Tôi cảm thấy sớm hay muộn có một ngày tôi sẽ bị nâng ra khỏi nhà Chu Hàm Chương — bị tức bất tỉnh, xe cứu thương đến nâng.
Anh để một xấp biên lai nhỏ của bệnh viện kia trước mặt tôi: “Nhưng thật ra không có bao nhiêu tiền, cậu trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Tôi cười cười, cầm lấy biên lai bỏ vào trong túi mình: “Chờ tôi được phát tiền lương sẽ trả ngài.”
Trước thiếu đi, đôi ta cũng coi như có ràng buộc.
Tôi giả vờ suy yếu trước mặt Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, vì nói lời cảm ơn với ngài, tôi một đường thở hồng hộc đến đây, bệnh tình hình như tăng thêm rồi.”
“Vậy về nhà nằm đi.” Tác phong của anh nhưng thật ra lạnh lùng như mọi khi.
Chu Hàm Chương nói xong câu đó, mình thì cầm quyển sách ngồi ở một bên xem, cũng mặc kệ tôi, mặc tôi tự sinh tự diệt.
Tôi đói bụng, cũng ngại thúc giục anh nấu cơm, bèn thò lại gần hỏi: “Thầy Chu, tôi nấu cơm cho ngài nhé.”
Anh giương mắt nhìn tôi: “Phòng bếp của tôi làm chuyện gì rất có lỗi với cậu à?”
Anh nói lời này mới là thật sự rất có lỗi với tôi!
Nhưng mà, Chu Hàm Chương hẳn đã hiểu ám chỉ của tôi, thế nhưng thật sự buông sách xuống, ra cửa đi nấu cơm.
Lúc anh nấu cơm tôi không đi theo, làm bộ cái gì cũng không biết, lén cầm quyển sách ngồi ở một bên đọc.
Tôi xem là quyển <Mười một loại cô độc> mà Chu Hàm Chương mang đến bệnh viện lúc trước, có sao nói vậy, tôi xem sách của Yates luôn không tiến vào trạng thái được, lúc trước ở thư viện trường học từng mượn đọc và <Con đường cách mạng>, đều là nhìn mấy tờ đã hoả tốc trả về.
Tôi đã từng bấm ngón tay tính qua, tôi và vị Yates đại sư này bát tự không hợp, tựa như tôi và Chu Hàm Chương cũng không quá hợp rơ.
Nhưng lần này thì rất kỳ lạ, có lẽ bởi vì quyển sách này là tập truyện ngắn, tôi thế nhưng xem đến còn rất hăng say.
<Mười một loại cô độc>, mười một loại người mười một cuộc đời, lối viết lạnh lùng của Yates trực tiếp viết lên nỗi cô đơn của những con người bình thường này vào lòng người đọc, toàn bộ đều là nhân vật nhỏ tầm thường có thể thấy được, cuộc sống khốn quẫn, không được thấu hiểu và chấp nhận, mỗi một trang giấy đều tràn ngập tiếng thở dài, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đắm chìm khi đọc tác phẩm của ông.
Tôi xem đến say mê, ngay cả Chu Hàm Chương quay về khi nào cũng không biết.
Khi một bàn tay gõ gõ đầu tôi, tôi bị hoảng sợ.
“Làm gì đấy?” Anh chất vấn tôi.
“Trộm sách của anh đọc.” Tôi không e dè, hơn nữa đúng lý hợp tình: “Quyển sách này thật sự rất hay.”
Chu Hàm Chương nhìn lướt qua sách trong tay tôi, lại nhìn thoáng qua thời gian: “Một phút một tệ.”
“… Sao ạ?”
“Sách của tôi, cậu đọc một phút, thu phí một tệ.”
Gian thương!
“Thầy Chu, anh không thích hợp.” Tôi thật sự sốc rồi, Chu Hàm Chương khi nào biến thành vô lại như vậy thế? Chu Hàm Chương không phản ứng tôi, xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi ăn cơm, cậu đọc xong nhớ trả tiền.”
Không đọc không đọc, thật không dám tiếp tục đọc nữa.
Tôi buông sách, chạy chậm đi theo anh vào phòng bếp.
Bàn ăn ở một bên khác của phòng bếp, lúc tôi đi vào nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn.
Hôm nay thầy Chu rất hào phóng, thế nhưng xào hai món ăn, nhưng rất đáng tiếc, người này keo kiệt như cũ, hai món ăn đều là đồ chay.
Tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngài ăn chay ạ?”
“Nếu như ăn người không phạm pháp, tôi thật ra cũng không ngại ăn cậu đâu.” Anh ngồi trên ghế, sau khi nói xong thì hơi ngẩn ra.
Cũng may tôi biết Chu Hàm Chương không có ý tứ gì với tôi, bằng không tôi thật sự sẽ hiểu sai, còn sẽ nghĩ rất bậy.
“Thầy Chu, ngài biết làm món sườn chua ngọt không?” Tôi nói: “Ngày mai lúc đến tôi có thể mang thịt, ngài biết làm không?”
Chu Hàm Chương nhìn tôi, nửa ngày hỏi câu: “Cậu coi nơi này của tôi thành căn tin? Tôi là đầu bếp nhà cậu à?”
Này thì xấu hổ, tôi chỉ có thể tức tốc xin lỗi.
Vốn dĩ cho rằng Chu Hàm Chương sẽ tiếp tục châm chọc tôi, kết quả anh lại nói câu: “Biết làm.”
Nói như thế nào đây?
Tính cách người này thật sự khiến người ta không nắm bắt được.
“Ngài cũng thật lợi hại.” Tôi cười đến không hề có thành ý, bởi vì cảm thấy anh sẽ không làm cho tôi ăn.
Làm tôi trăm triệu không ngờ tới là, ngày hôm sau lúc tôi đến, anh đang nấu ăn, đang làm sườn chua ngọt.
Tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngài là vì câu nói kia của tôi ngày hôm qua cho nên mới nấu món này ạ?”
“Không phải.” Anh nói: “Món này không phải cho cậu.”
Không phải cho tôi? Vậy anh đưa đũa cho tôi làm gì?
Tên đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, tôi sắp bị anh chọc cười ngất rồi.
Vài ngày sau đó giữa trưa và buổi tối mỗi ngày tôi đều ăn cơm ở nhà Chu Hàm Chương, tần suất anh xuống núi mua đồ ăn tăng vọt, tôi bày tỏ vô cùng xin lỗi trước điều này.
Vì thế, lúc kết thúc một tuần, tôi quyết định giao chút tiền cơm.
Chu Hàm Chương nói: “Không đủ.”
“Dạ?” Tôi một tuần cho anh 200 tệ, còn chưa được hả?
“Tiền mua đồ ăn, chế biến, xuống núi,” Chu Hàm Chương nói: “Cậu còn thiếu tôi tiền thuốc men và tiền mượn sách, 200 tệ không đủ.”
Tôi rốt cuộc ý thức được vừa so với anh, cái được voi đòi tiên trước kia của tôi cũng không xứng gọi được voi đòi tiên.
“Vậy xong rồi, tôi không trả nổi.” Tôi cất 200 tệ vào túi, nói với anh như nói đùa: “Không bằng tôi lấy thân báo đáp nhé.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi, sau đó nói: “Không cần.”
Anh để một xấp biên lai nhỏ của bệnh viện kia trước mặt tôi: “Nhưng thật ra không có bao nhiêu tiền, cậu trả tiền mặt hay là chuyển khoản?”
Tôi cười cười, cầm lấy biên lai bỏ vào trong túi mình: “Chờ tôi được phát tiền lương sẽ trả ngài.”
Trước thiếu đi, đôi ta cũng coi như có ràng buộc.
Tôi giả vờ suy yếu trước mặt Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, vì nói lời cảm ơn với ngài, tôi một đường thở hồng hộc đến đây, bệnh tình hình như tăng thêm rồi.”
“Vậy về nhà nằm đi.” Tác phong của anh nhưng thật ra lạnh lùng như mọi khi.
Chu Hàm Chương nói xong câu đó, mình thì cầm quyển sách ngồi ở một bên xem, cũng mặc kệ tôi, mặc tôi tự sinh tự diệt.
Tôi đói bụng, cũng ngại thúc giục anh nấu cơm, bèn thò lại gần hỏi: “Thầy Chu, tôi nấu cơm cho ngài nhé.”
Anh giương mắt nhìn tôi: “Phòng bếp của tôi làm chuyện gì rất có lỗi với cậu à?”
Anh nói lời này mới là thật sự rất có lỗi với tôi!
Nhưng mà, Chu Hàm Chương hẳn đã hiểu ám chỉ của tôi, thế nhưng thật sự buông sách xuống, ra cửa đi nấu cơm.
Lúc anh nấu cơm tôi không đi theo, làm bộ cái gì cũng không biết, lén cầm quyển sách ngồi ở một bên đọc.
Tôi xem là quyển <Mười một loại cô độc> mà Chu Hàm Chương mang đến bệnh viện lúc trước, có sao nói vậy, tôi xem sách của Yates luôn không tiến vào trạng thái được, lúc trước ở thư viện trường học từng mượn đọc và <Con đường cách mạng>, đều là nhìn mấy tờ đã hoả tốc trả về.
Tôi đã từng bấm ngón tay tính qua, tôi và vị Yates đại sư này bát tự không hợp, tựa như tôi và Chu Hàm Chương cũng không quá hợp rơ.
Nhưng lần này thì rất kỳ lạ, có lẽ bởi vì quyển sách này là tập truyện ngắn, tôi thế nhưng xem đến còn rất hăng say.
<Mười một loại cô độc>, mười một loại người mười một cuộc đời, lối viết lạnh lùng của Yates trực tiếp viết lên nỗi cô đơn của những con người bình thường này vào lòng người đọc, toàn bộ đều là nhân vật nhỏ tầm thường có thể thấy được, cuộc sống khốn quẫn, không được thấu hiểu và chấp nhận, mỗi một trang giấy đều tràn ngập tiếng thở dài, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác đắm chìm khi đọc tác phẩm của ông.
Tôi xem đến say mê, ngay cả Chu Hàm Chương quay về khi nào cũng không biết.
Khi một bàn tay gõ gõ đầu tôi, tôi bị hoảng sợ.
“Làm gì đấy?” Anh chất vấn tôi.
“Trộm sách của anh đọc.” Tôi không e dè, hơn nữa đúng lý hợp tình: “Quyển sách này thật sự rất hay.”
Chu Hàm Chương nhìn lướt qua sách trong tay tôi, lại nhìn thoáng qua thời gian: “Một phút một tệ.”
“… Sao ạ?”
“Sách của tôi, cậu đọc một phút, thu phí một tệ.”
Gian thương!
“Thầy Chu, anh không thích hợp.” Tôi thật sự sốc rồi, Chu Hàm Chương khi nào biến thành vô lại như vậy thế? Chu Hàm Chương không phản ứng tôi, xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi ăn cơm, cậu đọc xong nhớ trả tiền.”
Không đọc không đọc, thật không dám tiếp tục đọc nữa.
Tôi buông sách, chạy chậm đi theo anh vào phòng bếp.
Bàn ăn ở một bên khác của phòng bếp, lúc tôi đi vào nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn.
Hôm nay thầy Chu rất hào phóng, thế nhưng xào hai món ăn, nhưng rất đáng tiếc, người này keo kiệt như cũ, hai món ăn đều là đồ chay.
Tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngài ăn chay ạ?”
“Nếu như ăn người không phạm pháp, tôi thật ra cũng không ngại ăn cậu đâu.” Anh ngồi trên ghế, sau khi nói xong thì hơi ngẩn ra.
Cũng may tôi biết Chu Hàm Chương không có ý tứ gì với tôi, bằng không tôi thật sự sẽ hiểu sai, còn sẽ nghĩ rất bậy.
“Thầy Chu, ngài biết làm món sườn chua ngọt không?” Tôi nói: “Ngày mai lúc đến tôi có thể mang thịt, ngài biết làm không?”
Chu Hàm Chương nhìn tôi, nửa ngày hỏi câu: “Cậu coi nơi này của tôi thành căn tin? Tôi là đầu bếp nhà cậu à?”
Này thì xấu hổ, tôi chỉ có thể tức tốc xin lỗi.
Vốn dĩ cho rằng Chu Hàm Chương sẽ tiếp tục châm chọc tôi, kết quả anh lại nói câu: “Biết làm.”
Nói như thế nào đây?
Tính cách người này thật sự khiến người ta không nắm bắt được.
“Ngài cũng thật lợi hại.” Tôi cười đến không hề có thành ý, bởi vì cảm thấy anh sẽ không làm cho tôi ăn.
Làm tôi trăm triệu không ngờ tới là, ngày hôm sau lúc tôi đến, anh đang nấu ăn, đang làm sườn chua ngọt.
Tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, ngài là vì câu nói kia của tôi ngày hôm qua cho nên mới nấu món này ạ?”
“Không phải.” Anh nói: “Món này không phải cho cậu.”
Không phải cho tôi? Vậy anh đưa đũa cho tôi làm gì?
Tên đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, tôi sắp bị anh chọc cười ngất rồi.
Vài ngày sau đó giữa trưa và buổi tối mỗi ngày tôi đều ăn cơm ở nhà Chu Hàm Chương, tần suất anh xuống núi mua đồ ăn tăng vọt, tôi bày tỏ vô cùng xin lỗi trước điều này.
Vì thế, lúc kết thúc một tuần, tôi quyết định giao chút tiền cơm.
Chu Hàm Chương nói: “Không đủ.”
“Dạ?” Tôi một tuần cho anh 200 tệ, còn chưa được hả?
“Tiền mua đồ ăn, chế biến, xuống núi,” Chu Hàm Chương nói: “Cậu còn thiếu tôi tiền thuốc men và tiền mượn sách, 200 tệ không đủ.”
Tôi rốt cuộc ý thức được vừa so với anh, cái được voi đòi tiên trước kia của tôi cũng không xứng gọi được voi đòi tiên.
“Vậy xong rồi, tôi không trả nổi.” Tôi cất 200 tệ vào túi, nói với anh như nói đùa: “Không bằng tôi lấy thân báo đáp nhé.”
Chu Hàm Chương nhìn chằm chằm tôi, sau đó nói: “Không cần.”
Danh sách chương