A Thủy sinh ra, mang đến cho căn nhà này rất nhiều vui vẻ, nàng thành tiểu nhân nhi được chăm chút nhất trong nhà. A Nặc vô cùng thích A Thủy, khi Vô Mạt lên núi săn thú thì đến giúp trông chừng A Thủy, còn giúp A Thủy giặt tã, bề bộn đến diệc bất hồ nhạc.

Bán Hạ vốn chỉ nghĩ hắn còn nhỏ, không muốn để hắn làm việc, càng hy vọng hắn có thể đi theo Vô Mạt lên núi thêm chút kiến thức. Nhưng khi nhìn hắn đem toàn bộ chú ý lên người A Thủy, ngược lại đem khổ sở vì mất gia gia từ từ tiêu tán, nên cũng không nói cái gì nữa.

Người trong tộc cũng biết Tộc trưởng mới có con gái, rối rít tới đây bày tỏ chúc mừng, lúc tới còn mang theo quà tặng, có dây chuyền xương thú, cũng có đồ chơi điêu khắc từ gỗ, còn cho Bán Hạ rất nhiều thuốc bổ, đều là những thứ người Vọng Tộc thường dùng, mà đều dùng vải bố nhuộm màu đỏ gói lại, bên ngoài còn có buộc da cá làm túi. Trong khoảng thời gian ngắn trong nhà có thêm rất nhiều thứ, chất đống ở một bên rất vui mừng.

Phí đỡ lão mụ mụ tới, lão mụ mụ thấy A Thủy rất vui mừng, ôm vào trong ngực không buông tay, bắt đầu là cười, sau đó thế nhưng lại khóc, hiển nhiên là bà lại nghĩ đến chuyện đau lòng lúc trước. Nếu A Thủy còn sống, thấy đứa nhỏ đáng yêu thế này, sẽ vui mừng biết bao nhiêu a! Phí giương mắt, trừng về phía Vô Mạt, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết. Vô Mạt nhắm mắt đi tới, đưa cho lão mụ mụ một chén canh nóng, trong miệng cứng nhắc nói: "Ngoại nãi nãi, người đừng khóc."

Nghe lời này, lão mụ mụ không dám tin nhìn Vô Mạt, chợt bà cơ hồ là bật khóc lớn, nước mắt cũng tựa như nước suối chảy ra, trong ngực bà vẫn ôm A Thủy mới sinh, khóc lớn nói: "Hắn rốt cuộc gọi ta rồi. . . . . . A Thủy, ngươi nghe chưa. . . . . ."

Tất cả mọi người biết bà đang nói đến một người khác là A Thủy đã chết, lúc này Bán Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Vô Mạt, chỉ thấy trong đôi mắt Vô Mạt vốn băng lãnh cũng có một nước mắt. Có lẽ tại thời khắc này, ở trong tiếng khóc của lão mụ mụ, băng cứng lạnh lùng trong lòng hắn đã từ từ tan đi rồi.

Lúc này, A Thủy trong lòng lão mụ mụ hình như nghe được tiếng khóc, chợt tỉnh lại, nàng từ từ mở đôi mắt hẹp dài, nhíu chặt chân mày, vì vậy nhất thời trên trán đều đầy nếp nhăn. Nàng lại không biết mình bây giờ trông rất xấu, đưa mắt bức xúc nhìn lão mụ mụ. Sau khi nghiêng đầu nghiên cứu một phen, nhíu mày một cái, chợt "oa " một tiếng, mở rộng cái miệng nho nhỏ kêu gào , đồng thời hai chân nhỏ mập mạp cánh tay mũm mĩm cùng nhau ra sức quơ múa, tiếng khóc kia giống như nhạc đệm cho điệu quơ múa đó, nghiễm nhiên giống như một nhịp điệu thượng hạng.

Lão mụ mụ vội vàng ngừng khóc dỗ nàng, Bán Hạ cũng vội tới vỗ nhẹ sau lưng, A Thủy lúc này mới ngưng tiếng khóc, chui vào trong ngực mẹ bú sữa. Vừa bú sữa, vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn về phía "Người xa lạ" kia.

Lão mụ mụ ở lại nói một lúc lâu, chăm sóc Bán Hạ rất nhiều, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi muốn rời đi. Lúc gần đi tự nhiên tiếc nuốt A Thủy mãi không nỡ rời đi quay đầu lại nhìn.

Phí trước khi đi, quay đầu lại liếc nhìn A Thủy trong lòng Bán Hạ, ánh mắt kia thế nhưng cũng có một tia ấm áp.

A Thủy nhỏ bé cũng không nhìn lão nhân gia, chỉ lo cọ cọ vào ngực Bán Hạ, nàng nhắm cặp mắt lại, như con chim nhỏ mở cái miệng mềm mại tìm khắp nơi, đồng thời còn phát ra tiếng "A a a", lúc này nàng dĩ nhiên không biết, cái người mới rời đi đó về sau lại trở thành người sủng ái nàng nhất đối với nàng cơ hồ là cầu gì được nấy.

( sao nghe đoạn này JQ vậy, làm trí óc của ta bay về phía Phí nha~~)

=== =====

A Thủy sinh ra là bảy cân một lạng (hơn 3,5kg), so với Thất Cân bà bà còn nặng hơn một lạng. Bán Hạ nghĩ con gái nặng như vậy, hoàn toàn là vì nó là một đứa nhỏ tham ăn. Ví dụ như hiện tại, nó dốc sức ở trong lòng mình ăn xong một lần rồi, thế nhưng vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục ăn.

Bán Hạ thật sự lo lắng cho sữa của mình không đủ cho nó ăn, liền nghĩ đợi ngày nào đó bảo Vô Mạt lên núi bắt một con dê cái về, đến lúc đó dùng cả sữa dê cho A Thủy ăn nữa.

A Thủy chẳng những có thể ăn, hơn nữa còn đặc biệt hoạt bát, nàng mới vừa tròn một tháng, liền bắt đầu dùng đôi mắt hẹp dài sáng ngời quan sát khắp nơi. Nàng thích được người khác ôm lấy, thích nhất là Bán Hạ, tiếp theo là Vô Mạt, kém nhất là A Nặc. Người lạ ôm nàng cũng không ngại, nhưng là sẽ giống như khinh thường nhìn đối phương một phen.

Trừ thích ăn, nàng còn đặc biệt thích đánh rắm, mỗi lần ăn no liền nghẹn đỏ mặt hì hà hì hục dùng sức, như thế giãy dụa thật lâu, mọi người cho là nàng muốn đại tiện, kết quả nàng xoay người, "phanh phanh phanh" đánh mấy cái rắm liền, kinh thiên động địa vang dội. Khi lần đầu tiên nàng như vậy, Vô Mạt không có phòng bị, ngược lại sợ hết hồn: "Con không sao chứ? Có phải là bị bệnh hay không?" Hắn dùng một tay là có thể ôm tiểu A Thủy lên, người mềm như vậy nho nhỏ đáng yêu như vậy, làm sao có thể thả rắm vang dội như thế! Nếu không phải Vô Mạt chính tai nghe được, hắn nhất định không tin!

Bán Hạ lắc đầu: "Không có chuyện gì , chỉ là có chút đầy bụng thôi." Nói xong nàng nhẹ nhàng ôm lấy A Thủy để cho thân thể mềm nhũn giống như không xương của nó nằm trên vai mình, lấy tay vỗ nhẹ lên lưng nó, không lâu sau, A Thủy liền nhả ra một tiếng ợ thoải mái.

Vô Mạt rất nhanh học xong chiêu này, sau đó mỗi khi A Thủy ăn no, hắn liền vội vàng dùng đôi tay cẩn thận từng li từng tí ôm lấy A Thủy, sau đó sẽ nhẹ nhàng để cho nó nằm ở trên vai mình. Vai Vô Mạt khoan hậu cứng rắn, tiểu A Thủy mềm nhũn nằm ở đó, hiển nhiên cảm thấy không thoải mái, mỗi lần đều giãy dụa, hắn liền vụng về mà vỗ sau lưng của nó, trong miệng còn lẩm bẩm: "A Thủy ngoan, A Thủy đừng động, A Thủy ợ đi thôi."

Tiểu A Thủy uốn qua uốn lại, cuối cùng rốt cuộc tìm được một tư thế miễn cưỡng thoải mái, nằm nghiêng mặt nhắm hai mắt dưỡng thần.

Mặc dù vị trí này không quá thoải mái, cuối cùng vì những cái vỗ sau lưng rất dịu dàng, nàng cũng liền miễn cưỡng đón nhận.

Vô Mạt vui mừng nhìn A Thủy nhắm mắt ngủ trên bả vai mình, cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cơ hồ không dám nhúc nhích , e sợ sẽ quấy rầy giấc mộng đẹp của tiểu nhân nhi, hắn đứng thẳng đứng đó, mãi cho đến A Thủy ngủ đủ một giấc mở to cái miệng phấn hồng ngáp một cái thật to.

Kết quả cứ như vậy, tạo thành một thói quen cho A Thủy, đó chính là tiểu A Thủy phải có người ôm mới bằng lòng ngủ, bằng không nàng liền cao giọng gào khóc. Nàng khóc lên tuyệt đối là kinh thiên động địa kéo dài không dứt, mỗi lần đều khiến Bán Hạ cùng A Nặc vội vàng chạy tới nhìn.

Bán Hạ đau lòng nói: "Đây là làm sao, có phải đói bụng không? Mau đưa con cho ta."

A Nặc nhíu mày khiển trách mà nhìn Vô Mạt thúc thúc: "Vô Mạt thúc thúc, A Thủy còn nhỏ, người không được làm thương nàng."

Vô Mạt rất uất ức a, hắn là cảm thấy oa nhi này không thể luôn ôm ngủ nữa, mình dù yêu nàng cỡ nào, một lần có thể, hai lần có thể, không thể nhiều lần như vậy. Lại nói mình cũng phải lên núi săn thú nuôi sống gia đình chứ!

Lúc này A Thủy mặc dù mới hơn một tháng, lại giống như đã hiểu chuyện, nhìn thấy Bán Hạ cùng A Nặc tới đây, khóe miệng xụ xuống đầy uất ức, hai mắt hẹp dài cũng bắt đầu lóe thủy quang. Nàng bày bộ dáng ủy khuất, làm Vô Mạt sợ đến mức vội vàng vụng về mà vỗ lưng nàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, mẹ của ngươi đã tới, cho ngươi bú sữa."

Từ đó về sau, A Nặc coi như hiểu một chuyện: mặc cho Vô Mạt thúc thúc ở trước mặt người khác là Tộc trưởng được người ta tôn trọng thế nào, nhưng ở trước mặt khuê nữ A Thủy nhà mình, thật ra thì cực kì nhát gan.

A Thủy cũng không phải đứa trẻ thích khóc, nàng cũng cười rất đáng yêu. Chỉ là khi nàng tỉnh sẽ không cười, chỉ hay cười trong mộng. Có lúc nàng ngủ thì liền nở một nụ cười ngọt ngào, người nhìn thấy từ đầu đến chân đều cảm thấy ấm áp, cũng có thời điểm nàng sẽ cười "Khanh khách" ra tiếng, ngược lại làm Vô Mạt ở bên sợ hết hồn

"Nó làm sao vậy? Vì sao chỉ lúc ngủ mới cười." Vô Mạt rất lo lắng cho khuê nữ nhà mình, trên thực tế kể từ khi tiểu A Thủy sinh ra, hắn luôn là tràn đầy các loại sầu lo, e sợ chỉ sơ ý một chút bàn tay thô ráp của mình dùng sức một cái sẽ làm thương đứa nhỏ mềm mại đó.

Bán Hạ cũng không phải để ý: "Rất bình thường , đứa nhỏ mà, mộng khóc mộng cười, đây là bình thường."

Đang nói chuyện, tiểu A Thủy lại tỉnh, nàng giống như nằm dài ra đó, tứ chi dang ra thành hình chữ đại, đầu nhỏ quay về hướng Bán Hạ, trợn to đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn người bên cạnh.

Bán Hạ đang gấp tã, nhất thời không để ý tới nàng.

A Thủy không kiên nhẫn, há mồm ra bắt đầu "A ~ a ~ a" từng tiếng kêu lên. . . . . .

Vô Mạt vội đau lòng tiến tới: "A Thủy đừng kêu, mẹ con sẽ lập tức tới cho con ăn ngay."

A Thủy không nhìn hắn, chỉ giương mắt vẫn nhìn về hướng Bán Hạ.

Bàn tay Vô Mạt vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Đừng khóc, đừng khóc."

Nhưng hắn không vỗ thì thôi, vừa vỗ, tiểu oa nhi nhìn hắn chằm chằm chợt phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.

Chỉ là gào lên khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có.

Cho dù như thế, cũng làm cho Vô Mạt lo lắng không thôi, bị dọa đến vội vàng buông tay ra: "Bán Hạ, nàng nhanh lên một chút, nàng xem tại sao con lại khóc khổ sở như vậy a!"

Chỉ cần đứa nhỏ này vừa khóc, Vô Mạt đau lòng đến chân mày cũng nhíu lại, hận không thể vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực.

Bán Hạ sâu sắc cảm thấy, kể từ có A Thủy, địa vị của mình giảm xuống nghiêm trọng.

Bán Hạ vội đem tiểu A Thủy ôm đi lên, tiểu A Thủy lập tức ngửi thấy mùi sữa, nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn, miệng nhỏ cũng vểnh cao, đầu nhỏ liều mạng lay động ngực Bán Hạ tìm kiếm, mãi cho đến đụng phải □, thật vất vả đụng phải, nàng lập tức bổ nhào đi lên một hớp ngậm lấy. Tha ổn □ nàng nhất thời như được đại xá giãn ra những nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bắt đầu ra sức bú.

Vô Mạt ở một bên thấy nàng bú đến thân thể nhỏ bé vừa động di chuyển không ngừng, trền đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt mập mạp non nớt cũng mệt mỏi đến đỏ bừng, chân còn ở thỉnh thoảng đạp về phía sau một cái, không khỏi bắt đầu đau lòng: "Bú sữa mệt mỏi như vậy. . . . . ."

Nếu như có thể, hắn hi vọng có thể thay nàng bú sữa mẹ a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện