Edit + Beta: Vịt

Hai người đang trao đổi minh tinh có mặt có bao nhiêu, hiện trường có bao xa hoa, trong tay đột nhiên trống rỗng, chén cháo bị cầm đi.

Hạ Bạch quay đầu trợn mắt nhìn, "Địch ba tuổi, ngay cả cháo cũng đoạt, anh còn là người sao!"

Địch Thu Hạc nghênh tầm mắt cậu cúi đầu dán sát vào trán cậu, sau khi xác định không có tiếp tục nóng lên nữa ngồi vào bên cạnh cậu, mở thuốc trên bàn trà ra đút tới bên miệng cậu, dỗ nói, "Ăn cháo lâu quá rồi, đã nguội, anh lát nữa nấu mới cho em, trước tiên uống thuốc."

Hạ Bạch ngửa đầu về sau, mặt ghét bỏ, "Em đã hạ sốt hai ngày rồi, không cần uống cái này."

Địch Thu Hạc trầm mặt nhìn cậu, tay kiên trì giơ, thái độ đút thuốc rất kiên quyết.

Hai người nhìn nhau một phút, cuối cùng Hạ Bạch thỏa hiệp, cúi đầu tức giận uống thuốc, thuận tiện cắn ngón tay anh một ngụm.

"Tay anh bẩn, đừng cắn." Địch Thu Hạc chờ cậu sau khi nhả ra nâng ngón tay ấn ấn môi cậu, duỗi người lấy nước ấm đã chuẩn bị tới, tiến tới bên miệng cậu, "Đừng liếm thuốc, uống nước nuốt nó xuống."

Hạ Bạch cảm giác mình bị coi thành bạn nhỏ ở nhà trẻ, nhìn anh một cái sau đó xụ mặt nhận lấy nước uống một hơi cạn sạch, trong miệng vừa phát ra chút đắng, một viên kẹo sữa mềm đã được đút tới bên miệng. Cậu dừng lại ba giây, lật mắt trắng, cúi đầu ăn hết, sau đó một chút không chê bẩn lại cắn ngón tay Địch Thu Hạc một ngụm, xoay người quay lưng lại, tức giận.

Phía sau một trận thanh âm sột xoạt truyền đến, sau đó phía sau lưng ấm áp, eo căng chặt, thân thể bị người ôm lấy.

"Xin lỗi." Địch Thu Hạc hôn đỉnh đầu cậu một cái, ôn nhu thấp giọng nói xin lỗi, đầy mặt áy náy và tự trách.

Hạ Bạch không phải đặc biệt tức giận, vừa nghe anh dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, tâm lập tức mềm nhũn, quay đầu nhìn anh, xụ mặt hỏi, "Biết sai rồi sao?"

Địch Thu Hạc gật đầu, nhẹ nhàng cọ cọ khuôn mặt cậu, mười phần lấy lòng.

Ngu xuẩn chết đi được.

Hạ Bạch nghiêng người, chọt mặt anh, ngữ khí triệt để mềm hóa, nói, "Vậy anh nói một chút anh sao ở đâu."

Địch Thu Hạc cầm tay cậu hôn một cái, đàng hoàng trả lời, "Hôm đó anh không nên nhốt Nhị sư huynh ngoài cửa, lại càng không nên làm tiếp lần thứ 2, hại em phát sốt. Biết em xấu hổ, còn kiên trì mời bác sĩ của ông ngoại bên kia tới làm kiểm tra cho em, ép em uống thuốc, không để cho em xuống giường, không để cho em ra ngoài, chỉ cho em uống cháo, còn không được em cho phép đã ấm lấy em bôi thuốc cho em, đều tại anh không cẩn thận, anh lần sau nhất định......"

Anh càng nói thanh âm càng trầm, đầy mắt đều là đau lòng, nhớ tới ngày đó sau khi ôn tồn cả chiều, tiểu cẩu tử nửa đêm phát sốt nóng tới mê man, trong lòng run lên, cánh tay siết chặt, kiên định nói, "Không, không có tiếp theo, chúng ta sau này không làm nữa, cứ giống như trước kia là được rồi, đúng không —"

Này đều là cái lung tung gì......

"Câm mồm!" Hạ Bạch nhịn không được hẩy đầu anh một cái, lông mày giơ lên, giáo huấn, "Em sao có thể đang giận cái này, chuyện phát sốt bác sĩ cũng nói, là chúng ta không có kinh nghiệm, sau đó không thanh lý sạch sẽ, sau này...... Dù sao sau này chú ý nhiều là được! Em tức là chuyện anh kiên quyết không tới tổ phim! Nhận công việc rồi thì phải làm thật tốt, em bị bệnh anh xem phép chăm sóc em, em rất vui, nhưng em hiện tại đã khỏe rồi, anh còn tiếp tục xin phép làm gì? Không sợ người tổ phim nói anh không chuyên nghiệp đùa bỡn đại bài sao?"

Địch Thu Hạc bị câu trả lời của cậu khiến cho sửng sốt một chút, sau đó cau mày, "Là ai nói cho em biết chuyện tổ phim đã khai máy? Trợ lý Vương? Hình Thiệu Phong?"

"Đây là trọng điểm sao?" Hạ Bạch càng tức giận, giơ tay lên cấu mặt anh, "Địch ba tuổi, anh có phải đã quên chuyện lúc trước anh nói cho em biết tổ phim sắp khai máy rồi hay không? Không liên quan tới chuyện của đám trợ lý Vương, là anh tự mình lén lút gọi điện thoại xin phép cũng không đóng cửa, bị em nghe thấy!"

"......"

"Nói! Chuyện này có phải anh làm không đúng hay không!"

"...... Xin lỗi mà." Địch Thu Hạc hỏa tốc nói xin lỗi, thấy cậu giận thật, nhanh chóng trấn an vỗ sống lưng cậu, dụ dỗ nói, "Đừng tức giận, em bệnh vừa khỏe, phải giữ tâm tình vui vẻ."

Nhận sai cực nhanh điển hình, chết cũng không hối cải.

Hạ Bạch bị câu nói xin lỗi không thành tâm này của anh nghẹn tới muốn lật mắt trắng, dứt khoát náo loạn lên, "Đều đã nói em hiện tại đã khỏe rồi, bác sĩ của Phạm trạch cũng nói em đã bình phục! Cháo chết tiệt kia em không muốn uống, em muốn ăn thịt!"

Địch Thu Hạc một chút cũng không cảm thấy cậu đang nháo, thấy cậu tinh thần rồi, tâm tình tốt rồi, cúi đầu hôn trán cậu một cái, đứng dậy nói, "Vậy em chờ một lát, anh đi làm cháo cá cho em, ngay mai anh hầm cháo gà cho em."

"......" Trời ạ, cậu muốn điên rồi.

Địch Thu Hạc ôn nhu nhu nhu tóc cậu, bao dung hỏi, "Dưa cải muốn ăn không? Chú Hồ mới làm, mùi vị ngon hơn trước kia."

Một khóc hai nháo ba thắt cổ ở chỗ Địch Thu Hạc hoàn toàn không thể thực hiện được, Hạ Bạch cảm giác mình sắp bị chiều hư rồi, cố ý nói, "...... Em muốn ăn quả sơn tra, anh ra ngoài mua giúp em đi."

Địch Thu Hạc không nói hai lời, cầm lấy chìa khóa xe liền đi ra ngoài.

Hạ Bạch trợn mắt hốc mồ, thẳng chờ anh đi tới cửa mới kịp phản ứng, nhanh chóng đề cao thanh âm gọi anh lại, nhìn một cái thời tiết xấu tuyết lớn bay tán loạn bên ngoài, giơ tay lên xoa mặt, triệt để tòng phục, hướng Địch Thu Hạc quay đầu nhìn sang yên tĩnh chờ phân phó vẫy vẫy tay.

"Vẫn muốn ăn gì sao?" Địch Thu Hạc nghi ngờ đi về, khom lưng ôn nhu nhìn cậu, đưa tay giúp cậu chỉnh tóc.

Hạ Bạch gõ đầu anh một cái.

Địch Thu Hạc sửng sốt, sau đó lại duỗi đầu về phía trước, ân cần hỏi, "Có phải lại tức giận hay không? Đừng tức giận, anh biết anh làm còn chưa đủ tốt, sẽ từ từ sửa."

Đánh không đánh trả mắng không cãi lại, ngoan ngoãn phục tùng 24 hiếu...... Ngu xuẩn thành như vậy, đại khái là thật sự bị bộ dạng mình ngày đó phát sốt hù tới rồi.

Hạ Bạch giơ tay niết niết mặt anh, ở trong lòng thở dài, dứt khoát kéo anh ngồi xuống ghế salon, dịch tới ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn anh.

Địch Thu Hạc sửng sốt, vội ôm lấy cậu ôn nhu hôn lại.

Vừa hôn xong, Hạ Bạch vùi đầu cởi quần áo anh.

Địch Thu Hạc mặc cậu cởi, rõ ràng độ ấm thân thể đã lên cao, nhưng khắc chế chỉ hôn cậu, không có làm cái khác, hỏi, "Lại không muốn ăn quả sơn tra nữa?"

Hạ Bạch thật sâu nhìn anh một cái, lắc đầu, cởi quần áo anh xuống trêu chọc anh một trận sau đó bò dậy, cộp cộp cộp đi lên lầu.

Địch Thu Hạc dục vọng bị khơi mào nhưng lại nửa đừng bị bỏ rơi hít sâu một cái, sủng nịch lại bất đắc dĩ lắc đầu. Biện pháp tiểu cẩu tử hành hạ người là càng ngày càng nhiều...... Bất quá như vậy cũng tốt, kìm nén bực bội đối với thân thể không tốt, phát tiết thích hợp một chút có lợi cả người khỏe mạnh.

Năm phút sau, lúc Địch Thu Hạc mặc xong quần áo định đi lên lầu xem tình huống một chút, Hạ Bạch mặt hồng hồng lại đi xuống, thấy anh mặc quần áo xong rồi, lập tức trừng anh một cái, phân phó nói, "Dựa vào ghế salon đi."

"Mặt em sao đỏ thế, có phải lại nóng lên hay không?" Địch Thu Hạc nhưng không nghe, tiến lên cau mày sờ mặt cậu, sau đó trực tiếp ôm lấy cậu an trí trên ghế salon dùng thảm vây quanh, đứng dậy nói, "Anh tới chỗ ông ngoại đón bác sĩ tới đây."

Hạ Bạch lập tức kéo anh, sau đó phát lực lôi anh tới trên ghế salon, trở mình ngăn chặn anh, ngăn chặn cảm xúc xấu hổ trong lòng, học bộ dáng anh lúc trước đối đãi với mình, vừa cởi quần áo của anh vừa trêu chọc anh.

Hai người rất nhanh quần áo xốc xếch.

Địch Thu Hạc hầu kết giật giật, trán dần dần ra mồ hôi, giơ tay lên đè lại vai cậu, tay lúc chạm tới da mềm mại nắm thật chặt, lại khắc chế buông lỏng, đẩy người ra, "Tiểu Bạch, em trước đứng dậy, em nếu muốn anh có thể chờ sau khi bác sĩ tới đây kiểm tra cho em, lấy tay cho em......"

"Câm mồm!"

Hạ Bạch cắn anh một ngụm, kéo tay anh xuống dán vào trên người mình, hung ác nói, "Em không nóng lên, đàng hoàng chút!" Nói xong hoàn toàn không để cho anh thời gian phản ứng, kéo vải vóc cuối cùng trên người anh, Bá Vương ngạnh thượng cung.

Địch Thu Hạc nắm chặt hông cậu, nhịn tới cực khổ, hoàn toàn không nghĩ tới cậu sẽ chủ động, còn tự mình làm xong chuẩn bị cho chính mình. Anh vừa mừng vừa sợ, chỉ cảm thấy trên người người này quả nhiên là bảo bối.

Hạ Bạch nghiến răng, tư thế này một chút cũng không thoải mái! Cậu úp sấp trên người Địch Thu Hạc, tức giận cắn tai anh, "Đều tại anh, làm hại em còn phải tự mình cho mình...... Động, làm cho em sướng, nếu không em đạp anh đi tìm người khác!"

...... Mặc dù là bảo bối có chút hung.

Bất kỳ nam nhân nào đều chịu không được loại uy hiếp này, huống chi trên đã lên dây không phát không được, anh trấn an sờ sờ sống lưng người yêu, ôm chặt cậu lật người, áp cậu ở trên ghế salon, ôn nhu hôn mi tâm cậu, "Không thể, em chỉ có thể ở cùng một chỗ với anh."

Phóng đãng nửa tiếng sau, Địch Thu Hạc dùng thảm vây quanh Hạ Bạch, đặt ở trên ghế salon đơn, chính anh thì tùy tiện choàng ai cái quần áo, trước xả nước ấm giúp Hạ Bạch cẩn thận dọn dẹp chút, sau đó thu thập xong một mảnh hỗn độn trên salon dài, rót chén nước ấm, ôm người trở lại trên ghế dài ôn nhu đút nước.

Hạ Bạch bị coi như khuyết tật hầu hạ thích ý uống hết nửa chén nước, tán thưởng sờ sờ cơ ngực anh, thơm anh một ngụm, đùa giỡn nói, "Mỹ nhân kỹ thuật không tệ, tiếp tục cố gắng."

Địch Thu Hạc bị cậu sờ tới cơ bắp căng thẳng, lúc thanh lý cưỡng chế xuống dục hỏa lại lần nữa ló đầu, khắc chế nói, "Tiểu cẩu tử, bác sĩ đề nghị chúng ta một tuần sau làm tiếp chúng ta phải tuân theo lời dặn của bác sĩ."

"Vậy anh vừa nãy sướng không?" Hạ Bạch khiêu mi nhìn anh.

Vấn đề trắng ra như vậy, Địch Thu Hạc vừa mới khai trai không bao lâu thật sự không cách nào dùng ngôn ngữ trả lời, chỉ hàm xúc gật gật đầu.

"Vậy mấy thập niên sau chúng ta không làm nữa, chỉ sờ sờ?" Hạ Bạch tiếp tục hỏi, còn cố ý kéo cổ áo ra xoa xoa dấu hôn trên cổ mình, ngữ khí hết sức không biết xấu hổ, động tác mười phần lão bánh quẩy (*), giống như lão lưu manh giống như đại khuê nữ còn zin.

((*) chỉ người lõi đời)

Địch Thu Hạc: "......" Tiểu cẩu tử cố ý nói lời thô tục như vậy cũng rất đáng yêu, hơn nữa mặc dù lúc trước anh quả thật quyết định không bao giờ làm nữa, nhưng vừa rồi...... Thật sự rất sướng.

Không, không được, anh không thể làm nô lệ của dục vọng, chỉ lo mình thoải mái, không để ý thân thể người yêu.

Hạ Bạch tiếp tục bộ dạng lưu manh côn đồ, híp mắt xoa cằm, "Anh không muốn vận động cùng em, vậy em chỉ có thể đi tìm khác —"

"Không được!" Địch Thu Hạc nghiêng đầu nhìn cậu, tay nắm chặt chén nước, nghiến răng nghiến lợi, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Hạ Bạch nhìn thẳng vào mắt anh, hừ lạnh một tiếng, hẩy đầu anh, khôi phục biểu tình bình thường, "Vậy anh giả bộ sói đuôi to cái gì, vừa rồi bị em đặt trên ghế có phải rất vui vẻ không? Rõ ràng khí lực lớn hơn em, lại cứng rắn giả bộ tiểu bạch thỏ bị cưỡng bức, đi, em muốn uống cháo cá, nhanh đi nấu!"

Tiểu tâm cơ che giấu bị đâm thủng không chút lưu tình, thân thể Địch Thu Hạc cứng đờ, lỗ tai từ từ đỏ, yên lặng nhìn cậu một cái, đè chén nước xuống, ngoan ngoãn đứng dậy đi tới phòng bếp.

"Ngày mai tới tổ phim báo danh! Không cho phép nghỉ nữa!" Cậu cao giọng bổ sung.

Cước bộ Địch Thu Hạc ngừng lại, quay đầu sâu kín nhìn cậu một cái.

Hạ Bạch vỗ ghế salon, "Sao, anh có có ý kiến hay sao!"

Địch Thu Hạc ngừng lại, thức thời thay đổi đề tài, "...... Cháo cá muốn thêm rau không?"

Hạ Bạch ngẩn người, thu tay lại khép khép thảm, cẩn thận suy nghĩ một phen sau đó gật đầu, trả lời, "Thêm vào đi, mùi vị sẽ ngon hơn chút."

"Được, vậy anh đi nấu, có việc gọi anh."

"Ừ, đi đi."

"......"

"......"

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, Hạ Bạch ngã ở trên ghế salon không khách khí cười lên.

Địch Thu Hạc: "......"

Nháo như vậy, hơn nửa tiếng liền trôi qua, Dịch Tiệp bên kia truyền đến thông báo, khách khứa hôn lễ đã gần đến đủ, nghi thức sắp bắt đầu.

Hạ Bạch lúc lật hình phát hiện nghệ sĩ của Minh Hợp trên căn bản toàn bộ đi, bên trong còn có mấy tiểu thịt tươi tục truyền từng có một chân với Kim Quần Á. Cậu đặt Pocket PC xuống, biểu tình cổ quái — mời pháo hữu lúc trước tới tham gia hôn lễ, tâm của Địch Biên và Kim Quần Á có phải quá lớn chút hay không?"

Ngoại trừ mấy tiểu thịt tươi này, người nhà Kim Quần Á cũng tới không ít, bất quá lại không thấy thân ảnh con trai con gái bà ta, cũng không biết là không thông báo hay là con trai con gái không muốn.

So với náo nhiệt của bạn bè thân thích Kim Quần Á phần lớn trình diện, Địch Biên bên này lộ ra vẻ có chút vắng vẻ. Địch gia vốn là nhân khẩu ít ỏi, tới thế hệ Địch Biên chỉ còn lại có một mình Địch Biên, trong ba đứa con của ông ta, một không phải huyết mạch của ông ta, một đã sớm quyết liệt với ông ta, một bởi vì nguyên nhân vợ trước không được ông ta cho phép tới đây, thế là trên bàn thân hữu bên nhà trai ngồi tất cả đều là bạn bè hợp tác của ông ta.

Nếu như không phải có đống lớn minh tinh đại lão góp đủ số, tiếc cưới này của Địch Biên, đoán chừng ngay cả một bàn bạn bè ruột thịt đều gom không đủ.

Lại qua nửa giờ, sau một phen náo nhiệt, Kim Quần Á dưới lôi kéo của Địch Biên ra khỏi trận.

Mỹ nhân phong vận vẫn còn, áo cưới đắt tiền, trang dung tinh xảo, không nhìn kỹ, Kim Quần Á này vẫn là rất đẹp, nhưng nhìn kỹ...... Hạ Bạch nhìn Kim Quần Á trong tấm ảnh dưới sự tôn lên của áo cưới đuôi cá lộ ra đường cong thân thể hết sức uyển chuyển, xoa cằm.

Bụng Kim Quần Á phẳng như vậy...... Là mang thai chưa lâu sao? Mùi thơm của cháo cá bay tới, Địch Thu Hạc bưng chén ngồi vào bên cạnh cậu, trước khuấy khuấy cháo nóng hổi, sau đó chọn miếng thịt cá thổi thổi đút tới bên miệng cậu, sáp sáp xem màn hình một cái, một giây sau không có hứng thú dịch chuyển tầm mắt.

Hạ Bạch xoát ảnh Dịch Tiệp mới gửi tới, há mồm ăn thịt cá xuống, thích ý híp híp mắt, lôi kéo anh bát quái nói, "Anh cảm thấy Tần Lỵ sẽ nháo thế nào? Tự mình tới đây một khóc hai nháo ba thắt cổ? Để cho Địch Hạ Tùng quỳ xuống khóc kêu cha đừng vứt bỏ con? Hay là cầu xin tân nương rút lui, thành toàn bà ta với Địch Biên?

Địch Thu Hạc thấy cậu thích ăn, vểnh vểnh khóe miệng, lại chọn miếng thịt cá thổi thổi, vừa đút qua vừa nói, "Bớt xem phim máu chó chút, Tần Lỵ lòng tự ái rất mạnh, cho dù muốn nháo, cũng sẽ không tự mình ra mặt."

Hạ Bạch bị thịt cá chặn miệng, hỏi, "Vậy bà ta sẽ làm thế nào?"

"Hai loại khả năng." Địch Thu Hạc nhu nhu môi cậu, sáp qua hôn một cái, giải thích, "Tần Lỵ sẽ không để cho mình mất mặt, bà ta chỉ sẽ nghĩ cách để cho Địch Biên mất thể diện. Lấy tâm tính và thủ đoạn của bà ta, hoặc là sẽ nghĩ cách để cho Hoàng Đô nổ scandal hoặc là xảy ra chuyện, hoặc là sẽ tính kết để cho Kim Quần Á xấu mặt."

Hạ Bạch nuốt thịt cá xuống, hứng thú, truy hỏi, "Vậy anh cảm thấy cái nào có khả năng hơn?"

"50 - 50" Địch Thu Hạc ôm cậu tới trong ngực, để cho cậu dựa vào mình, vừa đút cậu húp cháo, vừa cùng cậu nhìn về phía màn hình Pocket PC, phối hợp với cậu suy đoán nói,"Nếu như Tần Lỵ chuẩn bị cùng Địch Biên cá chết lưới rách, vứt bỏ thừa kế Hoàng Đô của Địch Hạ Tùng, bà ta hẳn là sẽ tung scandal của Hoàng Đô; nếu như Tần Lỵ còn đối với Địch Biên ôm hi vọng, muốn nối lại tình xưa, vậy thì bôi đen Kim Quần Á chính là con đường có lợi nhất, hiện tại chỉ xem bà ta nghĩ như thế nào."

"Scandal của Hoàng Đô?" Hạ Bạch thoải mái tựa vào trong ngực anh, nghi ngờ hỏi, "Hoàng Đô có scandal gì?"

"Rất nhiều, phương diện tài vụ và phương diện quản lý nghệ sĩ đều có." Địch Thu Hạc sờ sờ bụng cậu, xác định hơi nổi lên, không đút cho cậu nữa, rút khăn giấy giúp cậu lau lau khóe miệng, nói, "Tần Lỵ ở Hoàng Đô nhiều năm như vậy, bí mật biết được khẳng định nhiều, bà ta nếu như muốn cá chết lưới rách, Địch Biên không nhất định chống đỡ nổi."

Ăn uống no đủ, lại mới vận động qua một trận, Hạ Bạch hơi có chút mệt rã rời, ngáp một cái thở dài nói, "Bọn họ đây thật là chó cắn chó lông đầy mồm, cũng không biết hành hạ những thứ này là mưu đồ cái gì, rõ ràng có đủ nhiều rồi, lại không hảo hảo sống, liều mạng tính kế trên tay người......"

Địch Thu Hạc thuận tóc cậu, tầm mắt rơi vào trên hình ảnh cảnh sát vào cửa Dịch Tiệp vừa gửi tới, cười phụ họa, "Đúng, hảo hảo sống có bao tốt đẹp, con người phải học được thỏa mãn, dục vọng càng lớn, kết quả khả năng càng thảm."

Hạ Bạch cuối cùng vẫn là không xem được náo nhiệt, Địch Thu Hạc thuận lông quá thoải mái, cậu nhịn không được ngủ thiếp đi.

Hôm sau, sau khi xác định Hạ Bạch lần này làm xong cũng không có phát sốt, cũng không có sinh ra bất kỳ phản ứng xấu gì, Địch Thu Hạc rốt cục thở phào, thu dọn đồ tới tổ phim. Hạ Bạch thì sau khi ăn bữa trưa tình yêu của anh, lập tức tìm máy tính ra, tiếp tục sự nghiệp bát quái hôm qua vẫn chưa xong.

Chuyện phát sinh trên tiệc cưới của Địch Biên đã truyền ra trên mạng, đám netizen qua xong năm mới lại bát quái nhiệt tình, đem bát quái của Địch Biên và Kim Quần Á tỉ mỉ phân tích thấu triệt một lần, Hạ Bạch xem tới rất thỏa mãn.

Giống với suy đoán của Địch Thu Hạc, Tần Lỵ quả nhiên không có tự mình xuất hiện, mà là núp sau màn hung hăng làm một sóng gió. Nhưng lại không giống với suy đoán của Địch Thu Hạc, Tần Lỵ không có cân nhắc hơn thiệt hãm hại một trong Địch Biên hoặc là Kim Quần Á, mà là hãm hại cả hai người.

Đầu tiên là cảnh sát xông tới tiệc cưới, lấy vấn đề tài vụ và tội danh dính líu tới tội ép nghệ sĩ mại dâm mời Địch Biên đi nói chuyện, còn hiện trường khống chế mấy nghệ sĩ của Hoàng Đô và đồng bạn hợp tác với Địch Biên.

Ngay sau đó trên mạng đột nhiên tuôn ra một đống ảnh nhạy cảm của Kim Quần Á, còn có chân tướng Kim Quần Á ly hôn.

Hóa ra Kim Quần Á là một con ma cờ bạc, còn dạy mãi không sửa, chồng bà ta là không nhịn được điểm này của bà ta mới ly hôn với bà ta. Sau khi ly hôn, Kim Quần Á đem tài sản lớn chồng trước để lại cho bà ta rất nhanh tiêu xài không còn, hiện tại đã sớm nhập bất phu xuất (*), nợ nần chồng chất.

((*) nhập bất phu xuất: tiền thu nhập không cả bằng tiền chi ra)

Địch Biên lại không biết điểm này của bà ta, cho rằng bà ta thật sự có tiền, nhớ tới lỗ hổng tài chính gần đây của Hoàng Đô, tâm tư không đứng đắn vừa động, cố ý tiếp cận bà ta, Kim Quần Á muốn tìm một tờ phiếu cơm dài hạn nuôi sống mình, thấy Địch Biên có hứng thú với mình, thế là ỡm ờ, cùng Địch Biên ái muội.

Hai người đều tồn tại tâm tư lợi dụng lẫn nhau, nhưng ai cũng rơi được vào chỗ tốt.

Bộ mặt thật của Kim Quần Á sau khi bại lộ, Địch Biên triệt để thành trò cười, nhưng ông ta đã không rảnh bận tâm điểm này.

Hạ Bạch sau khi xoát xong phần lớn bát quái nghi ngờ cau mày, nghĩ không ra Tần Lỵ lần này tại sao phải đoạn tuyệt như vậy. Tần gia hiện tại đã ngã, bà ta hiện tại phá đổ Hoàng Đô, đối với bà ta và Địch Hạ Tùng là một chút lợi ích cũng không có, bà ta rốt cuộc nghĩ như nào?

Rất nhanh, Địch Thu Hạc từ phim trường gửi tới một tin nhắn tháo gỡ nghi hoặc cho cậu.

Hóa ra Tần Lỵ sở dĩ sẽ có sức mạnh trở mặt với Địch Biên như vậy, là bởi vì bà ta đã đăng kí kết hôn với Tăng Bồi Trung, tự cho rằng tìm được núi dựa mới, vì thể hiện quyết tâm và thật lòng, liền dùng trận này, muốn giúp đương nhiệm phá đổ Hoàng Đô, cũng nhân cơ hội xâm chiếm tài sản cổ phiếu của Hoàng Đô.

Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm.

Tăng Bồi Trung kia không phải rõ ràng tỏ vẻ chán ghét đối với Tần Lỵ và Địch Hạ Tùng sao? Hiện tại đăng kí kết hôn là xảy ra chuyện gì? Hơn nữa Tần Lỵ cư nhiên cứ như vậy tin Tăng Bồi Trung? Còn giúp Tăng Bồi Trung hãm hại chồng cũ, một chút đường lui cũng không lưu lại cho mình?

Địch Thu Hạc lại lần nữa giải thích nghi hoặc: Tăng Bồi Trung bị ung thư, mệnh không lâu nữa, Tần Lỵ cho rằng hắn ta sắp chết, lại nhớ tới tình cũ.

"......" Hạ Bạch im lặng đặt điện thoại xuống, đầy mặt tê liệt. Người sắp chết còn có một loại khả năng, đó chính là càng điên cuồng càng tuyệt tình trả thù người trước kia có lỗi với mình, Tần Lỵ đây là quá mức tự tin, hay là chó cùng rứt giậu rồi?

Giống như là biết tâm tư của cậu, Địch Thu Hạc lại lần nữa gửi tin nhắn tới, viết: Tần Lỵ bị đứa nhỏ trong bụng Kim Quần Á dọa tới, sợ Địch Hạ Tùng sau này ở Địch gia sẽ sống giống như anh hồi đó. Bà ta tâm đã xấu, cho nên nhìn cái gì cũng xấu, bên cạnh lại có Tần Minh Cường sau khi bại liệt tinh thần càng thêm không bình thường giật dây, cuống cuồng chạy bừa.

Hạ Bạch sau khi nhìn thấy tin này cau mày, nhớ tới cuộc sống của Địch Thu Hạc trước kia ở Địch gia, đột nhiên mất đi dục vọng bát quái, rep tin nhắn: Hảo hảo quay phim, cố gắng kiếm tiền, nuôi em rất tốn tiền!

Tin nhắn của Địch Thu Hạc lập tức hồi âm: Được, tiền kiếm được đều cho em.

Hạ Bạch đắc ý hừ một tiếng.

Khác với Hoàng Đô loạn một đoàn, sự nghiệp của Địch Thu Hạc rốt cục bắt đầu chính thức khởi bước.

Một tuần sau, 《Thành gia quân》 cắt nối biên tập hơn nửa, Khương Quan Sơn sau khi cùng team bàn bạc, quyết định chiếu phim sớm, định vào ngày 1 tháng 5, tuyên truyền trên mạng chính thức bắt đầu, thế là weibo chính thức của 《Thành gia quân》 ngang trời xuất thế, ba bản poster do Hạ Bạch chụp đồng loạt công bố.

Phong cách hoàn toàn bất đồng với lãng mạn duy mỹ Hạ Bạch trước kia chụp, poster của 《Thành gia quân》 họa phong khí khái lại tàn khốc, cảm giác xé rách mãnh liệt vững vàng níu chặt tâm hồn người xem, làm cho người ta không dịch nổi tầm mắt.

Ba poster phân ra làm: Ảnh đặc tả Thành Quân, ảnh các nhân vật chính, ảnh bóng lưng Thành Quân đẫm máu.

Trong poster, hình tượng kiên cường của Địch Thu Hạc triệt để phá vỡ ấn tượng trước sau như một của đám netizen đối với anh, người vẫn là người kia, bộ dáng vẫn là bộ dáng kia, nhưng tinh khí thần và thần thái ánh mắt tất cả đều không giống với lúc trước, giống như là có một người tên là Thành Quân chiếm cứ thân thể Địch Thu Hạc, dùng thân thể anh diễn dịch ra mấy tấm poster phảng phất do máu tươi hóa thành này.

Kích thích của poster còn chưa có kết thúc, bức ảnh thông báo bộ phim liền lập tức phát ra.

Trailer phim mở đầu là hình ảnh nhân vật chính Thành Quân tựa vào trên buồng điện thoại hút thuốc lá nhìn ống kính, sau đó hình ảnh vỡ vụn, ngọn lửa dâng lên, một câu chuyện tràn đầy tình cảm gia đình đất nước và huyết khí anh hùng kéo ra mở màn.

Nội dung phim ngắn gọn trải đầy huyền niệm, cảnh tượng đánh nhau dứt khoát, chủ đề hi vọng và tuyệt vọng đan xen...... Cuối trailer, là hình ảnh Thành Quân cả người toàn máu, từ từ rời khỏi ống kính, nhạc nền căng thẳng kịch liệt im bặt, hình ảnh đột nhiên đen sì, sau đó lửa nhỏ cháy lan, một nhóm chữ lớn hiện ra — Anh hùng đi xa, hi vọng bảo tồn.

Vô số netizen xem tới tấm trailer này hít sâu một cái, sau đó oanh một tiếng, dư luận nổ tung.

Chỉ là thời gian một buổi chiều, lượng forward cùng lượng đưa tin poster và trailer phim của 《Thành gia quân》liền nhảy lên tới con số đáng sợ, trong chuyện này có công lao của team tuyên truyền, càng nhiều là biểu hiện nhiệt tình của các netizen.

Tấm ảnh hồi ức thanh xuân và ảnh khôi hài mà lại không khôi hài chiếm cứ rạp chiếu phim hiện tại, một bộ điện ảnh họa phong kiên cường, chủ đề mạnh mẽ như vậy, đủ để cho các netizen hai mắt phát sáng, cũng đối với nó tràn đầy mong đợi!

Tên của Khương Quan Sơn và Địch Thu Hạc cũng được nhắc tới, nhiệt độ dư luận tăng cao.

Hạ Bạch liếc nhìn thảo luận nhiệt liệt trên weibo của các netizen đối với 《Thành gia quân》, đè nén xuống cảm xúc hưng phấn kiêu ngạo, nhợt nhạt thở ra, động động ngón tay, tìm ra weibo năm ngoái lúc cùng Địch Thu Hạc trải qua sinh nhật đăng, forward kèm caption: Thiên chương mới vừa bắt đầu, cố lên.

Cậu chưa từng có một khắc nào ý thức được rõ ràng như hiện tại, thời đại thuộc về Địch Thu Hạc, sắp tới rồi.

_______________

#Góc_PR: Cầu ủng hộ "Yêu đội" *tung tym <3*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện