Vì bị một câu ông xã của Yến Nhất làm đầu óc rối tinh rối mù, suốt cả bộ phim Mạnh Phồn cứ ngẩn người.
Nhạc nền kết thúc bộ phim vang lên, Yến Nhất đến gần Mạnh Phồn hơn một chút, áp sát tai anh khẽ gọi: “Bác sĩ Mạnh”.
“Sao?”. Mạnh Phồn bị hắn gọi đến mức cả người mềm nhũn, trấn định bản thân đáp.
“Hung thủ rốt cuộc là người nào?”. Đôi mắt Yến Nhất dưới ánh sáng màn hình lộ vẻ gian xảo, “Tôi không hiểu”.
Mạnh Phồn nheo mắt nhìn hắn: “…Tôi cũng không hiểu”.
Yến Nhất cười: “Anh căn bản đâu có xem”.
Còn nói tôi! Còn không phải anh trêu chọc tôi sao! Mạnh Phồn hận nghiến răng, nhưng vẫn không quên giả ngu: “Hôm qua tôi thức đêm tra cứu tài liệu y học liên quan đến nhân cách phân liệt, vì thế vừa nãy buồn ngủ không mở nổi mắt”.
Yến Nhất mờ ám nói: “Thì ra đều là vì tôi, tôi cảm động lắm”.
“Đừng khách sáo, đều là việc nên làm thôi”. Mạnh Phồn ngoài cười trong không cười.
“Thế lát nữa chúng ta làm gì?”. Yến Nhất sờ cằm suy nghĩ, trông giống như anh bạn trai đang hao hết tâm tư chuẩn bị tiết mục hẹn hò, “Bác sĩ Mạnh có biết cưỡi ngựa không?”.
“Không biết”. Mạnh Phồn lắc đầu.
“Đánh golf thì sao?”. Yến NHất không buông tha.
Mạnh Phồn muốn khóc: “Cũng không biết”.
Yến Nhất nghĩ nghĩ: “Vậy tôi dẫn anh đi tham quan hầm rượu nhé?”.
“Tôi không hiểu về rượu, cũng không biết uống”. Mạnh Phồn bất lực nói.
Sở thích của những kẻ lắm tiền các người thật sự không thể chịu nổi mà! Đánh LOL cũng không tệ mặc dù tôi chơi rất gà (*).
(*) Nguyên văn: 坑- kēng. Đây là một từ lóng trong game, có thể hiểu là người chơi có kỹ năng kém, thường hay treo máy, kéo chân tổ đội, không ngừng hiến mạng cho phe địch.
“Đừng vội, để tôi nghĩ đã”. Yến Nhất an ủi.
“Không phải…”. Hai người cùng nhau đi ra khỏi rạp mini, Mạnh Phồn đau trứng, “Anh không cần lo cho tôi đâu, lát nữa tôi giúp anh cường hóa nhân cách chủ, khoảng năm tiếng sau đó anh có thể tự do hoạt động rồi không phải sao?”.
“Nhưng tôi muốn ở cùng anh”. Vai Yến Nhất hơi chùng xuống, mang chút cô đơn nói: “Anh không muốn à?”.
“Tôi muốn”. Đệt mẹ sao giống thề nguyền kết hôn thế! Lời vừa ra khỏi miệng Mạnh Phồn liền muốn cho mình một cái tát, thế là nhanh chóng nói thêm một câu: “Nhưng tại sao?”.
Anh không thể vì dáng vẻ siêu đáng yêu của tôi mà dễ dàng yêu tôi chứ, chúng ta còn chưa quen nhau được mấy ngày, tôi không phải loại bác sĩ tùy tiện như thế…Trong lòng Mạnh Phồn luyện tập một số lời thoại.
Vẻ mặt Yến Nhất nghiêm túc không gì sánh được, nói: “Một giờ anh lấy 1000 tệ, không ở cùng anh cảm thấy rất lãng phí”.
Lời thoại của Mạnh Phồn nháy mắt nghẹn ở cổ họng:…
Mà ngay lúc này, Yến Tử Hoàn đang khốn khổ trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho người đại diện nói: “Chị Dương em muốn đổi trợ lý a a a!”.
Người đại diện là một chị gái khôn khéo có năng lực, bình tĩnh nói: “Tại sao?”.
Yến Tử hoàn ấm ức nhai một miếng bánh quy: “Tưởng Phi không cho em ăn cơm, đối xử với em không tốt! Anh ta ngược đãi em”.
Chị Dương nghe thấy điện thoại bên kia có tiếng nhai đồ ăn rôm rốp, mặt đầy hắc tuyến khuyên: “Đây là công việc, không còn cách nào khác, đổi người khác không dám quản em, bản thân em có thể giảm cân sao?”. Tưởng Phi trước kia là một huấn luyện viên thể hình có biệt danh là “Kẻ diệt mỡ”, về sau đổi nghề làm trợ lý minh tinh, chuyên được điều đi cùng những minh tinh dễ mập mà không quản được cái miệng của mình, mặt đen, tính tình cương quyết, công ty muốn minh tinh gầy đi mấy cân minh tinh phải gầy đi từng đó, không được qua loa.
Yến Tử Hoàn chun mũi: “Chắc gì, với thể chất của em, muốn giảm nữa khó lắm”.
Chị Dương nói tiếp: “Vậy thì phải chấp nhận, hơn nữa Tưởng Phi là do Giang tổng chỉ đích danh anh ta trông chừng em, em cố nhịn đi”.
Yến Tử Hoàn liền cảm thấy như mơ như ảo: “…Giang tổng sao lại quản mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ!.
Chị Dương thở dài: “Tấm ảnh em 100 kg hồi học trung học bị lan truyền trên mạng, mọi người đều thấy cả rồi, bao gồm cả mấy ông tổng trong công ty”.
Yến Tử Hoàn đau lòng tột đỉnh: “…Chuyện em béo làm kinh động cả hội đồng quản trị rồi sao?”.
Chị Dương hít sâu: “Ừ, cho nên em còn không mau tranh thủ giảm cân”.
Lúc này bên ngoài WC truyền đến tiếng gõ cửa của Tưởng Phi: “Cậu đã vào đó mười phút rồi, đang ăn cái gì?”.
“Ai lại ăn vụng trong nhà vệ sinh chứ! Anh nói như thế là quá đáng lắm có biết không”. Yến Tử Hoàn vội vàng cúp điện thoại, đem hết túi bánh quy Shiroi Koibito vùi vào sọt rác, sau đó hùng hổ mở cửa ra, dùng ánh mắt trách cứ nhìn thẳng Tưởng Phi
“…”. Tưởng Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm vụn bánh quy trên mép Yến Tử Hoàn, bất động thanh sắc nói: “Đến lúc tập máy rồi”.
“Biết rồi biết rồi, đi ngay đây”. Yến Tử Hoàn chột dạ chạy đến phòng tập thể hình.
Ánh mắt Tưởng Phi sắc bén như sói, đi qua đi lại trong biệt thự rộng lớn, tìm những nơi có thể giấu đồ ăn.
Kẻ địch ngày càng gian xảo, không chỉ không lộ sơ hở mà còn phòng bị chặt chẽ, phải tìm được kho lương tiêu diệt sạch.
Lúc đi ngang qua phòng Phương Kỳ, cửa phòng mở toang, vì thế theo thói quen Tưởng Phi nhìn thoáng qua bên trong.
Phương Kỳ đang sắp đồ, quỳ bên cạnh giường vểnh mông liên tục đẩy mười mấy cái hòm vào gầm giường, hơn nữa để đẩy vào sâu thêm, nửa người trên của Phương Kỳ đều lọt cả vào gầm giường, một đoạn eo thon nhỏ trắng mềm lộ ra từ áo T shirt màu đen, màu sắc tương phản càng làm nổi bật màu trắng nõn, quần jean xanh đậm bó sát bao lấu cặp mông tròn, ánh mắt Tưởng Phi dừng lại trên người Phương Kỳ ba giây, sau đó đi vào phòng thấp giọng hỏi: “Có cần giúp không?”.
“Không cần không cần!”. Phương Kỳ kinh hoàng rút người ra từ dưới gầm giường, vì động tác vội vàng, lúc ngẩng đầu bị va vào mép giường rắn chắc, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không quên xua tay tỏ vẻ từ chối.
Tưởng Phi không nói gì nhìn cậu, giơ tay giúp cậu xoa xoa đầu.
“Mấy cái hòm này có thể để trong tủ, gầm giường nhiều bụi”. Tưởng Phi nhắc nhở.
“Không cần đâu”. Phương Kỳ vội lắc đầu, “Để dưới gầm giường tôi mới yên tâm”.
Tưởng Phi nhìn mười mấy cái hòm kia, đều không trong suốt, có màu sắc các loại kẹo, liền thuận miệng hỏi một câu: “Thứ gì mà quan trọng thế?”.
Phương Kỳ nghĩ nghĩ, nhanh trí đáp: “Dù sao cũng không phải đồ ăn”, vì vậy anh đừng cướp! Tưởng Phi:…
Hoàn toàn không biết đối phương đã kết thành đồng minh ăn hàng kiên định với Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi tốt bụng giúp Phương Kỳ đem từng hòm nhỏ đẩy sâu vào gầm giường, cánh tay hắn dài hơn Phương Kỳ, đẩy vào tương đối dễ dàng.
“Cảm ơn”. Phương Kỳ rất sợ kế hoạch bại lộ, nên sau khi đẩy hết hòm vào liền vội đuổi khách: “Tưởng tiên sinh có thể ra ngoài rồi”.
Tưởng Phi:…
Phương Kỳ chột dạ đến đỏ cả mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tưởng Phi, hạ tầm mắt bịa chuyện: “Tôi phải thay quần áo”.
Tưởng Phi ngớ người, khóe miệng vạn năm nặng như chì chợt hơi nhếch lên một chút: “Được”.
Ban đêm, bị Yến Nhất trêu chọc cả ngày, bác sĩ Mạnh tưởng như cũng sắp bị chọc thành bệnh thần kinh, đang thoải mái ngâm nước nóng trong phòng tắm, mặc áo ngủ về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Phòng cho khách của anh được trang hoàng với phong cách cực kì lạ lùng, một chiếc giường lớn chạm trổ kiểu Âu với bốn cột trụ, mành rèm màu tím lay động, Mạnh Phồn lao lực quá độ nằm dài trên giường, cảm thấy mình vô cùng giống một nàng công chúa.
Mạnh Phồn đang muốn ngủ, điện thoại lại vang lên.
“Đã ngủ chưa?”. Giọng nói lười biếng Yến Nhất truyền đến.
“Sắp”. Mạnh Phồn trả lời có lệ.
“Tức là vẫn chưa ngủ”. Yến Nhất mang giọng điệu hơi làm nũng nói, “Bác sĩ Mạnh, tôi mất ngủ”.
Nhạc nền kết thúc bộ phim vang lên, Yến Nhất đến gần Mạnh Phồn hơn một chút, áp sát tai anh khẽ gọi: “Bác sĩ Mạnh”.
“Sao?”. Mạnh Phồn bị hắn gọi đến mức cả người mềm nhũn, trấn định bản thân đáp.
“Hung thủ rốt cuộc là người nào?”. Đôi mắt Yến Nhất dưới ánh sáng màn hình lộ vẻ gian xảo, “Tôi không hiểu”.
Mạnh Phồn nheo mắt nhìn hắn: “…Tôi cũng không hiểu”.
Yến Nhất cười: “Anh căn bản đâu có xem”.
Còn nói tôi! Còn không phải anh trêu chọc tôi sao! Mạnh Phồn hận nghiến răng, nhưng vẫn không quên giả ngu: “Hôm qua tôi thức đêm tra cứu tài liệu y học liên quan đến nhân cách phân liệt, vì thế vừa nãy buồn ngủ không mở nổi mắt”.
Yến Nhất mờ ám nói: “Thì ra đều là vì tôi, tôi cảm động lắm”.
“Đừng khách sáo, đều là việc nên làm thôi”. Mạnh Phồn ngoài cười trong không cười.
“Thế lát nữa chúng ta làm gì?”. Yến Nhất sờ cằm suy nghĩ, trông giống như anh bạn trai đang hao hết tâm tư chuẩn bị tiết mục hẹn hò, “Bác sĩ Mạnh có biết cưỡi ngựa không?”.
“Không biết”. Mạnh Phồn lắc đầu.
“Đánh golf thì sao?”. Yến NHất không buông tha.
Mạnh Phồn muốn khóc: “Cũng không biết”.
Yến Nhất nghĩ nghĩ: “Vậy tôi dẫn anh đi tham quan hầm rượu nhé?”.
“Tôi không hiểu về rượu, cũng không biết uống”. Mạnh Phồn bất lực nói.
Sở thích của những kẻ lắm tiền các người thật sự không thể chịu nổi mà! Đánh LOL cũng không tệ mặc dù tôi chơi rất gà (*).
(*) Nguyên văn: 坑- kēng. Đây là một từ lóng trong game, có thể hiểu là người chơi có kỹ năng kém, thường hay treo máy, kéo chân tổ đội, không ngừng hiến mạng cho phe địch.
“Đừng vội, để tôi nghĩ đã”. Yến Nhất an ủi.
“Không phải…”. Hai người cùng nhau đi ra khỏi rạp mini, Mạnh Phồn đau trứng, “Anh không cần lo cho tôi đâu, lát nữa tôi giúp anh cường hóa nhân cách chủ, khoảng năm tiếng sau đó anh có thể tự do hoạt động rồi không phải sao?”.
“Nhưng tôi muốn ở cùng anh”. Vai Yến Nhất hơi chùng xuống, mang chút cô đơn nói: “Anh không muốn à?”.
“Tôi muốn”. Đệt mẹ sao giống thề nguyền kết hôn thế! Lời vừa ra khỏi miệng Mạnh Phồn liền muốn cho mình một cái tát, thế là nhanh chóng nói thêm một câu: “Nhưng tại sao?”.
Anh không thể vì dáng vẻ siêu đáng yêu của tôi mà dễ dàng yêu tôi chứ, chúng ta còn chưa quen nhau được mấy ngày, tôi không phải loại bác sĩ tùy tiện như thế…Trong lòng Mạnh Phồn luyện tập một số lời thoại.
Vẻ mặt Yến Nhất nghiêm túc không gì sánh được, nói: “Một giờ anh lấy 1000 tệ, không ở cùng anh cảm thấy rất lãng phí”.
Lời thoại của Mạnh Phồn nháy mắt nghẹn ở cổ họng:…
Mà ngay lúc này, Yến Tử Hoàn đang khốn khổ trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại cho người đại diện nói: “Chị Dương em muốn đổi trợ lý a a a!”.
Người đại diện là một chị gái khôn khéo có năng lực, bình tĩnh nói: “Tại sao?”.
Yến Tử hoàn ấm ức nhai một miếng bánh quy: “Tưởng Phi không cho em ăn cơm, đối xử với em không tốt! Anh ta ngược đãi em”.
Chị Dương nghe thấy điện thoại bên kia có tiếng nhai đồ ăn rôm rốp, mặt đầy hắc tuyến khuyên: “Đây là công việc, không còn cách nào khác, đổi người khác không dám quản em, bản thân em có thể giảm cân sao?”. Tưởng Phi trước kia là một huấn luyện viên thể hình có biệt danh là “Kẻ diệt mỡ”, về sau đổi nghề làm trợ lý minh tinh, chuyên được điều đi cùng những minh tinh dễ mập mà không quản được cái miệng của mình, mặt đen, tính tình cương quyết, công ty muốn minh tinh gầy đi mấy cân minh tinh phải gầy đi từng đó, không được qua loa.
Yến Tử Hoàn chun mũi: “Chắc gì, với thể chất của em, muốn giảm nữa khó lắm”.
Chị Dương nói tiếp: “Vậy thì phải chấp nhận, hơn nữa Tưởng Phi là do Giang tổng chỉ đích danh anh ta trông chừng em, em cố nhịn đi”.
Yến Tử Hoàn liền cảm thấy như mơ như ảo: “…Giang tổng sao lại quản mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ!.
Chị Dương thở dài: “Tấm ảnh em 100 kg hồi học trung học bị lan truyền trên mạng, mọi người đều thấy cả rồi, bao gồm cả mấy ông tổng trong công ty”.
Yến Tử Hoàn đau lòng tột đỉnh: “…Chuyện em béo làm kinh động cả hội đồng quản trị rồi sao?”.
Chị Dương hít sâu: “Ừ, cho nên em còn không mau tranh thủ giảm cân”.
Lúc này bên ngoài WC truyền đến tiếng gõ cửa của Tưởng Phi: “Cậu đã vào đó mười phút rồi, đang ăn cái gì?”.
“Ai lại ăn vụng trong nhà vệ sinh chứ! Anh nói như thế là quá đáng lắm có biết không”. Yến Tử Hoàn vội vàng cúp điện thoại, đem hết túi bánh quy Shiroi Koibito vùi vào sọt rác, sau đó hùng hổ mở cửa ra, dùng ánh mắt trách cứ nhìn thẳng Tưởng Phi
“…”. Tưởng Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm vụn bánh quy trên mép Yến Tử Hoàn, bất động thanh sắc nói: “Đến lúc tập máy rồi”.
“Biết rồi biết rồi, đi ngay đây”. Yến Tử Hoàn chột dạ chạy đến phòng tập thể hình.
Ánh mắt Tưởng Phi sắc bén như sói, đi qua đi lại trong biệt thự rộng lớn, tìm những nơi có thể giấu đồ ăn.
Kẻ địch ngày càng gian xảo, không chỉ không lộ sơ hở mà còn phòng bị chặt chẽ, phải tìm được kho lương tiêu diệt sạch.
Lúc đi ngang qua phòng Phương Kỳ, cửa phòng mở toang, vì thế theo thói quen Tưởng Phi nhìn thoáng qua bên trong.
Phương Kỳ đang sắp đồ, quỳ bên cạnh giường vểnh mông liên tục đẩy mười mấy cái hòm vào gầm giường, hơn nữa để đẩy vào sâu thêm, nửa người trên của Phương Kỳ đều lọt cả vào gầm giường, một đoạn eo thon nhỏ trắng mềm lộ ra từ áo T shirt màu đen, màu sắc tương phản càng làm nổi bật màu trắng nõn, quần jean xanh đậm bó sát bao lấu cặp mông tròn, ánh mắt Tưởng Phi dừng lại trên người Phương Kỳ ba giây, sau đó đi vào phòng thấp giọng hỏi: “Có cần giúp không?”.
“Không cần không cần!”. Phương Kỳ kinh hoàng rút người ra từ dưới gầm giường, vì động tác vội vàng, lúc ngẩng đầu bị va vào mép giường rắn chắc, đau đến nỗi nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không quên xua tay tỏ vẻ từ chối.
Tưởng Phi không nói gì nhìn cậu, giơ tay giúp cậu xoa xoa đầu.
“Mấy cái hòm này có thể để trong tủ, gầm giường nhiều bụi”. Tưởng Phi nhắc nhở.
“Không cần đâu”. Phương Kỳ vội lắc đầu, “Để dưới gầm giường tôi mới yên tâm”.
Tưởng Phi nhìn mười mấy cái hòm kia, đều không trong suốt, có màu sắc các loại kẹo, liền thuận miệng hỏi một câu: “Thứ gì mà quan trọng thế?”.
Phương Kỳ nghĩ nghĩ, nhanh trí đáp: “Dù sao cũng không phải đồ ăn”, vì vậy anh đừng cướp! Tưởng Phi:…
Hoàn toàn không biết đối phương đã kết thành đồng minh ăn hàng kiên định với Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi tốt bụng giúp Phương Kỳ đem từng hòm nhỏ đẩy sâu vào gầm giường, cánh tay hắn dài hơn Phương Kỳ, đẩy vào tương đối dễ dàng.
“Cảm ơn”. Phương Kỳ rất sợ kế hoạch bại lộ, nên sau khi đẩy hết hòm vào liền vội đuổi khách: “Tưởng tiên sinh có thể ra ngoài rồi”.
Tưởng Phi:…
Phương Kỳ chột dạ đến đỏ cả mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Tưởng Phi, hạ tầm mắt bịa chuyện: “Tôi phải thay quần áo”.
Tưởng Phi ngớ người, khóe miệng vạn năm nặng như chì chợt hơi nhếch lên một chút: “Được”.
Ban đêm, bị Yến Nhất trêu chọc cả ngày, bác sĩ Mạnh tưởng như cũng sắp bị chọc thành bệnh thần kinh, đang thoải mái ngâm nước nóng trong phòng tắm, mặc áo ngủ về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Phòng cho khách của anh được trang hoàng với phong cách cực kì lạ lùng, một chiếc giường lớn chạm trổ kiểu Âu với bốn cột trụ, mành rèm màu tím lay động, Mạnh Phồn lao lực quá độ nằm dài trên giường, cảm thấy mình vô cùng giống một nàng công chúa.
Mạnh Phồn đang muốn ngủ, điện thoại lại vang lên.
“Đã ngủ chưa?”. Giọng nói lười biếng Yến Nhất truyền đến.
“Sắp”. Mạnh Phồn trả lời có lệ.
“Tức là vẫn chưa ngủ”. Yến Nhất mang giọng điệu hơi làm nũng nói, “Bác sĩ Mạnh, tôi mất ngủ”.
Danh sách chương