Tôi sau đó ngủ thiếp đi, dựa vào trên kệ sách, ôm một quyển sách tôi chỉ đọc ba trang.

Chờ lúc tôi tỉnh dậy Chu Hàm Chương đã làm xong cơm sáng, anh ngồi xổm bên cạnh tôi nhẹ giọng gọi tôi, như thể đang chào hỏi với một cây mắc cỡ vậy.

Nhưng anh như cây mắc cỡ hơn.

Sáng sớm mùa đông ở phương Bắc, 6 giờ không mấy phút trời vẫn còn đen.

Tôi tưởng nửa đêm, cau mày lườm anh, oán giận nói: “Đừng ồn, đang ngủ mà.”

Chu Hàm Chương cười: “Vậy… không ăn cơm?”

Ăn cơm? Anh nếu nói cái này, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.

Lúc tôi tỉnh táo dậy mới phát hiện đều đã là sáng sớm rồi, cũng không biết anh có phải một đêm không ngủ hay không.

Chu Hàm Chương nấu mì sợi, làm nước sốt trứng, lúc đi qua tôi lạnh đến mức phải co ro trên ghế, anh rót cho tôi một cốc nước nóng vừa uống, còn đưa đến một túi chườm nóng.

“Buổi sáng khá lạnh.” Anh tùy tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi.

Đột nhiên tôi hiểu cái gì gọi là “tràn đầy sức sống”, cái gì gọi là “có hơi thở cuộc sống”, Chu Hàm Chương như vậy dịu dàng hơn nhiều so với hình tượng lôi thôi lếch thếch ngậm thuốc lá đứng ở cửa trừng tôi.

Khi mới vừa gặp mặt, ai có thể ngờ rằng trong xương cốt anh thật ra là dạng người này đâu?

Hơn nữa hồi mới vừa gặp mặt tôi cũng không ngờ đến, anh quả thật giống chính anh nói vậy — cuộc sống đơn điệu.

Cho tới nay tôi luôn cho rằng người như Chu Hàm Chương nhất định có nhiều chuyện xưa, họ từng trải qua một số đau đớn mà người khác chưa từng trải qua cho nên mới có thể viết ra đạo lý sống mà người khác không ngộ ra, đồng thời lồng ghép những tư tưởng triết lý đó vào những câu chữ và tình tiết tưởng chừng như bình thường, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Cho nên tôi vẫn luôn đang phỏng đoán.

Phỏng đoán Chu Hàm Chương có thể có thời thơ ấu siêu phàm hay không? Có thể từng có mối tình đầu khắc cốt hay không? Có thể đã từng bị phản bội hoặc là từng phản bội người khác hay không?

Tôi nghĩ rất nhiều, mỗi một loại đều cực có kịch tính và xung đột.

Nhưng mà Chu Hàm Chương cũng không có nhiều điều để nói như vậy, đã qua không có gì để nói, những gì anh lắng đọng lại cũng không phải tất cả đều từ cuộc đời và kinh nghiệm của anh, mà nhiều hơn là đến từ việc anh đọc sách, trò chuyện với ba và tự hỏi chính mình.

Chu Hàm Chương nói: “Anh là một người không có sự sống.”

Anh khuyết thiếu cảm giác xã hội tầm thường nhất trên người mỗi người, thậm chí trước khi gặp được tôi, chính anh cũng không cảm nhận được mình có mùi vị nhân tình gì.

Anh nói: “Trên thực tế, như vậy rất dễ hạn chế sáng tác của anh, một người sáng tác tốt cuộc sống của hắn cũng nên là phong phú.”

Thiên tài thì có, nhưng thiên phú chưa chắc có thể chống đỡ sáng tác đến điểm cuối cuộc đời.

Tác phẩm của nhà văn là viết cho thế giới, cho nên phải hòa nhập với thế giới này nhiều hơn, nếu không chính là vườn treo ảo ảnh.

Cuộc sống của Chu Hàm Chương 35 năm đầu kháng cự đi ra ngoài, cho nên anh gặp phải bình cảnh trong việc viết lách một đoạn thời gian rất dài, anh nói: “Nếu một hai phải nói cuộc đời của anh có đau khổ gì, như vậy đây có lẽ là một chuyện duy nhất.”

Vì thế tôi khuyên anh: “Vậy có muốn thử đi ra ngoài nhìn xem không? Giờ anh thật ra đã bước một chân ra thế giới của chính mình rồi.”

Tôi cân nhắc, có lẽ có thể cho vị nhà văn lớn này chuyển đi sống với tôi, đừng một mình ở trên ngọn núi lẻ loi này, khiến hai chúng tôi như đang yêu xa.

Chu Hàm Chương ăn miếng mì sợi: “Hiện tại thì thật ra không có gì thiết yếu.”

“Nói xem nào?” Tôi hỏi: “Anh không định tiếp tục sáng tác? Hay là lại có linh cảm mới?”

Không sáng tác không thể được, tôi còn chưa đọc tác phẩm của anh đủ đâu.

Tôi không biết có phải bởi vì tôi yêu anh hay không, cho nên mới biến thành fans cuồng nhiệt của anh, hay là nói, bởi vì tôi vốn đã bị tác phẩm của anh hấp dẫn, cho nên mới bất tri bất giác yêu anh.

Nhưng mặc kệ là cái nào, đều không tệ, bởi vì tôi được như ước nguyện.

Câu trả lời của Chu Hàm Chương khiến tôi vừa vui vẻ lại có chút xíu tức giận, ý tứ của anh là cho dù anh không đi ra ngoài, tôi cũng mang cho anh thế giới mới mẻ, cho nên anh có thể vẫn luôn trốn tránh như thế, không cần bước về phía trước rồi.

Tôi vui vẻ là bởi vì với anh mà nói tôi chính là pháo hoa khác biệt, ngôi sao sáng nhất trong trời đêm.

Nhưng tôi cũng không hy vọng tôi trở thành cái cớ để anh tiếp tục trốn tránh thế giới, tôi hy vọng Chu Hàm Chương tự mình đi cảm nhận mọi thứ bên ngoài.

Giống như bài thơ đó của Hải Tử — Bạn đến nhân gian một chuyến, bạn phải ngắm mặt trời.

Anh đến nhân gian đi một chuyến, không nên chỉ nhìn thấy tôi và một góc tôi mang cho anh đó.

Chu Hàm Chương hẳn nên có được đất trời rộng lớn hơn.

“Lát nữa chúng ta đi xem phim đi.” Tôi phải mang anh đi ra ngoài, kéo anh bước vào nơi phồn hoa: “Em đã lâu cũng chưa đến rạp chiếu phim rồi.”

Tôi cố ý hỏi anh: “Vị đồng chí này, lần trước anh đến rạp chiếu phim xem phim là khi nào vậy?”

Anh rất nghiêm túc mà nhớ lại, sau đó nói: “Lúc em lên cấp hai.”

Lời này tôi liền không thể tiếp.

Tôi trợn mắt: “Chú à, hôm nay chú đãi em xem phim đi, em còn muốn uống Coca ăn bắp rang!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện