Tôi là người thích náo nhiệt, lúc trước khi vào đại học ký túc xá có phòng bốn người cũng có phòng sáu người, lúc ấy sinh viên báo danh sớm có thể tự do lựa chọn, tôi không chút do dự chọn phòng sáu người.

Người nhiều, có hơi người nhiều hơn, ấm áp.

Tôi thích kêu bạn gọi bè, thích lúc rảnh rỗi không có việc gì thì tụ tập với các bạn.

Mà Chu Hàm Chương thoạt nhìn hoàn toàn là hai loại người khác biệt với tôi.

Anh sống một mình, trông dường như còn rất hưởng thụ cuộc sống thế này.

Khi nhìn Chu Hàm Chương, tôi sẽ cảm thấy thời gian giống như yên lặng, không chỉ là lúc nhìn về tôi.

Khi anh đọc sách, khi hút thuốc, thậm chí lúc ở phòng bếp chê tôi cái gì cũng không biết ngay cả rửa rau cũng chân tay vụng về.

Thời gian không có hiệu quả với anh, anh lẻ loi tồn tại trong thế giới nơi mọi thứ đều biến mất.

Đều nói buồn vui của con người cũng không giống nhau, bởi vì hiểu rõ điểm này, cho nên tôi không dám vọng tự phỏng đoán ý nghĩ trong lòng Chu Hàm Chương, dù sao quả thật có một kiểu người như vậy, bọn họ yêu thích cô độc, hưởng thụ cô độc, nhưng tôi luôn cảm thấy, cho dù là người như vậy, thỉnh thoảng cũng nên “hạ phàm” để cho trên người mình dính chút pháo hoa nhân gian, nếu không sẽ trống rỗng lắm.

Chu Hàm Chương đứng ở cửa phòng sách nhìn tôi một cái, một cái liếc nhìn này đại khái kéo dài ba năm giây, sau đó anh đẩy cửa ra đi vào.

Chờ lúc tôi hồi hồn, gió lạnh đã thổi đến tôi cũng sắp chảy nước mũi, nhanh chóng đóng cửa, chạy chậm tiến đến bên cạnh bộ tản nhiệt.

Khi còn nhỏ trong nhà chưa có hệ thống sưởi sàn như bây giờ, lúc ấy nhà nào cũng có máy sưởi, từ bên ngoài về đến nhà vào mùa đông khắc nghiệt, trước tiên là chạy đến áp lên trên máy sưởi sưởi ấm, có một lần tôi áp cả mặt lên, chờ lúc mẹ tôi lại gọi tôi ăn cơm, mặt tôi đều hằn lên mấy vết.

Rất lâu chưa thấy được máy sưởi như vậy, lúc tôi dán nó ngồi xuống, thế nhưng có loại cảm giác trở về tuổi thơ.

Tôi cầm một chiếc đệm ngồi, tay đáp trên bộ tản nhiệt, vừa ngẩng đầu là có thể thấy tuyết ngoài cửa sổ.

Vốn dĩ, một đêm thưởng thức cảnh tuyết rất nhàn nhã, kết quả tôi nhìn nhìn rồi trong đầu bỗng nhiên hiện lên lời Chu Hàm Chương nói lúc trước, chợt giật mình, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Anh nói, có quỷ.

Tuy rằng biết rõ anh đang cố ý làm tôi sợ, nhưng tôi hiển nhiên thật sự bị dọa rồi.

Từ nhỏ tôi đã sợ hãi mấy thứ này, phim ma là chỗ đau tôi chưa bao giờ dám đụng vào, hồi trẻ người non dạ tôi muốn tìm kiếm an ủi từ chỗ ba mẹ tôi, hỏi bọn họ trên thế giới này có phải không có ma không, nhưng mà ba mẹ tôi nói: “Không có ai chứng minh chúng nó thật sự tồn tại, nhưng cũng không ai có thể chứng minh chúng nó không tồn tại, chúng ta đều phải mang lòng kính sợ đối với mọi thứ.”

Được, kính sợ.

Từng người cứ làm tôi sợ đi.

Tôi vô cùng không đúng lúc mà nhớ tới lời Chu Hàm Chương doạ tôi, sau đó trong ban đêm tốt đẹp này, cả người đều tinh thần rối loạn.

Tôi không còn tâm tư thưởng thức cảnh tuyết nữa, có xinh đẹp cũng không trấn an được linh hồn đã bị kinh sợ của tôi.

Không tiền đồ tôi tức tốc chui vào ổ chăn, ngủ lại ở nhà người khác, còn là một người xoi mói như Chu Hàm Chương, tôi không cởi quần áo, trực tiếp mặc áo lông của tôi lên giường.

Chăn còn rất dày, dày và mềm, tôi bọc mình vào, trùm kín đầu.

Rất nhanh, tôi bắt đầu hít thở không thông, đương nhiên, hít thở không thông không phải bởi vì thật sự đụng phải ma, mà là bởi vì bên trong ổ chăn không lọt gió, tôi tự làm mình ngộp.

Cơ trí như tôi, tìm được mép chăn, chỉ lộ ra lỗ mũi, nơi khác vẫn giấu trong chăn, tư thế này tuy rằng quỷ dị buồn cười, nhưng tốt xấu có thể khiến tôi hơi yên tâm một chút.

Tôi người này, buồn ngủ nói đến là đến, trước khi tôi mơ mơ màng màng ngủ còn đang suy nghĩ: Căn phòng này thật không giống như dáng vẻ đã lâu không ai ở.

Lúc sau tôi cũng không dám nghĩ nhiều nữa, bởi vì bằng vào tài nghệ văn học của tôi, có thể tưởng tượng ra một bộ phim ma thôi.

Tôi cứ như vậy ngủ một giấc đến nửa đêm, trên thực tế tôi càng hy vọng khi tôi mở mắt mặt trời đã lên cao, chẳng qua không như mong muốn, lúc tôi tỉnh lại mới hơn hai giờ đêm.

Ảo não, vô cùng ảo não.

Tôi trở mình trong ổ chăn, cơn buồn tiểu ập đến làm người ta đau khổ không chịu nổi.

Tục ngữ nói rất đúng, người có ba gấp, chỉ có yêu và buồn tiểu là không nín được.

Tôi lăn một cái, phiền đến không được, đối với tôi lúc này mà nói, cảm thấy bên ngoài ổ chăn đều toàn là quỷ.

Tiếp tục nín? Hay là liều chết đi ra ngoài đi tiểu? Tôi thì thật ra muốn nín tiếp, nhưng tôi không nín được!

Vì không xảy ra chuyện gì không thể cứu, tôi cuối cùng vẫn xốc chăn lên xuống giường.

Tôi nói với mình: Bạch Vị, mày là một con người rắn rỏi xương cứng ngay thẳng, mày dương khí mười phần, quỷ gặp sầu!

Lòng tôi niệm “Nam mô a di đà phật”, trong đầu nghĩ phật Di Lặc hiền từ lại lấp lánh ánh vàng, cứ như vậy, cắn răng đi ra phòng ngủ.

Sau lại tôi mới biết được mỗi một gian phòng đều có phòng vệ sinh độc lập, nhưng khi tôi vào ở Chu Hàm Chương không nói cho tôi, tôi còn tưởng rằng chỉ có phòng sách có, vì thế, đêm hôm khuya khoắt tôi miệng lẩm bẩm mà vùi đầu chạy về phía phòng sách.

Tôi mặc áo lông chạy như điên trên nền tuyết, sau đó đã bị túm một cái bắt được.

Trong khoảnh khắc bị bắt lấy cổ tay, tôi suýt nữa bị hù chết tươi, lòng bàn chân chợt trượt ngã ngồi trong tuyết.

Nhưng cũng may, tôi không phải té một mình, cái tên làm tôi sợ kia cũng bị tôi kéo ngã theo.

Tôi té đau, nhưng không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình đụng phải quỷ, đi đời nhà ma.

Không nghĩ tới, tôi còn chưa hồi hồn đã nghe thấy Chu Hàm Chương ở một bên nói: “Đêm khuya khoắt cậu chạy lung tung gì đấy?”

Tôi quay đầu nhìn qua, phát hiện người vừa làm tôi sợ hãi đến mức hồn sắp lìa xác không phải là ma, thế nhưng là Chu Hàm Chương.

“Thầy Chu? Đêm khuya anh không ngủ lang thang ở bên ngoài làm gì thế hả?” Tôi nổi sùng, vốc một nắm tuyết rồi ném về phía anh: “Anh đây là mưu sát! Mưu sát đó biết không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện