Mọi người phần lớn sẽ mắc cùng một sai lầm lúc mới bắt đầu đi làm — gặp phải chuyện gì cũng phải đi hỏi lãnh đạo của mình.

Thực ra cũng không phải người mới vào làm không muốn động não, chỉ là không có kinh nghiệm, lá gan lại nhỏ, gò bó tay chân có nghĩ cũng không dám làm.

Lúc tôi nhận được email của Chu Hàm Chương, cảm thấy nhân sinh vô vọng, lúc ấy đã tới thời gian tan làm rồi, tôi nhìn tổ trưởng rời đi, không gọi ông lại.

Ngày mai rồi nói sau.

Chỉ một “ngày mai rồi nói sau” này, cả đêm tôi cũng chưa ngủ ngon, thậm chí nghĩ tới hay là gọi điện thoại cho ba tôi, để ba tôi ra mặt, dù sao cũng coi như là người quen, có khi Chu Hàm Chương sẽ nể mặt ba tôi bằng lòng gặp mặt tôi thì sao? Nhưng cuối cùng tôi cũng không gọi cuộc điện thoại này.

Công việc của mình, tóm lại là phải tự mình đối mặt.

Ngày hôm sau tới công ty, tôi ủ rũ đi tìm tổ trưởng giải thích tình huống, tổ trưởng nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc: “Cho nên thế nào? Cậu muốn để tôi đi xử lý?”

Thái độ của ông ấy khiến tôi sợ, tôi nhanh chóng xin lỗi, trở về tự mình nghĩ cách.

Mà cách tôi có thể nghĩ được chính là trực tiếp tới cửa.

Rất không lễ phép, tôi biết, nhưng đầu óc tôi quả thực trống trơn, không có cách khác.

Nơi Chu Hàm Chương ở rất xa, xa đến nỗi ra khỏi nội thành trực tiếp thẳng đến trên núi, nhìn địa chỉ đó tôi đã cảm thấy đau đầu.

Tôi xin nghỉ với tổ trưởng, nói muốn đến viếng thăm, ý của tổ trưởng là xử lý vấn đề của Chu Hàm Chương có thể trực tiếp xin công tác bên ngoài từ hệ thống công ty, không trừ tiền lương, hoàn trả chi phí đi lại.

Có điều, tổ trưởng cũng nói: “Nếu gọi taxi thì không trả.”

Được rồi, hiểu.

Tôi ra khỏi công ty, đầu tiên là ngồi tàu điện ngầm, lại ngồi xe buýt công cộng, cuối cùng lại đi bộ khoảng hai mươi phút mới đến nơi anh ở.

Ngày đó rất lạnh, được báo trước có đợt rét đậm, tôi mặc áo khoác len màu nâu sẫm, bên trong là áo lông đen cổ lọ, hai mươi phút đi đường này tôi bị lạnh đến nước mũi giàn giụa, cũng dựng cổ áo lông lên, chóp mũi rúc vào, nhưng bảo vệ chóp mũi, lỗ tai suýt lạnh rụng.

Cũng không biết sao năm nay trời lạnh sớm như vậy.

Nơi Chu Hàm Chương ở chỉ có một hộ nhà, tôi nghe tổ trưởng nói đỉnh núi này thực ra là tổ tiên nhà họ Chu họ truyền lại, mấy năm trước Chu Hàm Chương cần dùng tiền gấp nên muốn bán nơi này đi, nhưng nơi này không ai mua, anh chỉ có thể bán nhà ở thành phố rồi tự mình dọn đến nơi này.

35 tuổi, độc thân, sống một mình, tính cách quái gở kì quặc.

Những mác này là do các biên tập quen biết anh trong ban biên tập chúng tôi gán cho anh.

Tôi vẫn luôn không thích gán mác cho người ta, bởi vì tôi luôn cảm thấy con người không thể bị định nghĩa một cách đơn giản, hơn nữa hiểu biết của mỗi người về những người khác cũng rất phiến diện, tự tiện dùng nhãn để định nghĩa một người, không quá thích hợp.

Cho nên khi tôi đứng ở cửa nhà Chu Hàm Chương là có chút chờ mong.

Tôi chờ mong mình nhìn thấy một mặt khác của anh, quái gở kì quặc nhưng cũng có một mặt thiện cảm dịu dàng của riêng mình, bởi vì tôi cảm thấy tôi đã từng chứng kiến rồi.

Lúc mười mấy tuổi đọc sách của anh, khi đó tôi cũng không biết có một ngày mình sẽ có giao tiếp với anh, Chu Hàm Chương trong miệng ba tôi chỉ là một người kiềm chế kiệm lời, nhưng những gì tôi đọc được từ trong sách của anh lại không chỉ thế.

Cho tới nay anh từng xuất bản ba quyển sách, tôi ngược dòng một chút, ba quyển sách lần lượt ký với nhà xuất bản khác nhau, cuốn <Qua Đồng> mà tôi đã đọc đó là phiên bản số rất sớm, sau lại tái bản, nghe nói bán bản quyền điện ảnh, chẳng qua chậm chạp chưa quay chụp.

Anh hẳn có kiếm được tiền.

Lúc ấy tôi cảm thấy như vậy.

Khi gõ cửa nhà anh, tôi nhớ tới một gia đình anh viết trong <Qua Đồng>, sau khi người con trai thành đạt thì đón ba mẹ lên thành phố, Tết Âm Lịch cả gia đình tề tựu, ông lão đứng ở cửa gõ vang cánh cửa cũ ấy.

“Như chào hỏi căn nhà cũ đang ngủ say. Phòng cũ không phải phòng cũ, là bạn cũ, là con thuyền đưa mình qua.”

Tôi và vị thầy Chu này có tính là bạn cũ không nhỉ?

Dù sao lúc mười mấy tuổi tôi đã đọc sách của anh rồi.

Tôi gõ ba tiếng, sau đó co ro chờ đợi.

Tuổi trẻ lại chưa hiểu đối nhân xử thế chút nào tôi cứ thế liều lĩnh đến cửa quấy rầy, thật ra đã làm tốt chuẩn bị bị sập cửa vào mặt.

Tôi đứng ở đó, đếm giây ở trong lòng, nghĩ đếm tới 200 sẽ rời đi.

Khi tôi đếm tới 159, cửa trước mắt mở ra.

Gió đầu đông gào thét, trên núi còn muốn lạnh hơn mấy độ so với thành phố.

Cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng, thứ tôi nhìn thấy trước chính là tàn thuốc bị gió cuốn đến trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu, hơi ngẩn ra, anh hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của tôi.

Rất gầy, rất cao, rất trắng, râu ria xồm xoàm mà ngậm thuốc lá.

Tóc anh rất đen, nhưng rối còn dài nữa, mặc dù tóc mái dài trên trán đã bị gió thổi lên, nhưng vẫn có thể chắc chắn chờ gió ngừng thì đôi mắt anh sẽ bị che khuất.

Anh mặc áo khoác len màu xám, bên trong là chiếc áo thun màu trắng, gió thổi qua khiến anh thoạt nhìn như bệnh nhân lung lay sắp đổ.

Thầy Chu trông không tệ, nhưng… rất lôi thôi.

“Xin chào,” Tôi nhanh chóng mở miệng: “Xin hỏi là nhà thầy Chu ạ?”

Anh nheo mắt lại nhìn tôi, đôi tay nắm lấy vạt áo áo khoác len bao bọc mình: “Có việc?”

“Xin chào thầy Chu, tôi tên Bạch Vị,” Tôi chần chờ một chút, sau đó nói: “Ngài còn nhớ rõ Bạch Đức Thành không? Ông ấy là ba tôi, tôi thay mặt ông ấy đến thăm ngài.”

Lần đầu tiên gặp mặt, tôi lừa Chu Hàm Chương.

Sau đó quả nhiên bị bỏ ngoài cửa, bởi vì anh nói: “Không nhớ rõ.”

Cửa gỗ đóng “rầm” lại ở trước mắt tôi, người đàn ông vô tình khiến mùa đông này có vẻ lạnh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện