Có đôi khi tôi thật sự không biết Chu Hàm Chương đến tột cùng là thông minh hay là vụng về.

Thang máy đến, tôi chặn ở cửa: “Không nói lời thật đừng hòng vào.”

Giờ tôi ở trước mặt anh có thể nói là vô cùng làm càn, cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy mình quen thuộc với anh rồi, gì cũng dám nói, gì cũng dám làm, đương nhiên cũng có khả năng là bởi vì tôi đã lấy được sách của anh, không có việc cầu anh như trước đó, nên cũng không cần thật cẩn thận như thế nữa.

Vừa nói như vậy, tôi thật đúng là một kẻ tiểu nhân nịnh hót siêu khốn nạn.

Chu Hàm Chương nhìn tôi chặn ở cửa ra thang máy, chẳng nói hai lời, trực tiếp đẩy mạnh tôi đi, sau đó mình cũng theo vào.

Anh được lắm.

Không hổ là anh.

“Anh chơi kì.”

“Tôi cứ như vậy.”

Tôi đứng trong thang máy trợn trắng mắt, trợn mắt xong thuận tiện lén ngắm anh.

Chu Hàm Chương nhưng thật ra bình tĩnh, thật giống như chuyện vô lại vừa nãy không phải anh làm vậy.

Hai chúng tôi rốt cuộc ai là con nít đây? Tôi không tình nguyện dẫn vị khách của tôi vào cửa nhà: “Hoan nghênh quang lâm.”

Tôi mở cửa phòng ngủ ra, Chu Hàm Chương nhìn thoáng qua bên trong: “Ngày thường cậu sống như vậy à?”

Nói như thế nào đây? Cuộc sống đầy rẫy những điều xấu hổ.

Tôi người này tuy rằng không tính là sạch sẽ, nhưng thật không phải người sẽ tiện tay vứt quần lót lung tung, trước khi ra cửa vội, cứ như vậy ném quần lót phơi nắng xong lên trên giường, chuẩn bị trở về lại thu dọn, ai có thể ngờ đến, lúc trở về tôi không phải một mình đâu.

“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.” Tôi nhanh chóng gom mấy cái quần lót nhét vào tủ quần áo: “Thầy Chu, ngài ngồi đi.”

Tôi vừa cởi áo khoác hỏi anh: “Thầy Chu, ngài uống trà hay là uống Coca? Uống cà phê hay là uống nước trái cây?”

“Nhà cậu có gì?”

“Thật ra…” Tôi nói: “Chẳng có gì hết, chỉ có nước khoáng.”

Chu Hàm Chương ngồi trên sofa đơn trong phòng ngủ cười, tuy rằng anh có lẽ không có ý đó, nhưng tôi cảm thấy nụ cười này tràn ngập giễu cợt.

“Anh uống nước đi.” Tôi cầm một chai nước khoáng cho anh.

Bởi vì là thuê ghép, bạn cùng phòng cùng thuê ghép cũng không tính quá quen thuộc, cho nên ngày thường tan làm trở về đều sẽ theo thói quen mà đóng cửa phòng ngủ lại, lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, cửa phòng đóng chặt, cô nam quả nam ở chung một phòng, không khí vô cùng vi diệu.

Tôi biết, tôi không nên suy nghĩ vớ vẩn, này quá đạo đức suy đồi, nhưng tôi người này học rộng tài cao, tư duy nhảy vọt, có thế giới riêng, có lý tưởng riêng, một ban đêm như vậy khó tránh khỏi khiến tôi tưởng tượng ra câu chuyện mập mờ không giống bình thường.

Đương nhiên, tôi không phải rất muốn mập mờ với Chu Hàm Chương, phỏng chừng anh cũng sẽ không nguyện ý mập mờ với tôi.

Chu Hàm Chương ngồi trên sofa uống nước, tôi ngồi ở trên giường uống nước, ai cũng không nói lời nào, tôi tận khả năng để ý nghĩ của mình trở lại quỹ đạo bình thường, thế là viết cảnh này lại thành cốt truyện “thầy giáo thăm hỏi gia đình học sinh dốt”.

Bài thi max điểm là 100 điểm, học dốt chỉ thi được năm điểm.

Chủ nhiệm lớp tức muốn hộc máu mà đến thăm hỏi gia đình, chiến tranh chạm vào là nổ ngay.

Vì giảm bớt xấu hổ, tôi mở tivi lên.

Vì thế, ban đêm này, tôi và vị khách thầy Chu Chu Hàm Chương cùng nhau xem mười tập <Tom and Jerry> phiên bản địa phương.

Vô cùng có tình thú, có tình thú đến độ tôi vẫn luôn đang nghi ngờ cuộc đời.

Chu Hàm Chương ở nhà tôi cứ như vậy cọ thời gian cọ đến đã khuya, tôi thậm chí nghi ngờ anh có phải đang trốn nợ không, nếu không vì sao đã trễ thế này còn không trở về nhà.

Cuối cùng, khi tôi buồn ngủ đến mức ngồi ở chỗ kia cả người đều bắt đầu lắc lư, anh cuối cùng cũng đứng dậy.

“Đã khuya rồi, tôi đi về trước.”

“Ngài đi khỏe!” Tôi gấp không chờ nổi mà đứng dậy, hận không thể trực tiếp đẩy anh này, không phải, chú này từ cửa sổ ra ngoài.

Chu Hàm Chương đang chuẩn bị mặc áo khoác, thấy tôi từ trên giường lăn xuống, hỏi tôi: “Cậu rất hy vọng tôi đi?”

“Không phải! Không có! Sao có thể chứ!” Người này không thích hợp, tuy rằng không nói rõ được không đúng chỗ nào, nhưng tôi cứ cảm thấy anh không thích hợp.

Tôi nói: “Thầy Chu, ngài không biết chứ, tôi ngày thường ở một mình, cô độc tịch liêu, hiếm khi có khách đến, còn là khách quý như ngài, sao tôi có thể hy vọng ngài đi chứ!”

Đi nhanh đi chú ơi!

Tôi thật sự buồn ngủ chết rồi chú ạ!

Tôi phát hiện, Chu Hàm Chương người này phải dỗ anh, nếu không sẽ không biết giây tiếp theo có thể làm ra chuyện xấu gì.

Anh dường như vì lời nói của tôi mà tâm trạng không tệ, cười cười, mặc áo khoác vào nói: “Quá muộn rồi.”

Tôi gật đầu, đúng, quá muộn rồi, thời gian này ngày thường tôi đã đánh bài Poker với Chu Công rồi.

“Tôi chưa bao giờ qua đêm bên ngoài.”

Anh thật sự rất không thích hợp!

Tôi: “Đúng vậy, con trai phải bảo vệ tốt chính mình.”

Chu Hàm Chương lại nhìn tôi như nhìn thằng ngốc, cuối cùng cầm lấy chìa khóa của anh, ra cửa.

Tôi đưa anh đi ra ngoài, nhưng không đi xa, chỉ đi đến cửa thang máy, nhìn anh vào thang máy.

“Ngủ ngon.” Trước khi cửa thang máy đóng lại, anh nhìn tôi nói một câu như vậy với giọng điệu vô cùng bình đạm.

Tôi cười xua tay: “Tạm biệt tạm biệt, ngủ ngon ngủ ngon.”

Cửa thang máy vừa đóng, tôi xoay người chạy ngay, tức tốc về nhà.

Khi vào cửa thấy bạn cùng phòng thuê ghép của tôi đang nấu mì ăn liền, bạn cùng phòng hỏi tôi: “Đây là người cõng cậu đến bệnh viện lần trước đúng không?”

Cõng tôi?

Lúc này tôi mới nhớ tới, lúc trước khi tôi bệnh đến ngoắc ngoải là Chu Hàm Chương cõng tôi đi ra ngoài.

“Anh cậu à?” Bạn cùng phòng lại hỏi.

Tôi cười ha ha, cố ý chọc cậu ta: “Tôi nào có anh trai kỳ lạ như vậy, đây là ba nuôi của tôi.”

Tay bạn cùng phòng run lên, chiếc đũa suýt rơi vào trong nồi nhỏ nấu mì.

“Ha ha ha ha nói đùa thôi.” Tôi chạy chậm trở về phòng mình: “Ăn ngon nha, ngày mai gặp!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện