Tôi tâm huyết dâng trào muốn tổ chức sinh nhật cho Chu Hàm Chương, nhưng tôi đích xác thích náo nhiệt, đặc biệt là vào mùa đông.

Theo ý tôi, mùa đông cũng không có nghĩa rét lạnh và gió tuyết, ngược lại, mỗi lần nhắc đến mùa đông tôi nghĩ đến lửa trước tiên.

Mùa đông hẳn nên náo nhiệt, là một giây có thể làm cả người đổ mồ hôi.

Tôi thích “sinh nhật”, bởi vì cái từ “sinh nhật” cũng giống như mùa đông vậy, có thể cho tôi liên tưởng đến tất thảy những thứ và trường hợp nóng bỏng và náo nhiệt, tựa như lúc tôi đưa ra ý tưởng này, đã nghĩ tới tôi hẳn nên mặc chiếc áo lông nào, khui champagne cũng không tính là quá đắt trên party sinh nhật Chu Hàm Chương bằng tư thế gì.

Vì sao là “champagne cũng không tính là quá đắt” mà không phải “champagne giá cả đắt đỏ” ấy à? Đương nhiên là bởi vì tôi nghèo.

Tôi nói: “Thầy Chu, cùng ăn sinh nhật đi.”

Tôi thì rất thích tổ chức sinh nhật cho người ta, cũng thích người khác chúc mừng sinh nhật cho tôi, nhưng từ khi tốt nghiệp xong, cơ hội này đã trở nên càng ngày càng ít.

Sinh nhật của tôi vào mùa hè, trước kia lúc ở trường học đều là cùng bạn tốt ăn một bữa lẩu hoặc là thịt nướng, nhưng sau khi tốt nghiệp, sinh nhật đã biến thành công ty phát một tấm thẻ bánh kem, chỉ thế mà thôi, hơn nữa tôi còn chưa từng nhận được, bởi vì lúc ấy tôi còn chưa vào công ty.

Tôi rất chờ mong Chu Hàm Chương gật đầu.

Anh nhìn tôi cứ như vậy chìm vào trầm tư.

Tổ chức sinh nhật mà thôi, anh trầm tư cái gì chứ!

Là đàn ông thì đừng do do dự dự, quyết đoán lên, dứt khoát lên, lập tức gật đầu cho tôi!

Tôi rít gào trong lòng, hóa thân Mã Cảnh Đào.*

* Mã Cảnh Đào là một nam diễn viên người Đài Loan. Hầu hết những tác phẩm truyền hình nổi tiếng mà anh đóng đều thuộc thể loại võ hiệp và cổ trang. Một số vai diễn truyền hình nổi tiếng của anh có thể kể đến: Trương Vô Kỵ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký (1994); Lã Động Tân trong Đông du ký (1999); Lệnh Hồ Xung trong Tiếu ngạo giang hồ (2000); Đa Nhĩ Cổn trong Hiếu trang bí sử (2002); Nỗ Nhĩ Cáp Xích trong Thái tổ bí sử (2005); Trụ Vương trong Phong thần bảng: Phượng minh Kỳ sơn (2007).

Nhưng mà bất kể trong lòng phát điên cỡ nào, mặt ngoài còn phải vô cùng bình tĩnh và kính cẩn nghe theo: “Thầy Chu, không cần miễn cưỡng, nếu mà ngài không muốn thì thôi.”

“Cậu tổ chức cho tôi?”

Tôi gật đầu, vô cùng chân thành: “Tôi tổ chức cho ngài.”

Làm mạnh tay!

Khua chiêng gõ trống!

Thuận tiện còn có thể cùng nhau vượt qua năm mới, có ý nghĩa lắm!

Có lẽ sự chân thành của tôi cảm động trời cảm động đất mà cũng cảm động Chu Hàm Chương không hiểu tính người, anh thế nhưng đồng ý rồi.

Vì thế, đồng nghiệp ngoài phòng họp liền nghe thấy được một tiếng hô to đến từ tôi, tổ trưởng vừa vặn đi ngang qua gõ gõ cửa phòng họp hỏi: “Thầy Chu, ngài không có việc gì chứ?”

Chu Hàm Chương nói: “Tai điếc rồi, các ông trị cho à?”

Nhìn không ra, anh còn rất biết nói đùa.

Hợp đồng ký rồi, tôi giao cho tổ trưởng, Chu Hàm Chương ngồi ở khu nghỉ ngơi dành cho khách chờ tôi nghỉ trưa, tôi như đứng đống lửa, như ngồi đống than trên chỗ làm việc.

Đồng nghiệp hỏi tôi: “Cậu bị trĩ à?”

“Không có,” Tôi nói: “Giữa trưa có hẹn với một người.”

Đồng nghiệp cười nói một cách ẩn ý: “Hẹn cô gái à?”

Tôi cũng cười một cách ẩn ý: “Là anh đẹp trai.”

Anh đẹp trai?

Không đúng, là chú đẹp trai.

Chu Hàm Chương lớn hơn tôi gần mười tuổi, tôi gọi anh là chú, có thể nhỉ?

Tôi không dám hỏi thẳng anh, sợ bị đánh.

Cứ như vậy, tôi nhìn chằm chằm thời gian bên dưới góc phải máy tính, đếm giây rốt cuộc chờ tới nghỉ trưa, túm áo khoác khoác trên lưng ghế lên rồi chạy ra bên ngoài.

Đồng nghiệp cười nhạo tôi: “Ăn cơm với đàn ông cậu kích động như vậy làm gì? Là gay à?”

Người đồng nghiệp trêu chọc tôi sau đó gặp được tôi trong thang máy, Chu Hàm Chương đứng bên cạnh tôi, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Đây là vị thầy Chu đó?”

Tôi gật đầu, sau đó sau khi thang máy tới lầu một, ngẩng đầu ưỡn ngực dẫn Chu Hàm Chương cùng đi ra office building, vài phút sau, tôi nhận được WeChat của đồng nghiệp: Tôi đã hiểu rồi!

Anh ta hiểu cái gì?

Tôi không hỏi, không có tâm tư hỏi, bởi vì tôi đang cùng Chu Hàm Chương thảo luận đến tột cùng muốn đi ăn gì.

Tôi hỏi: “Thầy Chu, trưa hôm nay tôi mời khách đi, anh muốn ăn gì?”

Anh mặt vô cảm nói: “Tôi mời.”

Được, chuyện này tôi không tranh.

“Vậy ăn gì giờ?”

“KFC?”

“Sao lại là KFC?”

Chu Hàm Chương nhìn tôi: “Tôi cho rằng cậu thích.”

Không nhịn được, thật sự là không nhịn được.

Tôi giơ tay phủi phủi tuyết dừng trên trán anh, cười nói: “Chỉ có trẻ con mới hận không thể bữa nào cũng ăn KFC!”

Đột nhiên, tôi nhớ đến đối thoại của hai chúng tôi lúc trước, khi đó anh nói tôi “chính là trẻ con”.

Tuyết rơi rất lớn, kiểu tuyết rơi dày đặc được mô tả trong sách giáo khoa tiểu học, hai chúng tôi đứng rất gần nhau, nhưng khi nhìn sang anh mắt cũng bị bông tuyết làm lóa.

Chu Hàm Chương hỏi tôi: “Vậy cậu muốn ăn gì?”

“Trời đổ tuyết hẳn nên ăn lẩu.” Tôi nói: “Tôi có hai tiếng nghỉ trưa, chúng ta đi ăn lẩu đi.”

Thật ra thời gian nghỉ trưa của tôi chỉ có một tiếng rưỡi, nhưng tổ trưởng nói, giữa trưa tôi và Chu Hàm Chương cùng nhau ăn cơm, có thể trở về trễ một chút.

Ông thật đúng là báu vật của ban biên tập chúng tôi.

“Được.” Anh xoay người đi qua bên kia, mới vừa đi ra một bước, quay đầu hỏi tôi: “Là đi phía bên này à?”

Tôi đứng trong tuyết lớn cười nhìn anh, rút tay ra khỏi túi áo khoác, kéo tay áo anh nói: “Bên này!”

Hai chúng tôi đội tuyết đi về phía tiệm lẩu, không đi bao xa hai người đều đã biến thành người tuyết.

Lúc tôi hé miệng cười, tuyết lạnh lẽo chui vào trong khoang miệng tôi, tôi oán giận với Chu Hàm Chương, sau đó nghe thấy được tiếng cười của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện