Thật ra, Chu Hàm Chương nói những điều này khiến tôi rất buồn.

Có lẽ tôi chính là kiểu rất dễ đồng cảm với người khác trong truyền thuyết, tôi nghe anh nói, tưởng tượng thấy anh không ôm bất kể chờ mong gì tỏ tình với một người, loại tâm trạng này thật sự chua đến độ như nuốt sống một quả chanh.

Khó chịu.

Tôi rốt cuộc hẳn nên hình dung Chu Hàm Chương người này như thế nào đây? Anh đại khái giống như căn nhà mà anh sống một mình kia, lẻ loi nằm trên đỉnh núi, không được ai biết, không được ai chạm vào, canh giữ địa bàn đó của mình, canh giữ những tâm tư chẳng thể kể ra của mình.

Nhưng, anh cũng dũng cảm, đều dũng cảm không sợ hơn tuyệt đại đa số người mà tôi biết, trong mối quan hệ này của hai chúng tôi, anh như một tướng quân thấy chết không sờn, biết rõ mặt trận là mồ chôn của mình song vẫn bất chấp tất cả không chút do dự xông lên.

Người như vậy đáng thương lại đáng kính.

Nhưng tôi tin tưởng Chu Hàm Chương cũng không hy vọng tôi thương hại anh, bởi vì điều anh muốn cũng không phải nó.

“Thầy Chu,” Tôi nói: “Chuyện xảy ra đột ngột, đầu óc tôi rất loạn.”

“Hiểu.”

“Aiz, nhưng tôi muốn nói rõ ràng,” Tôi nhanh chóng tiếp được đề tài anh nói: “Tôi nói đầu óc tôi loạn chỉ là tôi còn chưa nghĩ xong phải làm sao bây giờ, cũng không đại biểu tôi đã từ chối anh.”

Tôi chính là một người tham lam như thế, rõ ràng không làm rõ được tình huống lại vẫn luyến tiếc buông tay như thế.

Quỷ tham lam, sẽ gặp quả báo nhỉ?

Chu Hàm Chương hiển nhiên cũng không ngờ tôi sẽ nói như vậy, anh rất khó hiểu: “Em ngay cả lòng mình cũng không hiểu được?”

“Đúng vậy, rất kỳ lạ à?” Tôi nói một cách đúng lý hợp tình: “Dù sao anh cũng cảm thấy tôi không thông minh mấy, loại ngu ngốc tôi đây đương nhiên cần thời gian để suy nghĩ đàng hoàng một chút.”

Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi như thể đang nhìn một thiếu niên thiểu năng trí tuệ thực sự.

“Anh đừng nhìn tôi như vậy,” Tôi nói: “Không biết còn tưởng rằng anh muốn cưỡng hôn tôi.”

Tôi thật là to gan, biết Chu Hàm Chương thích tôi, đều dám nói đùa kiểu này với anh.

Cậy được cưng mà kiêu, tôi thật sự là cậy được cưng mà kiêu.

“Sẽ không.” Chu Hàm Chương nói: “Không được em cho phép, tôi sẽ không hôn em.”

Nói như thế nào đây? Người như Chu Hàm Chương vậy, rất khó không khiến người ta thích, cho dù không phải kiểu tim rung động của tình yêu, cũng khó tránh khỏi sẽ vì giáo dưỡng và lời nói quyến rũ này của anh làm cho thần hồn điên đảo.

Năm tháng thanh xuân đã xem mấy bộ tiểu thuyết tổng tài bá đạo, vào lúc ấy tổng tài bá đạo cưỡng ép yêu xem kích thích cực kỳ, nhưng tới hiện tại, làm một người tâm trí trưởng thành, tôi càng thích người tôn trọng tôi hơn.

Kẻ kính người, người thường kính lại.

Mặc kệ là bạn bè hay là người yêu, thậm chí là người nhà, tôn trọng lẫn nhau vĩnh viễn đều quan trọng.

“Thầy Chu, tuy rằng nói như vậy có hiềm nghi phát thẻ người tốt, nhưng tôi vẫn muốn nói, con người anh thật sự rất tốt.”

Chu Hàm Chương tiếp tục thắc mắc: “Thẻ người tốt là gì?”

Được rồi, bây giờ khoảng cách thế hệ đã hiện rõ.

Tôi và Chu Hàm Chương kém nhau 10 tuổi, nếu ba năm một khoảng cách thế hệ, thì chúng tôi có sự khác biệt ba thế hệ.

Anh người này ấy à, lại có chút cổ hủ, nói vậy chúng tôi sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc giao tiếp sau này.

Nhưng mà…

“Thẻ người tốt ý là,” Tôi cười với anh: “Tôi cảm thấy anh cực kì tốt.”

Chu Hàm Chương cũng cười, nhét muỗng nhựa trở lại trong tay tôi: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Cười đến không thể hiểu được, anh không thể hiểu được, tôi cũng không thể hiểu được.

Không biết làm sao, đột nhiên phòng trọ nhỏ buồn tẻ này trở nên đượm tình âu yếm hẳn, lúc tôi ăn cháo cũng không nhịn được cười, còn chưa yêu đương đâu, thật giống như đã bên nhau rồi vậy.

Tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Thầy Chu, vừa rồi em nói vậy, anh có cảm thấy em đang treo anh không?”

“Treo tôi?”

“Chính là rõ ràng không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, vô cùng không biết xấu hổ mà thèm muốn sự quan tâm của anh đối với em, hưởng thụ sự theo đuổi của anh.”

“Không giống nhau.” Chu Hàm Chương nói: “Em chỉ chưa chuẩn bị tốt thôi.”

Giờ phút này, tôi thật sự rất muốn nói một câu thô tục, không phải mắng chửi người, thuần túy muốn biểu đạt nội tâm phấn khởi của mình.

Trước đây sao tôi không ý thức được Chu Hàm Chương hiểu lòng người như vậy ta? Anh còn biết tìm cớ cho hành vi của tôi hơn tôi nữa.

Chẳng lẽ đây là... ngọt sủng trong truyền thuyết?

Nghĩ đến đây, tôi suýt nữa bị sặc cháo.

Ăn xong cơm sáng tôi mới nhớ tới hỏi anh: “Tối hôm qua anh ngủ ở đâu vậy?”

Tôi chỉ biểu đạt quan tâm của mình một chút, song không nghĩ rằng, Chu Hàm Chương quá mức ngay thẳng, anh nói: “Vốn ám chỉ em muốn ở lại nhà em, nhưng em không hiểu, tôi đến khách sạn nhanh.”

Phần trước đó, thật sự không cần phải nói!

Ngay lúc đó tôi rất không hiểu, nhưng hiện tại anh vừa nói như vậy, tôi quay đầu ngẫm lại, anh hình như quả thật có ám chỉ tôi.

“Gì chứ,” Tôi nói: “Thầy Chu, em người này tuy rằng tư duy nhảy vọt, nhưng cũng không phải có thể nghe hiểu hết ý tại ngoài lời gì, về sau anh có việc vẫn cứ nói thẳng, nếu em nghe không hiểu rất chậm trễ chuyện.”

Một câu như vậy, Chu Hàm Chương diễn giải đi hơi xa.

Anh nói: “Ý của em là, em hy vọng tôi ngủ lại?”

Tôi nói hồi nào?

Tôi không có mà!

Chu Hàm Chương người này thật sự có chút kì diệu, anh rốt cuộc là khờ thật hay là đang giả ngu vậy?

Tôi đột nhiên mê mang, không biết mình nên hay không nên thích anh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện