Nơi Chu Hàm Chương sống không có hệ thống sưởi trung tâm như trong thành phố, tuy “chiếm núi làm vua” nghe có vẻ rất lợi hại, nhưng vào mùa đông phải tự đốt, phiền phức lại còn rất tốn kém.

Vì Chu Hàm Chương dành phần lớn thời gian trong phòng sách, phòng bếp không có ai, nhiệt độ rất thấp, tôi đi theo tiến vào trực tiếp hắt xì một cái.

Chu Hàm Chương ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra nguyên liệu nấu ăn của mình còn dư lại gì, quay đầu lại hỏi tôi: “Học được nấu ăn chưa?”

Câu hỏi này của anh khiến cho tôi rất xấu hổ, người đàn ông này nhất định phải khiến tôi không xuống đài được mới vừa lòng à? Tôi lắc đầu, sau đó anh liền bật lên một tiếng cười khinh miệt.

Không biết nấu cơm rất mất mặt à? Biết nấu cơm rất đáng để kiêu ngạo hả? Anh ta đắc ý cái gì chứ!

Trong lòng thì phỉ nhổ như vậy, nhưng tôi dù sao cũng là kẻ hai mặt, thò lại gần nói: “Thầy Chu, nếu không tôi bái anh làm thầy, anh dạy tôi nấu ăn đi.”

“Cậu nghĩ đẹp đấy.”

Chu Hàm Chương cầm lấy hai quả cà chua, hỏi tôi: “Cà chua xào trứng gà, thích ăn cà chua hay là trứng gà?”

“Trứng gà.”

“Hảo mặn hay hảo ngọt?”

“Chua ngọt, không cần quá ngọt.”

Anh lại cười khẽ một tiếng: “Cậu còn chọn lựa nữa.”

Không phải anh hỏi tôi à!

Anh con người này thật sự có thể khiến tôi tức chết đi được.

Tôi bĩu môi theo sát anh, nhìn anh đun nước, dùng dao cắt hình chữ thập trên quả cà chua rồi sau đó chần qua nước sôi, sinh hoạt ngu ngốc như tôi, thế nhưng cho rằng anh muốn nấu cà chua chín, may tôi lúc ấy lạnh, miệng không nhanh như vậy, bằng không lại sẽ bị anh cười nhạo.

Tài dùng dao của Chu Hàm Chương rất tốt, gọt vỏ cà chua, cắt thành miếng.

Tôi nói thầm: “Tôi muốn ăn trứng gà.”

Da mặt dày như tường thành, tôi đã tự sa ngã rồi.

Chu Hàm Chương thế nhưng cười, không phản ứng tôi.

Tuy rằng Chu Hàm Chương người này độc miệng, nhưng tâm hẳn không xấu, thậm chí ở thời điểm nào đó còn rất tri kỷ, tựa như anh chê thì chê, chèn ép thì chèn ép, nhưng cuối cùng vẫn xào một đĩa cà chua xào trứng gà rất nhiều trứng gà, còn là vị chua ngọt.

Lần này giống với lần trước, anh keo kiệt bủn xỉn chỉ xào một món, tôi cũng không dám ăn nhiều, sợ thầy Chu của chúng ta bị đói.

Cơm nước xong, Chu Hàm Chương chỉ huy tôi thu dọn phòng bếp, còn anh dựa vào cửa hút thuốc ngắm cảnh tuyết.

Nói thật, tuyết trong núi và thành phố không giống nhau lắm, nó có một kiểu chấn động dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ta chìm đắm

Tôi thu dọn xong đi ra, tay lạnh cóng đến độ đau, đút trong túi, đứng bên cạnh Chu Hàm Chương cùng anh ngắm tuyết.

Trong sân đã đọng một lớp tuyết thật dày, dấu chân khi chúng tôi đến đã bị che lấp, phóng mắt nhìn qua, như thể bơ được quét bằng.

Tuyết còn đang không ngừng rơi, Chu Hàm Chương đột nhiên xoay người, cầm một nhánh cây nhỏ ra từ sau cửa, tôi tò mò anh muốn làm gì, liền nhìn chằm chằm vào anh.

Anh dùng nhánh cây làm bút, mặt tuyết làm giấy, viết xuống hai chữ bên trên — Vĩnh Hạng*.

* 永巷 - 永 lâu dài; mãi mãi; vĩnh viễn, mãi mãi; luôn luôn;

- 巷 Ngõ, hẻm, khu phố nhỏ

Tôi hỏi anh: “Thầy Chu, đây là có ý gì thế?”

Lại ngậm thuốc lá nhìn tôi: “Tên sách của sách mới.”

Lời anh nói khiến tôi giật mình không nhỏ, bởi vì trước đó thậm chí không ai biết tác phẩm mới của anh về đề tài gì, tên sách tự nhiên cũng là không hề lộ ra dù một chút tiếng gió.

Vĩnh Hạng.

<Vĩnh Hạng>.

Nhìn hai chữ được viết xuống trên mặt tuyết, tôi bắt đầu tưởng tượng một con hẻm sâu nhìn không đến cuối, thi nhân thời xưa viết “Đâu vọng tiếng đàn gieo khúc bi, anh đào nở trắng lối dương rì.”* Tiếng tranh trong trẻo, khúc tiêu vội vã, hoa anh đào nở rộ nơi hẻm sâu, liễu rủ nhẹ vỗ về bờ sông.

* Cảm ơn bạn Lê Trang hỗ trợ dịch câu này.

Đây là Vĩnh Hạng của Lý Thương Ẩn, như vậy Chu Hàm Chương thì sao? Trong rương của anh có đàn tranh và ống tiêu không? Có hoa anh đào và liễu rủ không?

Chữ viết của Chu Hàm Chương rất đẹp, cho dù cầm nhánh cây khoa tay múa chân trên nền tuyết xốp cũng vượt xa tôi, chẳng trách anh sẽ chê chữ tôi xấu.

Tôi đứng đấy nhìn chằm chằm hai chữ đó, xem tuyết lớn thế rào rạt dần dần vùi lấp chúng.

Tôi nói: “Thầy Chu, trừ tôi, ngài còn từng tiết lộ với ai khác về tên sách này không?”

Anh ngậm thuốc lá nhìn tôi, không trả lời.

Không trả lời đó chính là không có.

Tôi đứng trên nền tuyết bắt đầu đắc chí.

Đây là ngon ngọt Chu Hàm Chương cho tôi, khiến tôi rốt cuộc hiểu, nỗ lực thì sẽ không uổng phí, dùng tâm tóm lại sẽ có thu hoạch, tuy rằng chỉ là một cái tên sách, nhưng đây là bước đầu tiên mở ra cánh cửa thế giới của Chu Hàm Chương, mấy đêm thức trắng lúc trước, mấy quyển sách lật đến sắp hư đó, thật sự đáng giá.

“Thầy Chu, cảm ơn ngài.”

“Không có gì phải cảm ơn,” Chu Hàm Chương tùy tay ném nhánh cây đi, trở về phòng sách của anh: “Cậu ăn no rồi, nên làm gì thì làm nấy đi thôi.”

Tôi có thể làm gì đâu?

Tôi nhặt lên nhánh cây anh vứt đi, viết chữ trên mặt tuyết bên ngoài phòng sách của anh.

“Thầy Chu! Mở cửa!”

Tôi ồn ào, bảo Chu Hàm Chương mở cửa.

Anh mở cửa ra một cách không kiên nhẫn, ánh mắt dừng trên mặt tuyết trước cửa.

Con người tôi ấy, mưu mẹo rất nhiều, đối phó tên trai già như vậy không thể cứng đối cứng.

Tôi viết tên của anh trên mặt tuyết, ba chữ Chu Hàm Chương, sau đó lại vẽ một trái tim, vòng ba chữ này lại.

Rất trẻ con, nhưng trai già chỉ chịu vẻ vậy, đừng hỏi tôi học được từ chỗ nào, tôi sẽ không nói đâu.

Quả nhiên, Chu Hàm Chương sửng sốt trong chốc lát, sau đó…

Lại đóng cửa lại một cách vô tình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện