kim lão đại vẫn đang hàn huyên hơi không kiên nhẫn, một người trong đó nói: "Kim tiên sinh, ông chủ đang chờ anh."
" Đến ngay, đến ngay."
Kim lão đại đi rồi.

Trương Khâu thấy cửa khách sạn người đến người đi khó mà nói chuyện, hơn nữa bên ngoài còn đang nắng chang chang, liền nói: "Trở về phòng rồi nói."
Khách sạn Trường Sa là do ông chủ sau lưng Kim lão đại đặt, vị trí hơi xa trung tâm thành phố nhưng vẫn rất sang trọng.

"Tiên sinh, ngài có chắc là một phòng có giường lớn chứ? Có cần thay đổi hoặc là đặt thêm một phòng khác không?"
Vẻ mặt Ly Thù có chút lạnh lùng, nói: "Không cần."
Cô gái trước quầy lễ tân lập tức nhìn hai người bằng ánh mắt ám muội, cười híp mắt đưa thẻ mở cửa phòng cho Ly Thù, ân cần nói: "Chúc hai người vui vẻ."
Trương Khâu: Cô gái này hình như đã hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải.

Khi cửa phòng mở ra, Trương Khâu trong đầu mắng một tiếng con mẹ nó, nghĩ bụng y mới là người hiểu lầm cô gái kia, căn phòng này là do kẻ ngốc nào làm ra vậy chứ?!
Trong phòng có một chiếc giường lớn, trên giường bày cánh hoa hồng hình trái tim, còn có bong bóng bay màu hồng.

Trương Khâu đứng ở cuối giường xấu hổ nửa ngày, cổ họng cổ họng chít chít nói: "Đoán chừng là đưa nhầm phòng rồi."

Ly Thù ngược lại rất nhàn nhã, nhìn Trương Khâu đang xấu hổ, ừm một tiếng, nói: " Là phòng này không sai."
Trương Khâu không muốn cùng Ly Thù đấu võ mồm về phương diện này, dù sao cuối cùng y cũng là người thua, trực tiếp nói về Hạ Bi Huệ vương, " Lúc nãy nhìn lướt qua, là tướng mạo đó không sai, thế nhưng Hạ Bi Huệ vương đã chết ngàn năm, làm sao có thể sống lại?" Y nhớ đến Âm Hồn châu đang đeo trên cổ mình, nếu quan tài thật sự trống không, vậy thứ này từ đâu mà đến?
Ly Thù như nhìn ra sự xoắn suýt của Trương Khâu, nói thẳng: "Là Hạ Bi Huệ vương."
" Sao anh biết?"
Ly Thù nghiêng đầu nhìn Trương Khâu, nói thẳng: "Trong mộ chúng tôi đã từng giao thủ, bản đồ bị hắn đoạt đi rồi."
"Thật sự là đại bánh tông ngàn năm!!!" Mặc dù đã khẳng định được suy đoán của chính mình, Trương Khâu vẫn cảm thấy khó mà tin nổi, đi qua đi lại trong phòng, một hồi nghĩ tới Hạ Bi Huệ vương là cương thi ngàn năm, một hồi lại nghĩ đến cái thai mình đang mang trong bụng áng chừng là một con cương thi, đầu đổ đầy mồ hôi, cuối cùng ngồi xuống vẫn không hết hi vọng hỏi Ly Thù, "Cương thi sợ ánh sáng mặt trời, làm sao ban ngày hắn có thể đi ra đường?"
" Cậu xem TV quá nhiều rồi đấy."
Trương Khâu đỡ cái trán, " Anh đừng có chọc tức tôi, để tôi từ từ nói." Y im lặng không quá một phút, không chịu nỗi nữa, sợ sệt qua đi lại cảm thấy tò mò, nghiêng đầu hỏi Ly Thù, " Âm Hồn châu mà bác cả nói?"
Ly Thù không phủ nhận, gật đầu, "Là tôi từ trong tay hắn cầm về."
Đây vốn là đồ của Hạ Bi Huệ vương, nhưng Ly Thù lại như thể cây ngay không sợ chết đứng mà nói chuyện, như là lấy đồ của mình chứ không phải cướp của người ta.

Trương Khâu căng thẳng, đột nhiên sợ Ly Thù biết được y mang thai con của cương thi, rõ ràng trước đây y không thèm để ý đến chuyện đó, nhưng khi đối mặt với Ly Thù y lại sợ bị đối phương phát hiện ra, vì vậy chậm rãi thăm dò hỏi: " Tại sao anh lại cướp hạt châu này?"
Ly Thù đương nhiên không nhìn ra sự khẩn trương của Trương Khâu, không thèm để ý nói: "Các cậu đào mộ không phải vì muốn tìm cái này sao? Tôi đến lấy lại bản đồ, cái này cũng chỉ là thuận tiện."
Trương Khâu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy một cỗ khó chịu trong lòng, hóa ra hạt châu này chỉ là thuận tiện.

Trương Khâu nín một bụng hờn dỗi đối với chuyện Hạ Bi Huệ vương sống lại cũng không hứng thú lắm, xuống lầu ăn một bát cơm lớn tâm trạng lúc này mới tốt hơn chút.

Ly Thù không biết Trương Khâu bị làm sao, đột nhiên tâm trạng hắn cảm thấy không tốt, không tự chủ được tỏa ra áp suất thấp, khiến nhân viên phục vụ bên cạnh sợ đến mức không dám tiến lên phục vụ.

Hu hu!!!
Trở về phòng, hoa hồng và bóng bay trên giường đã được xử lý sạch sẻ, có thể nhân viên phục vụ của khách sạn cũng phát hiện họ nhầm rồi, chỉ là Trương Khâu nhìn căn phòng sạch sành sanh như vậy, tâm tình vừa tốt lên chút vì vừa được ăn no cứ như vậy bị đánh bay về như cũ.


Y cũng không biết tại sao tâm trạng của mình lúc này có thể chuyển biến nhanh và phức tạp như vậy, quả thực không hiểu tại sao lúc nãy mình lại tức giận, thực sự rất kỳ lạ.

"Tôi đi tắm."
Ly Thù nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Khâu, liền nhìn ga trải giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, đáy mắt chợt lóe lên vẻ trầm tư.

Buổi tối hôm đó Trương Khâu vẫn còn đang giận dỗi, sau khi ngủ không tự chủ được lăn vào trong lòng Ly Thù, thân nhiệt lạnh băng còn có mùi hương đặc trưng của Ly Thù, khiến Trương Khâu đang cau mày lập tức giãn ra, ngủ càng ngon hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Trương Khâu tỉnh lại thì Ly Thù đã rời giường, cũng không có ở trong phòng, sau khi y tắm rửa xong, chuông cửa vang lên.

Còn tưởng rằng là Ly Thù trở về, không nghĩ tới người đứng ở cửa là Kim lão đại.

Kim lão đại nhìn thấy Trương Khâu mới tắm xong ánh mắt ám muội, "Ôi chao, tôi nói cậu nhá, chúng ta đây là đang làm việc việc, sao lại không nhịn được như thế, cậu phải chừa cho Ly Thù một chút thể lực mới được chứ."
Trương Khâu lúc đầu nghe không hiểu, nghe xong lời cuối cùng mới hiểu ra, lập tức nổi đóa " Anh nói nhăng nói cuội cái gì đó, tôi và Ly Thù chỉ là quan hệ anh em tốt."
Kim lão đại còn muốn nói gì nữa, đột nhiên sau lưng cảm thấy ớn lạnh, quay đầu lại nhìn, Ly Thù đứng phía sau.

Ly Thù trong tay cầm một bó hoa hồng, ánh mắt lành lạnh quét mắt nhìn Kim lão đại, Kim lão đại lập tức nghiêng người qua, lúng túng cười, "Nói chuyện đứng đắn, nói chuyện đứng đắn."
Ly Thù không để ý tới Kim lão đại, cầm hoa hồng trong tay đưa cho Trương Khâu.

Mới vừa rồi còn lớn miệng nói y và Ly Thù chỉ là anh em tốt, anh em tốt kiểu gì mà lại tặng hoa cho nhau thế này Hự Hự?! Trương Khâu bị vả mặt nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, ngoài miệng lại nói: " Đều là anh em tốt, tặng hoa làm gì cơ chứ!"
Ly Thù không nói gì, chỉ là quét mắt nhìn Trương Khâu miệng cười đến tận mang tai, tâm trạng cũng tốt hơn, quay đầu nói với Kim lão đại: "Vào trong rồi nói."
"Đồ vật đều đã chuẩn bị xong, nhưng ông chủ bên kia muốn phái một đội người theo chúng ta xuống, cậu cũng biết mấy người đó có tiền có thế, không thể hoàn toàn tin tưởng vào đám phổ tử chúng ta." Kim lão đại nói thời gian xuất phát, cuối cùng còn muốn tạo mối quan hệ thân thiện với Ly Thù "Lần này xuống hầm, làm phiền cậu chiếu cố."
Ly Thù chỉ là gật đầu, Kim lão đại không dám nhiều lời nữa, nhanh chóng rời đi.


Trong phòng lập tức chỉ còn lại Trương Khâu và Ly Thù, dáng vẻ Trương Khâu ôm bó hoa có chút ngốc nghếch, y là đàn ông không có hứng thú gì với hoa, chỉ là cảm thấy đám hoa này còn đang phát triển khá tốt, nhưng bọn họ lúc chín giờ phải xuất phát, trước khi đi đem hoa xuống tặng mấy cô gái ở quầy lễ tân, tốt xấu gì cũng có thể nuôi thâm một khoảng thời gian nữa.

Ly Thù thấy Trương Khâu đem hoa tặng cho gái, ánh mắt hơi lại, lãnh ý mười phần, cô gái đang cắm hoa trước quầy lễ tân rùng mình một cái.

.

Ngôn Tình Hài
"Ly Thù đi nhanh." Trương Khâu ở phía trước hô.

Cô gái trước quầy lễ tân ngẩng đầu lên nhìn, hướng phát ra lãnh ý vừa rồi chỉ còn bóng lưng một đôi khách hàng, cô nở nụ cười, cảm thấy mình tăng ca thêm giờ có chút mệt mỏi, nên mới sinh ra ảo giác.

Trước cửa khách sạn có ba chiếc xe Land Rover việt dã đang đậu, thân xe màu đen trông có vẻ đắt tiền, hai chiếc xe phía trước có người, Kim lão đại đứng bên cửa xe đang nói chuyện với một người đàn ông, thấy Trương Khâu Ly Thù đi ra, nhanh chóng vẫy tay, "Mau lên xe, đang chờ hai người đó."
Hai người bọn họ lên chiếc xe cuối cùng, Kim lão đại cùng xe với bọn họ, người lái xe là một người đàn ông xăm trổ, đeo kính râm màu áo khoác tay dài màu đen, Trương Khâu nghe Kim lão đại gọi người đàn ông kia là lão Phỉ, nhưng thái độ lão phi đối với Kim lão đại không được nhiệt tình cho lắm.

Trên xe chỉ có bốn người bọn họ, rất rộng rãi, Trương Khâu và Ly Thù ngồi ở hàng cuối cùng, trong xe không ai nói chuyện, đến lúc lên đường cao tốc, Trương Khâu đã gật gù ngủ u mất, ngã vào bả vài Ly Thù ngủ say như chết.

Chính y cũng không biết, đầu tiên là dựa vào vai Ly Thù, sau đó giống như không xương nằm trên tay Ly Thù, cuối cùng trực tiếp nằm ngang trên đùi Ly Thù luôn.

Lão Phỉ đang lái xe từ kính hậu liếc nhìn Trương Khâu ở phía sau, trong mắt lộ ra vẻ xem thường, nghĩ bụng hai người kia hóa ra là loại quan hệ này, thế này mà Kim lão đại có thể thổi phồng thành nhân vật lợi hại gì gì đó, đoán chừng là sau khi xuống hầm muốn dành thêm một phần tiền chứ gì.

Ly Thù nhắm mắt dưỡng thần, đối với ánh mắt dò xét phía trước cũng không thèm để ý tới.

Trương Khâu không biết mình đã ngủ bao lâu, đến lúc tỉnh lại, phong cảnh đường cao tốc ngoài cửa sổ đã đổi thành đường hẹp quanh co đất ruộng khói bếp, xa xa là từng lầu gỗ mái ngói, y sinh sống ở thành thị phía bắc, chưa từng thấy phong cảnh nông thôn đẹp như vậy, rất đẹp, thật sự giống như trong phim vậy.

Xe chạy vào trong thôn, đi trên đường đất, thân xe cũng không lắc lư lắm, đến một căn nhà lầu gỗ mái ngói, xe dừng lại.


Kim lão đại nói: "Đến nơi rồi."
Trương Khâu chậm rãi xoay người, mở cửa xe, một luồng nhiệt ẩm ướt đập vào mặt, không giống với sự khô ráo ở Vân Thành, nơi này khí hậu là cận nhiệt đới gió mùa ẩm ướt, một luồng ẩm ướt nóng bức, chẳng bao lâu đầu đã đồ môi hôi, sau lưng cũng ướt đẫm.

Trong nhà có hai ông cháu bước gia, người ông nói ngôn ngữ địa phương, Trương Khâu nghe không hiểu, đứa cháu biết chút tiếng phổ thông nên có thể giao tiếp với bọn người Kim lão đại.

Lão Phỉ đang xách hành lý vào, thấy Ly Thù đứng bên cạnh, ác ý nở nụ cười, " Đón lấy." Trực tiếp ném hai túi hành lý lớn qua, hắn thấy Ly Thù tuy rằng cao, thế nhưng lại gầy và rất trắng, đã vậy còn để tóc dài, nhìn giống như đàn bà, túi hành lý nặng ít nhất bốn mươi cân, hắn không tin Ly Thù có thể tiếp lấy hai túi hành lý cùng lúc, cố ý muốn xem Ly Thù xấu mặt.

Không nghĩ tới Ly Thù lại thoải mái tiếp nhận hành lý, Trương Khâu thấy túi lớn như vậy đưa tay ra muốn xách hộ một cái, Ly Thù một tay cầm hai túi hành lý, dáng vẻ vô cùng thoải mái, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Phòng ở không quá lớn, trên dưới hai tầng, lúc thường thỉnh thoảng có tiếp đón khách du lịch đến đây leo núi, mọi thứ coi như đầy đủ sạch sẽ.

Trương Khâu và Ly Thù được phân một phòng, giường nhỏ 1,5 mét, một chiếc quạt nhỏ, móc treo quần áo, giá để bàn và các vật bài trí đơn giản.

Ly Thù đặt hành lý xuống đất, Trương Khâu tò mò mở ra nhìn, nước đồ hộp đèn pin dây thừng dược liếu thuốc men, lẻ tẻ từng món nhưng tổng thể lại vẫn rất đầy đủ.

Phòng ở nhỏ rất hẹp, sàn nhà làm bằng ván gỗ, Trương Khâu luôn có cảm giác nó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào, bước đi đều cẩn thận từng li từng tí một, y mở cửa sổ, một làn gió mát lạnh thổi vào, không khí oi bức trong căn phòng tản đi không ít.

"Không ngờ tầm nhìn chỗ này lại khá tốt." Trương Khâu cảm thán nói.

Cửa sổ hướng về cửa lớn tiểu lâu, xa xa có một ngọn núi lớn, nhìn ra một chút, lại thấy có chiếc xe đang chạy về bên này, hai ông cháu đứng ở cửa tiếp người, lát ssu xe chậm chầm dừng lại bên con đường ở cửa, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, khí chất lạnh lùng.

Khi Trương Khâu nhìn rõ người đàn ông kia, nhất thời sửng sốt.

" Anh ba?!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện