Tôi thật sự không hiểu được Chu Hàm Chương người này.

Nói anh không hiểu tính người, anh thường thường còn rất biết chăm sóc người khác.

Nhưng muốn nói anh là người tốt, thỉnh thoảng anh cũng thật không làm chuyện của con người.

Lúc tôi tiêm mệt, bèn muốn dựa anh trong chốc lát, kết quả anh trực tiếp đẩy tôi sang một bên, bảo tôi ngồi đàng hoàng đừng chạm vào anh.

Đây là lời mà con người có thể nói ra hả? Tôi là bệnh nhân, tôi không thể tức giận, tức giận không có lợi cho miệng vết thương khép lại — tôi là nói vết thương trong lòng tôi, thật sự, tuổi còn trẻ tôi đã bị anh làm tan nát cõi lòng.

Chu Hàm Chương ngồi đó cùng tôi ở chỗ truyền nước, tôi còn nhớ thương mỹ nữ vừa nãy kia.

Mỹ nữ thật sự là mỹ nữ, trông xinh đẹp khí chất tốt, nói như thế nào đây, không biết cô ấy vì sao lại coi trọng Chu Hàm Chương.

Không phải ý nói Chu Hàm Chương không tốt, sau khi thầy Chu tút tát mình một chút là một ông chú rất đẹp trai, nhưng tính cách anh không tốt, tính cách khó thì nói gì cũng uổng phí.

Mỹ nữ hẳn nên được yêu thương, mà không phải cả ngày để người đàn ông này ức hiếp.

Tôi nói: “Thầy Chu, không ngờ hoa đào của ngài tốt như vậy.”

“Nhà tôi không trồng hoa đào.” Chu Hàm Chương hôm nay dường như có chuẩn bị mà đến, anh thế nhưng mang theo quyển sách bên người, lúc tôi truyền nước thì anh ngồi ở một bên đọc sách.

Tôi rất chịu phục, phòng tiêm có tiếng khóc xé ruột xé gan và tiếng thét chói tai của trẻ con, còn có đủ loại âm thanh ồn ào nhốn nháo, trong hoàn cảnh như vậy anh thế nhưng còn có thể đọc sách vào được?

Đương nhiên, tôi cũng không xác định anh rốt cuộc có xem vào không, dù sao hai mươi phút rồi không thấy anh lật trang.

“Tôi không phải nói loại hoa đào này, tôi là nói duyên khác phái của anh tốt.” Tôi nói: “Chị gái ngồi trên xe anh hôm nay, cô ấy xinh đẹp thật.”

Chu Hàm Chương quay qua nhìn tôi: “Cậu có ý gì?”

“Dạ?”

“Cô ấy đã kết hôn rồi.” Chu Hàm Chương có lẽ cảm thấy còn chưa đủ, lại chêm thêm một câu: “Con gái đã hai tuổi.”

Tôi khiếp sợ: “Thầy Chu, anh đây…”

Tôi tôn xưng anh một câu “thầy”, anh thế nhưng cho tôi làm bồ nhí?

Chu Hàm Chương nhìn tôi vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, tôi đành phải thu hồi đam mê diễn của tôi: “Ồ.”

Không trêu anh, chút nữa anh sẽ tức giận.

Nhưng mà, khiến tôi không ngờ tới là, thân phận của mỹ nữ đó thật sự làm tôi tức hơn.

Hóa ra chị gái xinh đẹp là biên tập của một nhà xuất bản khác, cô ấy và thầy Chu quen biết đã nhiều năm, lúc trước cũng từng hợp tác, lần này cũng là đến tìm anh nói tác phẩm mới.

Làm nửa ngày, là đến đoạt người với tôi!

Tôi bắt lấy tay thầy Chu: “Thầy Chu!”

Chu Hàm Chương rút tay anh ra: “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”

“Ngài sẽ không đồng ý với cô ấy đó chứ?”

“Không có.” Chu Hàm Chương vô cùng lạnh lùng: “Tôi nói rồi, quyển sách đó tôi không định xuất bản.”

Nói đến cũng kỳ lạ, nếu không có ý định xuất bản, vậy vì sao phải thả tin đồn ra?

Loại người này ấy, tôi thấy nhiều rồi, thật ra là đang giăng lưới rộng, muốn vớt một con cá lớn.

Thầy Chu này thoạt nhìn giống như người đạm như cúc không tranh với đời, nhưng trên thực tế cũng là một thương nhân văn hóa khôn khéo đánh bàn tính vang lạch cạch.

“Cậu lại nghĩ cái gì đấy?”

“Không nghĩ gì.” Tôi nói: “Chỉ là không ngờ mọi người đều biết tin tức anh có tác phẩm mới.”

Chu Hàm Chương hình như nghe hiểu ý ngoài lời của tôi, anh nói: “Bạch Vị đúng không?”

“Dạ đúng!” Ông anh này, không phải, ông chú này rốt cuộc nhớ kỹ tên của tôi rồi, thật đáng mừng, thật đáng mừng.

“Ở trước mặt tôi nói chuyện không cần vòng vo,” Chu Hàm Chương liếc tôi một cái: “Tin tức tôi có sách mới không phải tự tôi thả ra, lúc trước có người đến thăm thấy được bản thảo của tôi, lúc sau rốt cuộc truyền như thế nào tôi không rõ lắm, nhưng lúc ấy tôi đã tỏ rõ quyển sách này sẽ không xuất bản.”

“Tại sao vậy?” Tôi hỏi anh: “Đều đã viết xong rồi, tại sao không xuất bản?”

Một nhà văn viết một quyển sách, tốn thời gian cố sức phí tình cảm, mỗi người đều hy vọng tác phẩm viết xong của mình có thể gặp được một biên tập tốt nhà xuất bản tốt, đây cũng coi như là có chốn về tốt, đương nhiên, nếu có thể có một doanh số tốt thì càng tốt.

Chu Hàm Chương sao lại “không đi đường tầm thường” như vậy?

Anh im lặng trong chốc lát, tôi cân nhắc có lẽ tôi lại nói nhiều chọc anh phiền.

“Quyển sách này là viết vì một người,” Tôi cho rằng anh sẽ không phản ứng tôi, lại không ngờ rằng thế nhưng thật sự đã mở miệng: “Là chỉ thuộc về hai người chúng tôi, tôi không cảm thấy cần thiết để người không liên quan nhìn đến nó.”

Anh nói xong, tiếp tục cúi đầu đọc sách, mà tôi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc lời anh.

Viết vì một người.

Chỉ thuộc về hai người họ.

Là ai vậy?

Một người có tầm ảnh hưởng lớn trong lòng Chu Hàm Chương lạnh nhạt như thế, một người chiếm giữ vị trí tuyệt đối trong thế giới của anh.

Người nhà ư? Hay là người yêu?

Tôi quay đầu nhìn về phía Chu Hàm Chương, anh cúi đầu xem sách trong tay.

“Thầy Chu, ngài đang xem gì thế?”

“Yates*, <Mười một loại cô độc>.”

* Richard Walden Yates là một nhà văn tiểu thuyết người Mỹ được đồng nhất với "Thời đại lo âu" giữa thế kỷ 20

Tôi nghĩ nghĩ, được voi đòi tiên hỏi anh nói: “Tôi có thể xem cùng với anh không?”

“Không thể.”

“Ò.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện