Quỳnh Dao gật đầu: “Thì khùng khùng như nhau nên tư tưởng mới đâm sầm vào nhau như thế lầy đấy hahaha…”.
Ngày tiếp theo tới lớp, Quỳnh Dao và Băng Tâm thấy lớp trưởng ngồi một mình nên hỏi:” Sao lớp trưởng ngồi một mình buồn quá vậy ?”.
Uyển Uyển mỉm cười rồi nói:” À không có gì tại mình không quen ai hết à”.
Quỳnh Dao vẫy vây tay:”Qua đây ngồi chơi với tụi tui nè”.
Có lẽ vì còn xa lạ với nhau nên Uyển Uyển chỉ mim cười cảm kích rồi từ chối khéo:”Mình cảm ơn nhưng thôi ngồi ở đây nói chuyện cũng được rồi…hihihi”.
Sau đó, cô chủ nhiệm tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi theo số thứ tự trong danh sách lớp và thế là Diệp Băng Tâm và Hạ Quỳnh Dao không được ngồi chung với nhau nữa, cả Lạc Sa cũng bị chuyển đi chỗ khác luôn.
Hạ Quỳnh Dao ngồi bàn 3 dãy thứ 2, Diệp Băng Tâm ngồi bàn 2 dãy 3 còn Lạc Sa qua đến tận dãy 4 bàn thứ 3.
Diệp Băng Tâm nhìn xung quanh mình và có cảm giác lạc lõng vì không quen biết ai hết, tự nhiên thằng con trai ngồi trước mặt quay xuống nói: “Hi không ngờ học chung lớp ha”.
Băng Tâm ngạc nhiên kêu lên: ”Chẳng phải là Tần Dĩ Nam sao?! thằng bạn ngồi cùng bàn hồi lớp 5 đây mà”.
Dĩ Nam mỉm cười rồi hỏi :“ Ủa sao mày lại học trường này vậy?”.
Băng Tâm thở dài :“ Nhà ép vô đây tại sợ thi trường điểm cao quá rớt nhưng mà điểm của tao lại dư để vô mấy trường ngoài mới đau chứ, còn mày thì sao??”.
Dĩ Nam liền trả lời :“ Gần nhà đi lại cho nó tiện đó mà hihi”.
Băng Tâm liền mè nheo :“ Ê sau này là bạn cùng lớp nhớ chiếu cố tao với nha hihi”.
Dĩ Nam liền lắc đầu trợn mắt nhìn Băng Tâm: “ Thôi đi... mày học giỏi hơn tao mà kêu tao chiếu cố là sao?! Mày phải chiếu cố tao mới đúng”.
Băng Tâm liền đánh vào vai Dĩ Nam một cái "bốp" rồi trợn mắt lên nói:“ Hồi lớp 5 mày đã học giỏi hơn tao rồi mà cho nên mày phải chiếu cố tao chứ”.
Dĩ Nam đưa tay xoa xoa vai: “ Bây giờ khác rồi, càng lớn lại càng ngu ra bộ không biết điều đó hả?”.
Băng Tâm liền phán cho một câu :“ Con trai càng lớn càng học giỏi khỏi cãi hahaha”.
Ngày tiếp theo đến trường, Diệp Băng Tâm nhìn xung quanh chỗ mình ngồi và nhận ra một điều khá là thú vị đó là... ngồi phía trước Băng Tâm là Dĩ Nam bạn học cũ thời cấp 1, bên tay phải là Quỳnh Dao ngồi ở dãy thứ 2, bên tay trái có Lạc Sa và Thiện Ngôn bạn cùng lớp hồi cấp 2 ngồi ở dãy thứ 3, phía sau là bạn lớp trưởng còn bên cạnh mình là bạn của Dĩ Nam.
Băng Tâm thoáng nghĩ “ Thì ra xung quanh mình cũng toàn là những người mình đã quen biết không đến nỗi tệ…”.
Mỗi ngày vào giờ ra chơi Băng Tâm thường qua chỗ của Quỳnh Dao ngồi nói chuyện với Quỳnh Dao và quen biết thêm ngồi cùng bàn với Quỳnh Dao tên là Thụy Du.
Những ngày đầu gặp gỡ chẳng có chuyện gì để nói ngoài mấy chuyện thi cử và trường cũ.
Bạn cũ bạn mới...cứ nờm nợp kéo tới!!! Thụy Du chia sẽ một vài điều về thời cấp 2 của mình cho Quỳnh Dao và Băng Tâm biết: “ Ở trường bên đây thấy mấy bạn thân thiện dễ gần quá ha, chứ bên trường cũ của tôi toàn chơi theo kiểu lợi dụng nhau không à”.
Băng Tâm ngây ngô hỏi: “ Lợi dụng là sao?”.
Thụy Du liền giải thích: “Mấy người đó toàn chọn mấy bạn giỏi trong lớp chơi chung không à, để lúc kiểm tra có thể hỏi bài nhưng khi mà đạt được điểm cao bằng mấy bạn giỏi rồi thì sẽ ” đá” mấy bạn đó đi, không coi ra gì nữa hết”.
Băng Tâm liền nói: “Ồ trường tôi không bao giờ có chuyện đó giỏi toàn chơi với giỏi, dở toàn chơi với dở thôi không có chuyện giỏi dỡ lẫn lộn mà lợi dụng nhau vậy đâu”.
Quỳnh Dao cũng tán thành câu nói của Băng Tâm: “Đúng rồi đó trường cũ của tôi không có chuyện đó đâu, với lại nếu đã là bạn thì sẽ đối xử với nhau thật lòng,chứ không có chuyện lợi dụng nhau vậy đâu”.
Thụy Du liền mỉm cười: “ Uh vậy là quá tốt tôi cứ sợ bên đây cũng cái kiểu như vậy đó… tôi thấy sợ cái kiểu bạn bè như vậy lắm rồi”.
Quỳnh Dao liền cười hì hì rồi nói :“An tâm làm bạn với tụi tui bạn khỏi lo bị lợi dụng hihihi”.
Ngày tiếp theo tới lớp, Quỳnh Dao và Băng Tâm thấy lớp trưởng ngồi một mình nên hỏi:” Sao lớp trưởng ngồi một mình buồn quá vậy ?”.
Uyển Uyển mỉm cười rồi nói:” À không có gì tại mình không quen ai hết à”.
Quỳnh Dao vẫy vây tay:”Qua đây ngồi chơi với tụi tui nè”.
Có lẽ vì còn xa lạ với nhau nên Uyển Uyển chỉ mim cười cảm kích rồi từ chối khéo:”Mình cảm ơn nhưng thôi ngồi ở đây nói chuyện cũng được rồi…hihihi”.
Sau đó, cô chủ nhiệm tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi theo số thứ tự trong danh sách lớp và thế là Diệp Băng Tâm và Hạ Quỳnh Dao không được ngồi chung với nhau nữa, cả Lạc Sa cũng bị chuyển đi chỗ khác luôn.
Hạ Quỳnh Dao ngồi bàn 3 dãy thứ 2, Diệp Băng Tâm ngồi bàn 2 dãy 3 còn Lạc Sa qua đến tận dãy 4 bàn thứ 3.
Diệp Băng Tâm nhìn xung quanh mình và có cảm giác lạc lõng vì không quen biết ai hết, tự nhiên thằng con trai ngồi trước mặt quay xuống nói: “Hi không ngờ học chung lớp ha”.
Băng Tâm ngạc nhiên kêu lên: ”Chẳng phải là Tần Dĩ Nam sao?! thằng bạn ngồi cùng bàn hồi lớp 5 đây mà”.
Dĩ Nam mỉm cười rồi hỏi :“ Ủa sao mày lại học trường này vậy?”.
Băng Tâm thở dài :“ Nhà ép vô đây tại sợ thi trường điểm cao quá rớt nhưng mà điểm của tao lại dư để vô mấy trường ngoài mới đau chứ, còn mày thì sao??”.
Dĩ Nam liền trả lời :“ Gần nhà đi lại cho nó tiện đó mà hihi”.
Băng Tâm liền mè nheo :“ Ê sau này là bạn cùng lớp nhớ chiếu cố tao với nha hihi”.
Dĩ Nam liền lắc đầu trợn mắt nhìn Băng Tâm: “ Thôi đi... mày học giỏi hơn tao mà kêu tao chiếu cố là sao?! Mày phải chiếu cố tao mới đúng”.
Băng Tâm liền đánh vào vai Dĩ Nam một cái "bốp" rồi trợn mắt lên nói:“ Hồi lớp 5 mày đã học giỏi hơn tao rồi mà cho nên mày phải chiếu cố tao chứ”.
Dĩ Nam đưa tay xoa xoa vai: “ Bây giờ khác rồi, càng lớn lại càng ngu ra bộ không biết điều đó hả?”.
Băng Tâm liền phán cho một câu :“ Con trai càng lớn càng học giỏi khỏi cãi hahaha”.
Ngày tiếp theo đến trường, Diệp Băng Tâm nhìn xung quanh chỗ mình ngồi và nhận ra một điều khá là thú vị đó là... ngồi phía trước Băng Tâm là Dĩ Nam bạn học cũ thời cấp 1, bên tay phải là Quỳnh Dao ngồi ở dãy thứ 2, bên tay trái có Lạc Sa và Thiện Ngôn bạn cùng lớp hồi cấp 2 ngồi ở dãy thứ 3, phía sau là bạn lớp trưởng còn bên cạnh mình là bạn của Dĩ Nam.
Băng Tâm thoáng nghĩ “ Thì ra xung quanh mình cũng toàn là những người mình đã quen biết không đến nỗi tệ…”.
Mỗi ngày vào giờ ra chơi Băng Tâm thường qua chỗ của Quỳnh Dao ngồi nói chuyện với Quỳnh Dao và quen biết thêm ngồi cùng bàn với Quỳnh Dao tên là Thụy Du.
Những ngày đầu gặp gỡ chẳng có chuyện gì để nói ngoài mấy chuyện thi cử và trường cũ.
Bạn cũ bạn mới...cứ nờm nợp kéo tới!!! Thụy Du chia sẽ một vài điều về thời cấp 2 của mình cho Quỳnh Dao và Băng Tâm biết: “ Ở trường bên đây thấy mấy bạn thân thiện dễ gần quá ha, chứ bên trường cũ của tôi toàn chơi theo kiểu lợi dụng nhau không à”.
Băng Tâm ngây ngô hỏi: “ Lợi dụng là sao?”.
Thụy Du liền giải thích: “Mấy người đó toàn chọn mấy bạn giỏi trong lớp chơi chung không à, để lúc kiểm tra có thể hỏi bài nhưng khi mà đạt được điểm cao bằng mấy bạn giỏi rồi thì sẽ ” đá” mấy bạn đó đi, không coi ra gì nữa hết”.
Băng Tâm liền nói: “Ồ trường tôi không bao giờ có chuyện đó giỏi toàn chơi với giỏi, dở toàn chơi với dở thôi không có chuyện giỏi dỡ lẫn lộn mà lợi dụng nhau vậy đâu”.
Quỳnh Dao cũng tán thành câu nói của Băng Tâm: “Đúng rồi đó trường cũ của tôi không có chuyện đó đâu, với lại nếu đã là bạn thì sẽ đối xử với nhau thật lòng,chứ không có chuyện lợi dụng nhau vậy đâu”.
Thụy Du liền mỉm cười: “ Uh vậy là quá tốt tôi cứ sợ bên đây cũng cái kiểu như vậy đó… tôi thấy sợ cái kiểu bạn bè như vậy lắm rồi”.
Quỳnh Dao liền cười hì hì rồi nói :“An tâm làm bạn với tụi tui bạn khỏi lo bị lợi dụng hihihi”.
Danh sách chương