Editor: Lemonade.

Chờ đến khi lễ trao giải hoàn toàn kết thúc, lúc rời khỏi nhân viên hậu kỳ còn cố ý để cho một mình bọn họ hơn mười giây trên màn hình, vì vậy người xem trực tiếp bên ngoài thấy rõ ràng một tay Thẩm Vọng Tân cầm cúp, một tay nắm lấy tay Tô Tinh Dã, hai người đi sát một trước một sau rời khỏi. Làn đạn* nháy mắt bắt đầu điên cuồng, đây là hình ảnh thần tiên gì vậy, thật quá đẹp! Cái này chụp xuống từng màn screenshots cũng có thể trực tiếp làm thành hình nền rồi.

(*): bình luận nổi trên màn hình,

Đến hậu trường, chụp ảnh chung, trò chuyện, phỏng vấn một loạt kết thúc thì bọn họ liền cùng nhau xuất phát đến hiện trường tiệc ăn mừng, đạo diễn Chu của《Song Sinh 》và đạo diễn Từ của《Nhân Chứng 》không hẹn mà tổ chức tiệc ăn mừng ngay cùng một khách sạn, hơn nữa đặc biệt trùng hợp là kế bên phòng nhau.

Tô Tinh Dã không uống rượu, nhưng hôm nay là vì cô chúc mừng, dù nhiều dù ít vẫn phải uống một chút. Lúc cô nâng chén, bên ngoài phòng truyền ra một hồi tiếng đập cửa, sau đó cửa phòng mở ra, đang đứng ở bên ngoài là hai người của  phòng bên cạnh, Thẩm Vọng Tân và đạo diễn Chu đều bưng một ly rượu.

Vừa vào cửa, đạo diễn Chu liền vui cười hớn hở nói: "Lão Từ, chúng tôi chạy đến cửa sẽ không phải không chào đón chứ?"

"Sao lại không được? Mau vào đi." Đạo diễn Từ nhanh chóng mời bọn họ đi vào.

Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân đang cầm ly rượu đi tới, đôi mắt sáng long lanh, tựa như phóng ra ánh sáng.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, khóe miệng vui vẻ cực kỳ dịu dàng.

Sau khi đến gần, đạo diễn Chu nói với đạo diễn Từ: "Lão Từ, hôm nay đáng chúc mừng!"

"Ha, còn nói tôi, ông không phải cũng vậy à, cùng vui cùng vui."

Đạo diễn Chu hướng về Thẩm Vọng Tân nhướng mày.

Thẩm Vọng Tân lập tức tiến lên một bước, nói với đạo diễn Từ: "Đạo diễn Từ, tôi kính ngài một ly."

Lại nói lúc này khi đạo diễn Từ khi đối mặt với Thẩm Vọng Tân vẫn có hơi chột dạ, dù sao lúc trước Tô Tinh Dã cũng là ở đoàn làm phim của ông xảy ra chuyện. Tô Tinh Dã cũng xem như lạnh lùng, nhưng người quen sẽ biết cô kỳ thật rất dễ nói chuyện, mà Thẩm Vọng Tân luôn trước sau như một cũng là một người tốt tính dễ nói chuyện, nhưng điều kiện tiên quyết là không chạm đến điểm mấu chốt của anh, mà điểm mấu chốt đó chính là Tô Tinh Dã. Bởi vậy đến bây giờ ông còn nhớ rõ sắc mặt lúc ấy của anh rất đáng sợ.

Thẩm Vọng Tân nâng ly rượu, một ly vào bụng, sau đó lại từ trên bàn rót thêm một ly, nói: "Một ly lúc nãy là đại diện cho cá nhân tôi kính ngài, còn một ly này tôi cũng kính ngài, trong đoạn thời gian vất vả đó đã chiếu cố Tinh Tinh."

Đạo diễn Từ cũng là người tinh ý, nghe xong lời này, trong nháy mắt liền hiểu bọn họ đi tới cửa là có ý tứ gì, vì vậy cười rất ôn hòa, nói: "Nào có nào có."

Nói xong phó đạo diễn ở một bên thuận tay rót đầy cho ông, hai người nhẹ nhàng chạm cốc, uống một hơi cạn sạch.

Tô Tinh Dã nhìn anh uống liên tục hai ly rượu, không khỏi có chút lo lắng, Thẩm Vọng Tân phát giác được ánh nhìn của cô, cho cô lại một ánh mắt an ủi.

Lần này Thẩm Vọng Tân thoáng một cái đi đến, trong phòng nhiều hoặc ít người đều hiểu rõ một điều. Sau khi chúc mừng, mọi người như trước tiến lên chúc phúc nhưng không ai tiến lên mời rượu.

Tiệc ăn mừng chấm dứt là gần 12 giờ, nhưng mà mọi người còn chưa tận hứng, đang đề nghị đổi địa điểm. Đạo diễn Chu tiện dịp nói ra: "Hay là như vậy đi, chúng ta đi KTV hát thì thế nào, nhưng tôi nghĩ mọi người đều gần như say hết rồi, cũng không cứng nhắc yêu cầu được, ai muốn về nhà thì về nhà, muốn đi KTV thì đi KTV."

Khi đạo diễn Chu nói xong Thẩm Vọng Tân thoáng lắc đầu, sau đó nâng ly rượu lên, ấm áp nói: "Tôi thì không cùng mọi người đi KTV được rồi, hóa đơn tôi sẽ trả, đêm nay mọi người vui đùa tận hứng một chút, tôi trước hết tự phạt một ly."

Thẩm Vọng Tân thanh toán hóa đơn lại tự phạt một ly, hơn nữa mọi người cũng biết Tô Tinh Dã còn ở bên cạnh, cũng hiểu rõ ý của anh, vì vậy liền không làm khó anh, để anh uống xong một ly liền thoải mái để anh đi trước.

Tô Tinh Dã bên này kết thúc sớm hơn so với bọn họ, sau khi chào hỏi xong thì đi ra khỏi phòng riêng, anh trực tiếp đi thang máy xuống gara ở tầng hầm, Tô Tinh Dã đã ngồi đợi trong xe, thấy anh tới nhanh chóng xuống xe đi đón, duỗi tay vịn chặt cánh tay anh, hỏi: "Không có việc gì chứ?"

Thẩm Vọng Tân nhìn bộ dạng và vẻ mặt lo lắng của cô, cười lắc đầu: "Anh không có việc gì đâu."

Âm đầu tiên rõ ràng lên cao, âm cuối lại dần dần trầm xuống, sắc mặt cũng bình thường, nhưng đáy mắt lại không rõ ràng lắm, nhìn chung thì là say. Phải rồi, phòng của bọn họ uống chắc chắn không ít, sau đó lại cùng đạo diễn Từ của phòng cô bên này uống hai ly đầy, có thể không say mới là lạ.

***

A Uy lái xe vào gara, sẵn tiện dìu Thẩm Vọng Tân lên lầu, đưa anh vào cửa.

Tô Tinh Dã vội vàng nói: "Đặt anh ấy xuống ghế sô pha là được rồi."

A Uy theo lời đặt anh xuống ghế sô pha.

"Cảm ơn anh A Uy, vất vả cho anh rồi."

"Không sao, vậy cô liệu đi, chúng tôi đi trước nhé?"

"Được, đi đường cẩn thận một chút."

Tô Tinh Dã tiễn bọn họ ra cửa, nhìn xem bọn họ vào thang máy thì lúc này mới đóng cửa. Cô quay người nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân đang nhắm mắt trên ghế sô pha, cười rồi rót một ly nước ấm đi về phía anh, nửa ngồi bên cạnh anh, ấm giọng nói: "Đến đây, uống nước nào."

Thẩm Vọng Tân mở to mắt, đôi mắt có chút đỏ, dán mắt vào cô một hồi, đã qua vài giây, dường như là đã nhận ra cô, khóe môi xinh đẹp lập tức giương lên, âm thanh mang theo men say và sự hỗn độn không rõ ràng: "Tinh Tinh..."

Bộ dạng này, đáy lòng cô không khỏi mềm mại một trận, cẩn thận từng li từng tí đưa ly nước đến bên môi anh: "Uống chút nước sẽ thoải mái hơn."

Thẩm Vọng Tân đưa tay ra bọc lấy tay cô, cúi đầu uống vài ngụm, nước trong ly dần dần thấy đáy.

Tô Tinh Dã đặt ly nước lên bàn trà bên cạnh, thấy đôi mắt anh có chút  mê ly, làn da vừa trắng vừa mịn, thế là cô vươn tay véo nhẹ miết hai má của anh, "Đi lên lầu thôi, đi ngủ nào."

Thẩm Vọng Tân gật đầu, vịn ghế sô pha đứng dậy, bước chân có chút không thực, cô nhanh chóng tiến đến ôm eo anh, để cho anh đem trọng lượng của mình dựa vào cô.

"Không sao... Anh có thể tự đi được mà, anh không có say..." Thẩm Vọng Tân không chịu đem sức nặng của mình dựa lên người cô.

Tô Tinh Dã nghe anh nói, dỗ dành nói: "Được được được, không có say không có say, em biết rồi."

Lên lầu rồi đi vào phòng ngủ, cô nói: "Tiên sinh không say có thể đi lên giường ngoan ngoãn nằm xuống không?"

Thẩm Vọng Tân nhìn thoáng qua phía giường, lại nhìn cô một cái, hỏi: "Vậy còn em?"

"Em đi chuẩn bị nước."

"Anh cũng muốn đi."

Tô Tinh Dã thấy anh cố chấp thì cũng không có cách đối với anh, vì vậy chỉ có thể lại để cho anh đi theo tiến vào phòng tắm, dứt khoát ở bồn rửa mặt mở nước ấm, vắt khăn nóng, anh cũng phối hợp, còn biết cúi người đưa mặt tới.

"Nhắm mắt lại." Tô Tinh Dã nói.

Thẩm Vọng Tân ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày như chiếc quạt nhỏ, Tô Tinh Dã lau mặt cho anh, "Bây giờ thì đưa tay cho em."

Anh ngoan ngoãn đưa tay tới.

Cô cầm lấy, trước tiên chuẩn bị lau sạch sẽ.

Sau khi vệ sinh cho anh xong, cô đặt anh lên giường, lúc này Tô Tinh Dã mới tiến vào phòng tắm tắm cho mình, đợi khi cô tắm rửa xong đi ra liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân ngồi ở trên giường. Rõ ràng là lúc cô đi vào đã thay áo ngủ cho anh, lúc này nửa thân trên đã cởi bỏ, dưới ánh đèn màu cam, da thịt trắng muốt như ngọc, cơ bắp rõ ràng, ánh mắt cô không khỏi có vài phần trốn tránh, hai gò má cũng lặng lẽ nhuộm màu đỏ ứng, thật là, uống say còn hấp dẫn người ta như vậy!

"Sao anh cởi bỏ áo ngủ rồi?" Cô hỏi.

Thẩm Vọng Tân nhìn cô, trả lời lại: "Nóng." Sau đó lại đột nhiên hướng về phía cô, ngoắc tay.

Cô đi qua chỗ anh, vừa tới gần thì đã bị anh nắm cổ tay, dùng sức một chút cả người cô liền ngã trên giường, mà trọng lượng áp lên người cô khiến cô suýt nữa thở d0c, cô khoác hai tay lên vai anh, "Anh nặng quá đi."

Thẩm Vọng Tân áp mạnh lên người cô, nghe cô nói nặng thì hơi giảm chút lực, nhưng vẫn không cho cô giãy giụa, đôi mắt ban đầu còn mê ly lúc này đã thâm thúy, cô không khỏi chọc nhẹ vào bả vai rắn chắc của anh, nhỏ giọng nói: "Tỉnh rượu rồi hả?"

Lông mày anh nhẹ nhướng, không nói chuyện, mà thời gian dần qua vùi đầu xuống chôn ở vai cô, âm thanh nặng nề tựa như phát ra từ giếng sâu, không hiểu sao lại có vài phần ấm ức, "Lúc nãy anh không tìm thấy em."

Tô Tinh Dã nghe anh nói vậy, rồi tinh rối mù mềm lòng, không khỏi vươn tay vỗ nhẹ lên lưng anh, "Em ở đây mà, sẽ không để anh tìm không thấy đâu."

"Thế nhưng lúc nãy anh không tìm được em." Có phần không thuận theo cũng không buông tha.

Cô lập tức thỏa hiệp, "Được rồi, lỗi của em, lần sau sẽ không như vậy nữa, được không?"

Môi của anh dán ở cổ cô, có lẽ là do say rượu, nhiệt độ trên môi so với ngày thường muốn cao hơn, lề mề "Ừm" một tiếng.

Tô Tinh Dã bị anh vô thức mè nheo, nội tâm tê rần, không khỏi đẩy anh, "Vậy nhanh lên một chút, không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi."

Anh thoáng nâng mình lên đứng dậy, khoảng cách giữa hai người tăng thêm, cô liền thuận thế chuẩn bị ngồi dậy, nhưng khi khủy tay vừa cong lên để ngồi dậy thì bả vai thình lình bị người đẩy nhẹ, cả người ngã xuống lần nữa, đôi mắt cô trợn to, mang theo vài phần khó hiểu, "Sao mà..."

Đang nói, một bóng người bao trùm xuống, đem tất cả những lời cô chưa kịp nói chặn lại, bờ môi ấm áp nóng bỏng trằn trọc, li3m láp, vài giây sau dọc theo khóe miệng chui vào, bắt được môi lưỡi lại hung hăng dây dưa, ướt át rồi lại thô ráp, trong miệng lập tức bị mùi rượu nhàn nhàn tràn ngập, đáng chát qua đi lại ẩn ẩn bắt đầu ngọt lên.

Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, "Là của anh..."

Tô Tinh Dã bị anh hôn đến tứ chi mềm nhũn, ý thức có chút hỗn loạn nhưng vẫn cố gắng đáp lại anh, "Ừm, là của anh, đều là của anh..."

Sau khi nói xong lời này, cô càng bị dùng sức hôn, cơ thể không hiểu sao lại bắt đầu căng chặt, trong tay đều là cảm giác nóng bỏng, cố nén mở miệng ra, nhưng khi mở miệng thì không thể vãn hồi, nhiệt độ trong phòng ngủ không hiểu sao bắt đầu tăng cao, mang theo vài phần hơi thở kiều diễm.

Bàn tay Tô Tinh Dã không chịu khống chế nắm chặt chăn bên cạnh, trong lúc giãy giụa lung tung đã bị một đôi tay nóng bỏng mạnh mẽ ép chặt, miễn cưỡng chen vào, mười ngón tay nắm chặt, cô có chút không chịu được k1ch thích như vậy, bị anh nắm chặt bàn tay trở lại rồi tăng thêm sức mạnh.

Giày vò đến sau đó, Tô Tinh Dã thậm chí không nhớ mình về sau ngủ như thế nào, chỉ là trước khi lâm vào mê man, có chút không tưởng tượng nổi, người này rõ ràng không có tỉnh rượu, thậm chí ý thức cũng không phải rõ ràng, nhưng động tác lực đạo lại một chút cũng không giống người say rượu.

- -----oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện