Edit + Beta: Vịt
Trong tiểu viện lúc trước ở qua một lần bố trí xong, Hạ Bạch thay áo tắm, ngồi liệt ở trên tatami nghe Địch Thu Hạc tóm tắt cuộc nói chuyện của anh và Tăng Bồi Trung một lần, trầm mặc hồi lâu, thở dài thật thấp.
Địch Thu Hạc đưa tay sờ sờ tóc cậu, sáp xuống đưa tay khoát lên eo cậu, nghiêng người cọ cọ mặt cậu.
Vành tai tóc mai chạm nhau là một động tác rất ôn tình, Hạ Bạch cảm giác cảm xúc của mình vừa thấp xuống được an ủi rất tốt, thế là cũng đưa tay sờ sờ tóc anh, còn kéo nhẹ một chút, cọ tới trong ngực anh dựa vào, hỏi, "Tăng Bồi Trung đưa cho anh mấy thứ đó, anh định xử lý thế nào?"
"Để đó, sau này xây quỹ công ích, dùng để cứu trợ trẻ em, vì Tăng Bồi Trung và con gái hắn tích chút phúc." Địch Thu Hạc trả lời, nhớ tới bộ dáng hiện tại của Tăng Bồi Trung, nhìn một cái Hạ Bạch uốn trong ngực mình, hoàn toàn tín nhiệm mình, nhịn không được cúi đầu hôn mắt cậu một cái, ôm chặt cậu thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, may mà gặp được em." Nếu không anh cả đời này, hẳn thiếu sức sống cỡ nào.
"Cũng biết nói lời dễ nghe dỗ người." Hạ Bạch cười chọt anh một cái, gác chân qua trên người anh, thích ý rung a rung, "Bất quá anh quả thực may mắn, nếu không phải em, anh đời này thực là xui xẻo."
Địch Thu Hạc bị bộ dáng ra vẻ vô lại của cậu chọc cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, lại thấy cổ áo cậu bung ra, lộ ra xương quai xanh và mảnh nhỏ lồng ngực, ánh mắt biến sâu, tay dời xuống ấn chân cậu, lật mình ngăn chặn cậu, hôn xuống, "Vì báo đáp em, anh quyết định hảo hảo lấy thân báo đáp."
Hạ Bạch lúc này mới ý thức được không đúng, nhanh chóng tung mình muốn chạy, lại bị Địch Thu Hạc tay mắt lanh lẹ kéo trở lại, chưa đầy một lát đã mềm nhũn thân thể.
Ở bên ngoài làm dễ dàng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác hai người kỳ thực đang hưởng tuần trăng mật, Địch Thu Hạc có chút không hãm phanh, thẳng hành hạ Hạ Bạch tới không còn khí lực, tức ở trên người cậu cắn dấu răng mới bỏ qua.
Ngày thứ hai Hạ Bạch ngủ thẳng tới trưa mới dậy, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là đè Địch Thu Hạc lại đấm một trận, sau đó thư thư phục phục ăn bữa lớn, dẹp đường về phủ.
Tăng Bồi Trung phái xe của sơn trang tiễn bọn họ, còn chống đỡ thân thể bệnh tật tự mình tới cửa lớn tiễn.
Hạ Bạch sau khi lên xe nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tăng Bồi Trung không chịu ngồi trong xe lăn gượng chống dưới dìu đỡ của trợ lý, thở dài, "Ông ta bây giờ cần gì...... Em luôn cảm thấy hắn lúc trước bệnh tình chuyển biến xấu nhanh chóng, là bởi vì bản thân ông ta không muốn sống, em nhìn khí sắc hiện tại của ông ta tốt hơn hôm qua rất nhiều, là bởi vì tháo gỡ được một tâm sự sao? Bệnh tình ông ta như vậy có thể chuyển biến tốt đẹp một chút hay không?"
"Có lẽ đi." Địch Thu Hạc cũng quay đầu lại nhìn một cái Tăng Bồi Trung đứng ở cửa, kéo tay cậu qua trấn an bóp nhẹ mấy cái, phân phó tài xế lái xe, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.
Tháo gỡ được một tâm sự quả thực có thể ảnh hưởng trạng thái thân thể, làm cho bệnh tình hơi trì hoãn, vốn dễ thân thể Tăng Bồi Trung trước mắt chuyển tình huống xấu, hiện tại như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là tâm sự của hắn tháo gỡ được, hồi quang phản chiếu, hợp lại một cỗ lòng tin muốn bùng cháy sinh mạng còn dư lại của mình, đem chuyện cần làm toàn bộ làm xong.
Hai người sau khi trở lại thành phố B đàng hoàng nghỉ ngơi một đêm, cái gì cũng không làm. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tiết thanh minh, Hạ Bạch thật sớm rời giường, theo Địch Thu Hạc đi tới một tòa mộ viên ngoại ô thành phố B, tảo mộ cho Phạm Liên Tú.
Sau khi tế bái chính thức, Hạ Bạch nhìn một cái Địch Thu Hạc bên cạnh hơi lộ vẻ trầm mặc, tiến lên một bước, thẳng thắn dứt khoát quỳ xuống đối diện mộ bia, đầu hướng mộ bia dập xuống, sau đó nhìn về phía ảnh Phạm Liên Tú trên bia mộ, trịnh trọng nói, "Mẹ, con sẽ chăm sóc Thu Hạc thật tốt, mẹ ở trên trời hãy yên tâm."
Địch Thu Hạc sửng sốt, nhanh chóng tiến lên một bước cũng quỳ xuống theo bên cạnh cậu, cầm tay cậu, hầu kết chuyển động hai cái, muốn nói gì lại không nói ra được, chỉ nghiêng người ôm cậu tới trong ngực, chặt chẽ.
"Đều là đứa nhỏ tốt, các con hiểu chuyện như vậy, Liên Tú sẽ yên lòng." Phạm Đạt ngây một lát, sau khi hoàn hồn tiến lên từ ái sờ sờ đầu bọn họ, nhìn về phía nữ nhân cười ôn nhu trên bia mộ, ngưng vài giây mới khó khăn dịch chuyển tầm mắt, nói, "Gió bắt đầu thổi rồi, hẳn là trời sắp mưa, về nhà đi, buổi tối ở chỗ ông ăn cơm."
Địch Thu Hạc gật đầu, mang theo Hạ Bạch đứng dậy, lại thấy Hạ Bạch đột nhiên từ trong túi móc ra thứ gì, đặt vào trước mộ bia.
"Lễ vật, tự mình dùng đất nặn nặn, có chút xấu. Là anh nói, mang ít lễ vật cho trưởng bối khá tốt." Hạ Bạch xấu hổ sờ sờ lỗ mũi, sau đó dắt tay anh, muốn xoay anh qua chỗ khác không để cho anh nhìn chằm chằm vào thứ trước mộ bia.
Địch Thu Hạc theo lực đạo xoay người của cậu, tầm mắt lại vẫn dính trên chim nhỏ và cún nhỏ làm bằng đất nặn tựa vào cùng nhau, trên tay đột nhiên dùng sức kéo cậu tới trong ngực, vùi đầu cọ má cậu, sau đó buông cậu ra, dắt tay cậu cười cười với cậu, giọng khàn khàn, "Về nhà đi."
Hạ Bạch bị anh cọ tới sửng sốt chút, nhìn hốc mắt có chút phiếm hồng của anh, ôn nhu cầm lại tay anh, cười gật đầu, "Được."
"Đi thôi." Phạm Đạt đúng lúc mở miệng, ngồi trở lại xe lăn, lưu luyến nhìn một cái ảnh trên bia mộ, nghiêng đầu đi.
Địch Thu Hạc nghe vậy thu liễm tâm tình, buông tay Hạ Bạch ra, đi tới sau xe lăn đẩy lão nhân ra ngoài mộ viên. Hạ Bạch vội vàng đuổi theo, bầu bạn bên người Phạm Đạt, dẫn đề tài tới trên thực đơn buổi tối.
Thời tiết có chút âm u, Hồ Triệu xách theo một ít đồ lặt vặt đi theo phía sau 3 người, kéo tay áo lên lau mắt.
Nhiều năm như vậy, rốt cục hết khổ rồi, rốt cục.
Ngày nghỉ sau khi kết thúc, Hạ Bạch đúng hạn trở về trường học, sau khi tới phòng ngủ còn không đợi cậu đặt đồ xách theo xuống, Ngưu Tuấn Kiệt đã kích động nhào tới, ấn vai cậu điên cuồng lay động, "Tiểu Bạch cậu quá đẹp trai! Cậu với Thu Hạc quả thực quá soái! Mau đi xem trên mạng, tấm ảnh cậu chụp Thu Hạc siêu hot a! Nổ tung luôn! Nhân sĩ chuyên nghiệp lão làng ngành đó, tất cả khen cậu! Nghe nói viện bảo tàng nào đó có quan hệ hợp tác với trước muốn sưu tầm ảnh dự thi của cậu, hẳn là cũng sắp liên hệ cậu rồi!"
Hạ Bạch bị hắn lắc tới đầu váng mắt hoa, một câu nói chỉ nghe vào nửa câu, mê mang "A" một tiếng.
"A cái gì mà a! Cậu đây là cái phản ứng rách gì!" Ngưu Tuấn Kiệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Kích động của cậu đâu? Hưng phấn đâu?"
Trần Kiệt thấy thế nhàn nhạt lộ ra một nụ cười, bổ sung nói, "Đây là từ khi cuộc thi quốc tế tổ chức tới nay, lần đầu tiên trận chung kết còn chưa bắt đầu, đã có viện bảo tàng đề xuất muốn sưu tầm tác phẩm của người dự thi, Tiểu Bạch cậu rất lợi hại."
"Đúng, thật sự siêu cấp lợi hại!" Vương Hổ cũng rất kích động, nói tin tức mình hỏi thăm được, "Tôi nghe nói viện bảo tàng trong nước sở dĩ tích cực như vậy, là bởi vì nước ngoài có tin tức truyền tới, hình như có vài viện bảo tàng nước ngoài tỏ vẻ hứng thú đối với tấm hình này của Tiểu Bạch, không đúng, là đối với ảnh phong cảnh Tiểu Bạch trước kia upload trên weibo toàn bộ hứng thú! Trong nước đây là muốn tiên hạ thủ vi cường đấy!"
Hạ Bạch rốt cục kéo xuống ma trảo của Ngưu Tuấn Kiệt, "Lão Đại cậu nói là thật? Nhưng thư viện nước ngoài là như thế nào nhìn thấy ảnh phong cảnh của cậu?" Kiếp trước ảnh của cậu cũng được rất nhiều viện bảo tàng sưu tầm, nhưng đó là bởi vì cậu khi đó đã nổi danh rồi, mà kiếp này lại là xảy ra chuyện gì? Cậu rõ ràng chỉ ở Weibo......
Nói đến đây cậu ý thức được gì đó, liền vội vàng hỏi, "Có người đem ảnh tôi đăng trên weibo, tới diễn đàn nước ngoài đi?"
Ngưu Tuấn Kiệt thấy cậu rốt cục thông suốt, điên cuồng gật đầu, hưng phấn nói, "Đúng đúng đúng, sau khi ảnh tham gia thi đấu của cậu hot, các fan của cậu tự đăng tác phẩm của cậu tới diễn đàn nước ngoài, vì chứng minh thực lực của cậu mạnh thế nào! Sao, tác phẩm dự thi của cậu muốn cho viện bảo tàng cất giữ sao?"
Hạ Bạch cau mày, quyết đoán lắc đầu, "Không, ảnh của Thu Hạc tôi muốn tự mình cất giữ."
Ba người sửng sốt, sau đó nhất tề "Ồ ~" một tiếng.
Hạ Bạch lé mắt nhìn bọn họ, "Sao, các cậu vui lòng treo ảnh của mình ở trong viện bảo tàng, lẻ loi treo mấy thập niên mấy trăm năm?"
Ngưu Tuấn Kiệt quyết đoán lắc đầu, tri kỉ không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, sau khi đặt xong chuyện buổi tối cùng nhau ăn cơm liền dẫn theo hai người khác trong phòng thức thời tản ra, để lại cho cậu không gian tiêu hóa những tin tức này.
Nhận thấy được quan tâm của các bạn cùng phòng, Hạ Bạch cười cười, đi tới chỗ ngồi của mình mở máy tính ra, bù vào bát quái ba ngày nay.
Hoàng Đô bên kia không có hướng đi mới nào, chỉ có mấy bạo liêu vụn vặt, tỷ như Địch Biên mang theo Địch Hạ Tùng tham gia tụ hội gì đó, đi dạo trung tâm thương mại vung tiền như rác mua cho Tần Lỵ đồ trang sức gì đó, sau khi nhận được đầu tư tận lực lăng xê người nào người nào tiềm lực.
Đối lập với mấy bạo liêu viền hoa ở vị trí xó xỉnh này, là ba top hot đầu ảnh của Địch Thu Hạc khí phách xoát bình (*).
((*) cọđộ tồn tại, để mọi người biết đến nhiều)
Cái top hot đầu, là tin tức tác phẩm 《Thu》 Hạ Bạch chụp tiến vào trận chung kết lễ hội nghệ thuật của sinh viên quốc tế, giành được thành tích tốt hạng nhất vòng bán kết của tổ nhiếp ảnh; cái thứ 2, là hậu trường mà weibo chính thức của 《Thành gia quân》 gần đây tuôn ra, ảnh đính kèm là mấy tấm Địch Thu Hạc đi theo chỉ đạo võ thuật lặp đi lặp lại luyện động tác hồi đó Hạ Bạch lúc vào tổ tiện tay trảo chụp; cái thứ 3 là một tin tức nhỏ, kẻ bạo liêu xưng, Khương Quan Sơn sở dĩ sẽ chọn dùng người mới Địch Thu Hạc lúc ấy mới nổi chút làm nam chính của 《Thành gia quân》, là bởi vì hai tấm hình này, hình ảnh đính kèm bên dưới là hai tấm ảnh đường phố đã chỉnh qua.
Hạ Bạch: "......" Đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, 3 cái top hot đều là ảnh mình động tay chỉnh qua gì đó...... Hơn nữa loại tuyên truyền kiểu xoát bình này, sau lưng tuyệt đối có thúc đẩy của Hình Thiệu Phong, nếu như không có, cậu nguyện ý cắt đầu xuống làm ghế ngồi cho đối phương!
"Cũng không sợ tuyên truyền quá mức dẫn tới ghét......" Cậu nói thầm một câu, mở trang chủ weibo của mình ra.
Số lượng fan weibo không chút nào ngoài ý muốn lại tăng, comment cũng tập trung nổ tung một lần, cậu đăng nhập tài khoản weibo đăng tất cả hình tới nay, toàn bộ bị lục một lần, ấn mở bình luận, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài tài khoản mới dùng tiếng nước khác bình luận.
Đây là netizen nước ngoài leo tường tiến vào? Cậu chọn mấy cái comment tiếng nước ngoài xem hiểu nhìn một chút, sau đó khó xử đỏ mặt.
Người ngoại quốc thực nhiệt tình, khen người thẳng thắn tới quá mức, hoàn toàn chịu không nổi, cư nhiên còn có cách không gian cầu ái, quả thực đáng sợ.
Ngoại từ các loại bình luận tỏ tình kiểu hoa lá cành, trong đám fan bình luận suy đoán quan hệ của cậu và Địch Thu Hạc cũng ngẫu nhiên xuất hiện, trước chỉ là đám fan CP đùa giỡn do dự người thực có phải cũng có gì đó hay không, nhưng lại không dám nói rõ, đại khái là Hình Thiệu Phong khống chế qua dư luận, suy đoán tương tự cũng không có diện tích lớn tuôn ra.
Đồng thời, bình luận suy đoán cậu sẽ dùng tác phẩm như thế nào tham gia trận chung kết cũng điên cuồng tăng nhanh, chuyên ngành với không chuyên ngành toàn bộ cùng nhau tới náo nhiệt, từ hướng gió tranh luận mà nhìn, mọi người phổ biến cảm thấy cậu sẽ dùng tranh phong cảnh đi tham dự trận chung kết, bởi vì 《Thu》thật sự quá xuất sắc, trong thời gian ngắn, đám netizen suy đoán cậu hẳn là chụp không được tác phẩm tốt hơn cái này.
Cũng có vài minh tinh từng hợp tác với Hạ Bạch thừa dịp nhiệt độ lần này, PO ra ảnh Hạ Bạch chụp cho bọn họ, hung hăng tự xào một cái, tựa hồ có thể được Hạ Bạch chụp hình, là một loại khẳng định đối với địa vị giới giải trí của bọn họ.
Mấy tấm ảnh đường phố của Liễu Lan Qua cũng bị người lấy ra trọng điểm nói rõ một chút, bởi vì đám netizen phát hiện, bối cảnh và ngày tháng chụp 《Thu》, tựa hồ hết sức giống nhau và gần với bức ảnh đường phố mà Liễu Lan Qua tháng hai phát ra. Mà ảnh đường phố của Liễu Lan Qua, là trong lễ tình nhân chụp.
Đám netizen bởi vậy cho ra kết luận, lễ tình nhân của Hạ Bạch và Địch Thu Hạc là cùng nhau trải qua...... Đám fan CP lại lần nữa kích động, song còn không đợi bọn họ đoán ra cái gì, Liễu Lan Qua liền đăng bài tỏ vẻ, có thể hợp tác với Hạ Bạch hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cũng cường điệu khen ngợi một chút thái độ chiến sĩ thi đua cậu theo chụp một tuần lễ, cuối cùng đơn giản nói ra chuyện ở nước ngoài cùng Địch Thu Hạc vô tình gặp mặt, khen anh là hậu bối rất ưu tú.
Đồng thời cũng có người phát hiện, Địch Thu Hạc xuất ngoại và về nước đều là một mình hành động, không cùng đi với Hạ Bạch, cũng không có dấu hiệu đã hẹn.
Suy đoán cùng nhau trải qua lễ tình nhân bị lật đổ, đám fan CP héo, cuối cùng 《Thu》được kết luận là Hạ Bạch trong lúc làm việc, vì tình cờ gặp được bạn tốt chụp vài tấm, mà 8-9 phần mười là bày chụp.
Sau khi cho ra kết luận, đám netizen đột nhiên kích động — nếu như là bày chụp, vậy Địch Thu Hạc có thể phối hợp Hạ Bạch làm ra biểu tình tinh tế như vậy, kỹ thuật diễn hẳn lợi hại cỡ nào! Trong số đầy rẫy diễn xuất bình thường hiện tại, xuất hiện một tiểu thịt tươi kỹ thuật diễn tốt, hiếm thấy! Thật là quá hiếm thấy!
Thế là như nọ như kia, tình nghi ái muội của hai người bị hoả tốc rửa sạch, tiếp đó kỹ thuật diễn của Địch Thu Hạc đột nhiên được tâng bốc thật lớn một trận, tác phẩm trước kia của anh được người lần nữa nhắc tới, nhiều lần thưởng thức, vô hình trung vì 《Thành gia quân》mang đến một nhóm khán giả tiền ẩn.
Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm nhìn dư luận sau khi bảy rẽ tám rẽ, hướng có lợi cho Địch Thu Hạc cuồn cuộn, giơ tay lên lau mặt, đối với Hình Thiệu Phong triệt để tòng phục — Mời người đại diện này, một được 10, quá đáng giá!
Thấy dư luận trên mạng được khống chế rất tốt, cậu triệt để thả lỏng, sau khi tắt weibo mở trang web chính thức của cuộc thi nghệ thuật sinh viên quốc tế, ở trang upload tác phẩm chung kết dừng lại một hồi, mở ra phần mềm chỉnh ảnh, đem ảnh bung dù ở trong mộ viên chụp được ngày đó dẫn vào.
Lại là mấy tiếng ngồi đơ, tới lúc Ngưu Tuấn Kiệt gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm cậu mới lấy lại tinh thần, nhìn ánh sáng tấm ảnh xòe ô ở mộ viên, tầm mắt dừng ở trên chiếc trâm trước ngực Địch Thu Hạc, di chuột tắt phần mềm photoshop, upload tấm ảnh này lên trang web chính thức của cuộc thi, tên là 《Hạc》
Nhắc nhở upload thành công bắn ra, cậu thả lỏng bả vai không tự chủ căng thẳng, đóng máy tính, ngồi liệt trong ghế vài giây sau đó lên tinh thần, tâm tình rất tốt đứng dậy cầm lấy máy ảnh, gọi các bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Nhiệt độ trên internet luôn xoay chuyển rất nhanh, nhiệt độ của 《Thu》rốt cục giảm xuống, thay vào đó là weibo chính thức của 《Tiên đồ》lục tục tung ra ảnh trang điểm của các diễn viên chính.
Cùng một thời gian, Hạ Bạch nhận được lời mời chụp bìa mặt của hai tạp chí thời trang lớn khác, cùng với lời mời chụp poster tuyên truyền tổ phim 《Tiên đồ》gửi tới.
"Có thể thì đều nhận đi, hẹn chụp cá nhân ít nhận." Hạ Bạch xem xong hai mail mời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Nếu như đương kỳ có mâu thuẫn, thì ưu tiên công việc bên 《Tiên đồ》, những cái khác xếp sau."
"Chị hiểu rồi." Lý Như cười đáp một tiếng, trêu ghẹo nói, "Các cậu ngày nào cũng show ân ái vô hình như vậy, cẩn thận ngày nào đó kích thích thanh niên nữ độc thân chị đây lớn, chạy tới internet tố giác quan hệ các cậu!"
Hạ Bạch tắt mail, vừa đứng dậy thu dọn đồ đạc vừa cười trả lời, "Chị tố giác em liền thuận thế công bố, dù sao cuộc sống là em và Thu Hạc trải qua, trên mạng muốn nói gì thì kệ bọn họ nói."
Lý Như không nghĩ tới cậu sẽ bình tĩnh như thế, ngoài ý muốn nói, "Sau khi công bố cũng cũng không lo sự nghiệp của Địch Thu Hạc chịu ảnh hưởng?"
"Không lo." Hạ Bạch nhớ tới Địch Thu Hạc một tuần nay chuyển hướng dùng weibo của mình làm hành động mờ ám, nụ cười sâu hơn, "Bản thân anh ấy không sợ, em sợ cái gì." Quỷ ấu trĩ kia còn ước gì công bố nhá, chút tiểu tâm tư này ai nhìn không ra. Lại nói còn có Hình Thiệu Phong áp trận cho bọn họ, hoàn toàn không uổng. Cậu hiện tại không muốn công khai chỉ là không muốn quan hệ của cậu và Thu Hạc trở thành đề tài của đám netizen, mà không phải bởi vì sợ cái gì.
Nghe ra tự tin và chắc chắn của cậu, Lý Như dừng một giây, cười lắc đầu, "Thật hâm mộ các cậu...... Trước kia chị cho rằng tình yêu đều là mấy trò gạt người, nhưng sau khi nhìn cậu và Thu Hạc, chị biết chị lầm rồi, trên đời này vẫn có tình yêu."
"Cho nên chị Lý xinh đẹp ôn nhu cũng mau đi tìm một nửa khác quan tâm đi." Hạ Bạch thật lòng đề nghị, thấy cô chẳng ừ chẳng hữ, ở trong lòng thở dài, lại nói đùa mấy câu sau đó cúp điện thoại.
Lại qua một tuần lễ, người phụ trách viện bảo tàng tin đồn sẽ tìm cậu tranh thủ quyền sưu tầm khoan thai tới, Hạ Bạch lễ phép tiếp đãi đối phương, sau đó uyển chuyển cự tuyệt lời mời của đối phương, lại trúng một câu hung ác ngạo mạn của đối phương.
"Bất quá là tình cờ chụp được tấm ảnh còn có thể vừa mắt mà thôi, ngay cả chút kỹ thuật chỉnh ảnh cũng không có, có gì đắc ý chứ! Có câu nói thật hay, tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai (*)! Đây có thể là thời khắc đỉnh tháp mà cậu kiếp này gần với nghệ thuật nhất!" Nói xong phất tay áo rời đi, hết sức ngạo mạn.
((*) Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai: dịch theo nghĩa đen: lúc nhỏ thì thông minh nhưng lớn lên thì chưa chắc đã tốt, lúc nhỏ thì thế này nhưng lớn lên chưa chắc đã vậy. Nghĩa bóng là: thời thế thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi, không thể lúc nào cũng tốt đẹp; không nhìn người hoặc sự vật qua biểu hiện bên ngoài.)
Hạ Bạch nhìn cửa bị đập tới vang lên rung trời, hết sức im lặng.
Người này là khuyết tật trí tuệ sao? Cái gọi là mua bán không thành nhân nghĩa tồn tại, viện bảo tàng của người này có liên hệ với đại học Q, hắn cho dù không muốn cho mình mặt mũi, chả lẽ mặt mũi đại học Q cũng không cho? Hơn nữa, ở loại địa phương như trường học, hạ mặt mũi học sinh chẳng khác nào đánh vào mặt giáo viên, hắn thậm chí ngay cả mặt mũi Từ Dận Vinh cũng không cho?
Buổi tối Trịnh Nhã tới đưa sách tài liệu cho Ngưu Tuấn Kiệt nghe thấy chuyện này, đưa ra giải thích, "Con gái của người kia lần này cũng tham dự, tổ hội họa, cũng qua vòng bán kết, nhưng là thứ 5, nếu như không có cậu, con gái hắn chính là người thứ hạng cao nhất của đại học Q lần này thi đấu." Ý ở ngoài lời, Hạ Bạch đoạt danh tiếng của con gái người ta, còn có thể chặt đứt đường đi gì đó mà người ta trải cho con gái nhà mình, cho nên bị ghi hận.
Hạ Bạch: "......" Nhân tình xã hội, mình không chà đạp hãm hại, đôi khi hãm hại còn có thể tự tìm tới, xã hội xã hội.
Trong tiểu viện lúc trước ở qua một lần bố trí xong, Hạ Bạch thay áo tắm, ngồi liệt ở trên tatami nghe Địch Thu Hạc tóm tắt cuộc nói chuyện của anh và Tăng Bồi Trung một lần, trầm mặc hồi lâu, thở dài thật thấp.
Địch Thu Hạc đưa tay sờ sờ tóc cậu, sáp xuống đưa tay khoát lên eo cậu, nghiêng người cọ cọ mặt cậu.
Vành tai tóc mai chạm nhau là một động tác rất ôn tình, Hạ Bạch cảm giác cảm xúc của mình vừa thấp xuống được an ủi rất tốt, thế là cũng đưa tay sờ sờ tóc anh, còn kéo nhẹ một chút, cọ tới trong ngực anh dựa vào, hỏi, "Tăng Bồi Trung đưa cho anh mấy thứ đó, anh định xử lý thế nào?"
"Để đó, sau này xây quỹ công ích, dùng để cứu trợ trẻ em, vì Tăng Bồi Trung và con gái hắn tích chút phúc." Địch Thu Hạc trả lời, nhớ tới bộ dáng hiện tại của Tăng Bồi Trung, nhìn một cái Hạ Bạch uốn trong ngực mình, hoàn toàn tín nhiệm mình, nhịn không được cúi đầu hôn mắt cậu một cái, ôm chặt cậu thấp giọng nói, "Tiểu cẩu tử, may mà gặp được em." Nếu không anh cả đời này, hẳn thiếu sức sống cỡ nào.
"Cũng biết nói lời dễ nghe dỗ người." Hạ Bạch cười chọt anh một cái, gác chân qua trên người anh, thích ý rung a rung, "Bất quá anh quả thực may mắn, nếu không phải em, anh đời này thực là xui xẻo."
Địch Thu Hạc bị bộ dáng ra vẻ vô lại của cậu chọc cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, lại thấy cổ áo cậu bung ra, lộ ra xương quai xanh và mảnh nhỏ lồng ngực, ánh mắt biến sâu, tay dời xuống ấn chân cậu, lật mình ngăn chặn cậu, hôn xuống, "Vì báo đáp em, anh quyết định hảo hảo lấy thân báo đáp."
Hạ Bạch lúc này mới ý thức được không đúng, nhanh chóng tung mình muốn chạy, lại bị Địch Thu Hạc tay mắt lanh lẹ kéo trở lại, chưa đầy một lát đã mềm nhũn thân thể.
Ở bên ngoài làm dễ dàng làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác hai người kỳ thực đang hưởng tuần trăng mật, Địch Thu Hạc có chút không hãm phanh, thẳng hành hạ Hạ Bạch tới không còn khí lực, tức ở trên người cậu cắn dấu răng mới bỏ qua.
Ngày thứ hai Hạ Bạch ngủ thẳng tới trưa mới dậy, chuyện đầu tiên sau khi rời giường chính là đè Địch Thu Hạc lại đấm một trận, sau đó thư thư phục phục ăn bữa lớn, dẹp đường về phủ.
Tăng Bồi Trung phái xe của sơn trang tiễn bọn họ, còn chống đỡ thân thể bệnh tật tự mình tới cửa lớn tiễn.
Hạ Bạch sau khi lên xe nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Tăng Bồi Trung không chịu ngồi trong xe lăn gượng chống dưới dìu đỡ của trợ lý, thở dài, "Ông ta bây giờ cần gì...... Em luôn cảm thấy hắn lúc trước bệnh tình chuyển biến xấu nhanh chóng, là bởi vì bản thân ông ta không muốn sống, em nhìn khí sắc hiện tại của ông ta tốt hơn hôm qua rất nhiều, là bởi vì tháo gỡ được một tâm sự sao? Bệnh tình ông ta như vậy có thể chuyển biến tốt đẹp một chút hay không?"
"Có lẽ đi." Địch Thu Hạc cũng quay đầu lại nhìn một cái Tăng Bồi Trung đứng ở cửa, kéo tay cậu qua trấn an bóp nhẹ mấy cái, phân phó tài xế lái xe, trong mắt hiện lên một tia đồng tình.
Tháo gỡ được một tâm sự quả thực có thể ảnh hưởng trạng thái thân thể, làm cho bệnh tình hơi trì hoãn, vốn dễ thân thể Tăng Bồi Trung trước mắt chuyển tình huống xấu, hiện tại như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là tâm sự của hắn tháo gỡ được, hồi quang phản chiếu, hợp lại một cỗ lòng tin muốn bùng cháy sinh mạng còn dư lại của mình, đem chuyện cần làm toàn bộ làm xong.
Hai người sau khi trở lại thành phố B đàng hoàng nghỉ ngơi một đêm, cái gì cũng không làm. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ tiết thanh minh, Hạ Bạch thật sớm rời giường, theo Địch Thu Hạc đi tới một tòa mộ viên ngoại ô thành phố B, tảo mộ cho Phạm Liên Tú.
Sau khi tế bái chính thức, Hạ Bạch nhìn một cái Địch Thu Hạc bên cạnh hơi lộ vẻ trầm mặc, tiến lên một bước, thẳng thắn dứt khoát quỳ xuống đối diện mộ bia, đầu hướng mộ bia dập xuống, sau đó nhìn về phía ảnh Phạm Liên Tú trên bia mộ, trịnh trọng nói, "Mẹ, con sẽ chăm sóc Thu Hạc thật tốt, mẹ ở trên trời hãy yên tâm."
Địch Thu Hạc sửng sốt, nhanh chóng tiến lên một bước cũng quỳ xuống theo bên cạnh cậu, cầm tay cậu, hầu kết chuyển động hai cái, muốn nói gì lại không nói ra được, chỉ nghiêng người ôm cậu tới trong ngực, chặt chẽ.
"Đều là đứa nhỏ tốt, các con hiểu chuyện như vậy, Liên Tú sẽ yên lòng." Phạm Đạt ngây một lát, sau khi hoàn hồn tiến lên từ ái sờ sờ đầu bọn họ, nhìn về phía nữ nhân cười ôn nhu trên bia mộ, ngưng vài giây mới khó khăn dịch chuyển tầm mắt, nói, "Gió bắt đầu thổi rồi, hẳn là trời sắp mưa, về nhà đi, buổi tối ở chỗ ông ăn cơm."
Địch Thu Hạc gật đầu, mang theo Hạ Bạch đứng dậy, lại thấy Hạ Bạch đột nhiên từ trong túi móc ra thứ gì, đặt vào trước mộ bia.
"Lễ vật, tự mình dùng đất nặn nặn, có chút xấu. Là anh nói, mang ít lễ vật cho trưởng bối khá tốt." Hạ Bạch xấu hổ sờ sờ lỗ mũi, sau đó dắt tay anh, muốn xoay anh qua chỗ khác không để cho anh nhìn chằm chằm vào thứ trước mộ bia.
Địch Thu Hạc theo lực đạo xoay người của cậu, tầm mắt lại vẫn dính trên chim nhỏ và cún nhỏ làm bằng đất nặn tựa vào cùng nhau, trên tay đột nhiên dùng sức kéo cậu tới trong ngực, vùi đầu cọ má cậu, sau đó buông cậu ra, dắt tay cậu cười cười với cậu, giọng khàn khàn, "Về nhà đi."
Hạ Bạch bị anh cọ tới sửng sốt chút, nhìn hốc mắt có chút phiếm hồng của anh, ôn nhu cầm lại tay anh, cười gật đầu, "Được."
"Đi thôi." Phạm Đạt đúng lúc mở miệng, ngồi trở lại xe lăn, lưu luyến nhìn một cái ảnh trên bia mộ, nghiêng đầu đi.
Địch Thu Hạc nghe vậy thu liễm tâm tình, buông tay Hạ Bạch ra, đi tới sau xe lăn đẩy lão nhân ra ngoài mộ viên. Hạ Bạch vội vàng đuổi theo, bầu bạn bên người Phạm Đạt, dẫn đề tài tới trên thực đơn buổi tối.
Thời tiết có chút âm u, Hồ Triệu xách theo một ít đồ lặt vặt đi theo phía sau 3 người, kéo tay áo lên lau mắt.
Nhiều năm như vậy, rốt cục hết khổ rồi, rốt cục.
Ngày nghỉ sau khi kết thúc, Hạ Bạch đúng hạn trở về trường học, sau khi tới phòng ngủ còn không đợi cậu đặt đồ xách theo xuống, Ngưu Tuấn Kiệt đã kích động nhào tới, ấn vai cậu điên cuồng lay động, "Tiểu Bạch cậu quá đẹp trai! Cậu với Thu Hạc quả thực quá soái! Mau đi xem trên mạng, tấm ảnh cậu chụp Thu Hạc siêu hot a! Nổ tung luôn! Nhân sĩ chuyên nghiệp lão làng ngành đó, tất cả khen cậu! Nghe nói viện bảo tàng nào đó có quan hệ hợp tác với trước muốn sưu tầm ảnh dự thi của cậu, hẳn là cũng sắp liên hệ cậu rồi!"
Hạ Bạch bị hắn lắc tới đầu váng mắt hoa, một câu nói chỉ nghe vào nửa câu, mê mang "A" một tiếng.
"A cái gì mà a! Cậu đây là cái phản ứng rách gì!" Ngưu Tuấn Kiệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Kích động của cậu đâu? Hưng phấn đâu?"
Trần Kiệt thấy thế nhàn nhạt lộ ra một nụ cười, bổ sung nói, "Đây là từ khi cuộc thi quốc tế tổ chức tới nay, lần đầu tiên trận chung kết còn chưa bắt đầu, đã có viện bảo tàng đề xuất muốn sưu tầm tác phẩm của người dự thi, Tiểu Bạch cậu rất lợi hại."
"Đúng, thật sự siêu cấp lợi hại!" Vương Hổ cũng rất kích động, nói tin tức mình hỏi thăm được, "Tôi nghe nói viện bảo tàng trong nước sở dĩ tích cực như vậy, là bởi vì nước ngoài có tin tức truyền tới, hình như có vài viện bảo tàng nước ngoài tỏ vẻ hứng thú đối với tấm hình này của Tiểu Bạch, không đúng, là đối với ảnh phong cảnh Tiểu Bạch trước kia upload trên weibo toàn bộ hứng thú! Trong nước đây là muốn tiên hạ thủ vi cường đấy!"
Hạ Bạch rốt cục kéo xuống ma trảo của Ngưu Tuấn Kiệt, "Lão Đại cậu nói là thật? Nhưng thư viện nước ngoài là như thế nào nhìn thấy ảnh phong cảnh của cậu?" Kiếp trước ảnh của cậu cũng được rất nhiều viện bảo tàng sưu tầm, nhưng đó là bởi vì cậu khi đó đã nổi danh rồi, mà kiếp này lại là xảy ra chuyện gì? Cậu rõ ràng chỉ ở Weibo......
Nói đến đây cậu ý thức được gì đó, liền vội vàng hỏi, "Có người đem ảnh tôi đăng trên weibo, tới diễn đàn nước ngoài đi?"
Ngưu Tuấn Kiệt thấy cậu rốt cục thông suốt, điên cuồng gật đầu, hưng phấn nói, "Đúng đúng đúng, sau khi ảnh tham gia thi đấu của cậu hot, các fan của cậu tự đăng tác phẩm của cậu tới diễn đàn nước ngoài, vì chứng minh thực lực của cậu mạnh thế nào! Sao, tác phẩm dự thi của cậu muốn cho viện bảo tàng cất giữ sao?"
Hạ Bạch cau mày, quyết đoán lắc đầu, "Không, ảnh của Thu Hạc tôi muốn tự mình cất giữ."
Ba người sửng sốt, sau đó nhất tề "Ồ ~" một tiếng.
Hạ Bạch lé mắt nhìn bọn họ, "Sao, các cậu vui lòng treo ảnh của mình ở trong viện bảo tàng, lẻ loi treo mấy thập niên mấy trăm năm?"
Ngưu Tuấn Kiệt quyết đoán lắc đầu, tri kỉ không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, sau khi đặt xong chuyện buổi tối cùng nhau ăn cơm liền dẫn theo hai người khác trong phòng thức thời tản ra, để lại cho cậu không gian tiêu hóa những tin tức này.
Nhận thấy được quan tâm của các bạn cùng phòng, Hạ Bạch cười cười, đi tới chỗ ngồi của mình mở máy tính ra, bù vào bát quái ba ngày nay.
Hoàng Đô bên kia không có hướng đi mới nào, chỉ có mấy bạo liêu vụn vặt, tỷ như Địch Biên mang theo Địch Hạ Tùng tham gia tụ hội gì đó, đi dạo trung tâm thương mại vung tiền như rác mua cho Tần Lỵ đồ trang sức gì đó, sau khi nhận được đầu tư tận lực lăng xê người nào người nào tiềm lực.
Đối lập với mấy bạo liêu viền hoa ở vị trí xó xỉnh này, là ba top hot đầu ảnh của Địch Thu Hạc khí phách xoát bình (*).
((*) cọđộ tồn tại, để mọi người biết đến nhiều)
Cái top hot đầu, là tin tức tác phẩm 《Thu》 Hạ Bạch chụp tiến vào trận chung kết lễ hội nghệ thuật của sinh viên quốc tế, giành được thành tích tốt hạng nhất vòng bán kết của tổ nhiếp ảnh; cái thứ 2, là hậu trường mà weibo chính thức của 《Thành gia quân》 gần đây tuôn ra, ảnh đính kèm là mấy tấm Địch Thu Hạc đi theo chỉ đạo võ thuật lặp đi lặp lại luyện động tác hồi đó Hạ Bạch lúc vào tổ tiện tay trảo chụp; cái thứ 3 là một tin tức nhỏ, kẻ bạo liêu xưng, Khương Quan Sơn sở dĩ sẽ chọn dùng người mới Địch Thu Hạc lúc ấy mới nổi chút làm nam chính của 《Thành gia quân》, là bởi vì hai tấm hình này, hình ảnh đính kèm bên dưới là hai tấm ảnh đường phố đã chỉnh qua.
Hạ Bạch: "......" Đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, 3 cái top hot đều là ảnh mình động tay chỉnh qua gì đó...... Hơn nữa loại tuyên truyền kiểu xoát bình này, sau lưng tuyệt đối có thúc đẩy của Hình Thiệu Phong, nếu như không có, cậu nguyện ý cắt đầu xuống làm ghế ngồi cho đối phương!
"Cũng không sợ tuyên truyền quá mức dẫn tới ghét......" Cậu nói thầm một câu, mở trang chủ weibo của mình ra.
Số lượng fan weibo không chút nào ngoài ý muốn lại tăng, comment cũng tập trung nổ tung một lần, cậu đăng nhập tài khoản weibo đăng tất cả hình tới nay, toàn bộ bị lục một lần, ấn mở bình luận, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài tài khoản mới dùng tiếng nước khác bình luận.
Đây là netizen nước ngoài leo tường tiến vào? Cậu chọn mấy cái comment tiếng nước ngoài xem hiểu nhìn một chút, sau đó khó xử đỏ mặt.
Người ngoại quốc thực nhiệt tình, khen người thẳng thắn tới quá mức, hoàn toàn chịu không nổi, cư nhiên còn có cách không gian cầu ái, quả thực đáng sợ.
Ngoại từ các loại bình luận tỏ tình kiểu hoa lá cành, trong đám fan bình luận suy đoán quan hệ của cậu và Địch Thu Hạc cũng ngẫu nhiên xuất hiện, trước chỉ là đám fan CP đùa giỡn do dự người thực có phải cũng có gì đó hay không, nhưng lại không dám nói rõ, đại khái là Hình Thiệu Phong khống chế qua dư luận, suy đoán tương tự cũng không có diện tích lớn tuôn ra.
Đồng thời, bình luận suy đoán cậu sẽ dùng tác phẩm như thế nào tham gia trận chung kết cũng điên cuồng tăng nhanh, chuyên ngành với không chuyên ngành toàn bộ cùng nhau tới náo nhiệt, từ hướng gió tranh luận mà nhìn, mọi người phổ biến cảm thấy cậu sẽ dùng tranh phong cảnh đi tham dự trận chung kết, bởi vì 《Thu》thật sự quá xuất sắc, trong thời gian ngắn, đám netizen suy đoán cậu hẳn là chụp không được tác phẩm tốt hơn cái này.
Cũng có vài minh tinh từng hợp tác với Hạ Bạch thừa dịp nhiệt độ lần này, PO ra ảnh Hạ Bạch chụp cho bọn họ, hung hăng tự xào một cái, tựa hồ có thể được Hạ Bạch chụp hình, là một loại khẳng định đối với địa vị giới giải trí của bọn họ.
Mấy tấm ảnh đường phố của Liễu Lan Qua cũng bị người lấy ra trọng điểm nói rõ một chút, bởi vì đám netizen phát hiện, bối cảnh và ngày tháng chụp 《Thu》, tựa hồ hết sức giống nhau và gần với bức ảnh đường phố mà Liễu Lan Qua tháng hai phát ra. Mà ảnh đường phố của Liễu Lan Qua, là trong lễ tình nhân chụp.
Đám netizen bởi vậy cho ra kết luận, lễ tình nhân của Hạ Bạch và Địch Thu Hạc là cùng nhau trải qua...... Đám fan CP lại lần nữa kích động, song còn không đợi bọn họ đoán ra cái gì, Liễu Lan Qua liền đăng bài tỏ vẻ, có thể hợp tác với Hạ Bạch hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cũng cường điệu khen ngợi một chút thái độ chiến sĩ thi đua cậu theo chụp một tuần lễ, cuối cùng đơn giản nói ra chuyện ở nước ngoài cùng Địch Thu Hạc vô tình gặp mặt, khen anh là hậu bối rất ưu tú.
Đồng thời cũng có người phát hiện, Địch Thu Hạc xuất ngoại và về nước đều là một mình hành động, không cùng đi với Hạ Bạch, cũng không có dấu hiệu đã hẹn.
Suy đoán cùng nhau trải qua lễ tình nhân bị lật đổ, đám fan CP héo, cuối cùng 《Thu》được kết luận là Hạ Bạch trong lúc làm việc, vì tình cờ gặp được bạn tốt chụp vài tấm, mà 8-9 phần mười là bày chụp.
Sau khi cho ra kết luận, đám netizen đột nhiên kích động — nếu như là bày chụp, vậy Địch Thu Hạc có thể phối hợp Hạ Bạch làm ra biểu tình tinh tế như vậy, kỹ thuật diễn hẳn lợi hại cỡ nào! Trong số đầy rẫy diễn xuất bình thường hiện tại, xuất hiện một tiểu thịt tươi kỹ thuật diễn tốt, hiếm thấy! Thật là quá hiếm thấy!
Thế là như nọ như kia, tình nghi ái muội của hai người bị hoả tốc rửa sạch, tiếp đó kỹ thuật diễn của Địch Thu Hạc đột nhiên được tâng bốc thật lớn một trận, tác phẩm trước kia của anh được người lần nữa nhắc tới, nhiều lần thưởng thức, vô hình trung vì 《Thành gia quân》mang đến một nhóm khán giả tiền ẩn.
Hạ Bạch trợn mắt hốc mồm nhìn dư luận sau khi bảy rẽ tám rẽ, hướng có lợi cho Địch Thu Hạc cuồn cuộn, giơ tay lên lau mặt, đối với Hình Thiệu Phong triệt để tòng phục — Mời người đại diện này, một được 10, quá đáng giá!
Thấy dư luận trên mạng được khống chế rất tốt, cậu triệt để thả lỏng, sau khi tắt weibo mở trang web chính thức của cuộc thi nghệ thuật sinh viên quốc tế, ở trang upload tác phẩm chung kết dừng lại một hồi, mở ra phần mềm chỉnh ảnh, đem ảnh bung dù ở trong mộ viên chụp được ngày đó dẫn vào.
Lại là mấy tiếng ngồi đơ, tới lúc Ngưu Tuấn Kiệt gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm cậu mới lấy lại tinh thần, nhìn ánh sáng tấm ảnh xòe ô ở mộ viên, tầm mắt dừng ở trên chiếc trâm trước ngực Địch Thu Hạc, di chuột tắt phần mềm photoshop, upload tấm ảnh này lên trang web chính thức của cuộc thi, tên là 《Hạc》
Nhắc nhở upload thành công bắn ra, cậu thả lỏng bả vai không tự chủ căng thẳng, đóng máy tính, ngồi liệt trong ghế vài giây sau đó lên tinh thần, tâm tình rất tốt đứng dậy cầm lấy máy ảnh, gọi các bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Nhiệt độ trên internet luôn xoay chuyển rất nhanh, nhiệt độ của 《Thu》rốt cục giảm xuống, thay vào đó là weibo chính thức của 《Tiên đồ》lục tục tung ra ảnh trang điểm của các diễn viên chính.
Cùng một thời gian, Hạ Bạch nhận được lời mời chụp bìa mặt của hai tạp chí thời trang lớn khác, cùng với lời mời chụp poster tuyên truyền tổ phim 《Tiên đồ》gửi tới.
"Có thể thì đều nhận đi, hẹn chụp cá nhân ít nhận." Hạ Bạch xem xong hai mail mời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Nếu như đương kỳ có mâu thuẫn, thì ưu tiên công việc bên 《Tiên đồ》, những cái khác xếp sau."
"Chị hiểu rồi." Lý Như cười đáp một tiếng, trêu ghẹo nói, "Các cậu ngày nào cũng show ân ái vô hình như vậy, cẩn thận ngày nào đó kích thích thanh niên nữ độc thân chị đây lớn, chạy tới internet tố giác quan hệ các cậu!"
Hạ Bạch tắt mail, vừa đứng dậy thu dọn đồ đạc vừa cười trả lời, "Chị tố giác em liền thuận thế công bố, dù sao cuộc sống là em và Thu Hạc trải qua, trên mạng muốn nói gì thì kệ bọn họ nói."
Lý Như không nghĩ tới cậu sẽ bình tĩnh như thế, ngoài ý muốn nói, "Sau khi công bố cũng cũng không lo sự nghiệp của Địch Thu Hạc chịu ảnh hưởng?"
"Không lo." Hạ Bạch nhớ tới Địch Thu Hạc một tuần nay chuyển hướng dùng weibo của mình làm hành động mờ ám, nụ cười sâu hơn, "Bản thân anh ấy không sợ, em sợ cái gì." Quỷ ấu trĩ kia còn ước gì công bố nhá, chút tiểu tâm tư này ai nhìn không ra. Lại nói còn có Hình Thiệu Phong áp trận cho bọn họ, hoàn toàn không uổng. Cậu hiện tại không muốn công khai chỉ là không muốn quan hệ của cậu và Thu Hạc trở thành đề tài của đám netizen, mà không phải bởi vì sợ cái gì.
Nghe ra tự tin và chắc chắn của cậu, Lý Như dừng một giây, cười lắc đầu, "Thật hâm mộ các cậu...... Trước kia chị cho rằng tình yêu đều là mấy trò gạt người, nhưng sau khi nhìn cậu và Thu Hạc, chị biết chị lầm rồi, trên đời này vẫn có tình yêu."
"Cho nên chị Lý xinh đẹp ôn nhu cũng mau đi tìm một nửa khác quan tâm đi." Hạ Bạch thật lòng đề nghị, thấy cô chẳng ừ chẳng hữ, ở trong lòng thở dài, lại nói đùa mấy câu sau đó cúp điện thoại.
Lại qua một tuần lễ, người phụ trách viện bảo tàng tin đồn sẽ tìm cậu tranh thủ quyền sưu tầm khoan thai tới, Hạ Bạch lễ phép tiếp đãi đối phương, sau đó uyển chuyển cự tuyệt lời mời của đối phương, lại trúng một câu hung ác ngạo mạn của đối phương.
"Bất quá là tình cờ chụp được tấm ảnh còn có thể vừa mắt mà thôi, ngay cả chút kỹ thuật chỉnh ảnh cũng không có, có gì đắc ý chứ! Có câu nói thật hay, tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai (*)! Đây có thể là thời khắc đỉnh tháp mà cậu kiếp này gần với nghệ thuật nhất!" Nói xong phất tay áo rời đi, hết sức ngạo mạn.
((*) Tiểu thì liễu liễu, đại vị tất giai: dịch theo nghĩa đen: lúc nhỏ thì thông minh nhưng lớn lên thì chưa chắc đã tốt, lúc nhỏ thì thế này nhưng lớn lên chưa chắc đã vậy. Nghĩa bóng là: thời thế thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi, không thể lúc nào cũng tốt đẹp; không nhìn người hoặc sự vật qua biểu hiện bên ngoài.)
Hạ Bạch nhìn cửa bị đập tới vang lên rung trời, hết sức im lặng.
Người này là khuyết tật trí tuệ sao? Cái gọi là mua bán không thành nhân nghĩa tồn tại, viện bảo tàng của người này có liên hệ với đại học Q, hắn cho dù không muốn cho mình mặt mũi, chả lẽ mặt mũi đại học Q cũng không cho? Hơn nữa, ở loại địa phương như trường học, hạ mặt mũi học sinh chẳng khác nào đánh vào mặt giáo viên, hắn thậm chí ngay cả mặt mũi Từ Dận Vinh cũng không cho?
Buổi tối Trịnh Nhã tới đưa sách tài liệu cho Ngưu Tuấn Kiệt nghe thấy chuyện này, đưa ra giải thích, "Con gái của người kia lần này cũng tham dự, tổ hội họa, cũng qua vòng bán kết, nhưng là thứ 5, nếu như không có cậu, con gái hắn chính là người thứ hạng cao nhất của đại học Q lần này thi đấu." Ý ở ngoài lời, Hạ Bạch đoạt danh tiếng của con gái người ta, còn có thể chặt đứt đường đi gì đó mà người ta trải cho con gái nhà mình, cho nên bị ghi hận.
Hạ Bạch: "......" Nhân tình xã hội, mình không chà đạp hãm hại, đôi khi hãm hại còn có thể tự tìm tới, xã hội xã hội.
Danh sách chương