Sáng hôm sau, Cố Kiều thức dậy, sang bên nhà Trình Chu ăn sáng. Cô đã quyết định không nói chuyện với anh trong một tuần, vì anh hút thuốc, lại còn đến chơi ở nơi mà chỉ đàn ông mới được đến.
Trình Chu ngồi bên bàn ăn, trông thấy Cố Kiều bước vào, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi bóng hồng của cô, có lẽ cô mới tô son, khiến nó như được phủ một lớp nước mịn mượt. Nghĩ đến đêm qua, một cảm giác hổ thẹn không thể giải thích đan xen sự cáu kinh đột nhiên dâng lên trong lòng. Anh luôn coi cô như em gái, ít nhất là trái tim anh luôn cho là như vậy. Vậy mà lại làm loại chuyện đó với em gái mình, thì có khác gì loài cầm thú.
Trình Chu nghiêng đầu sang một bên, cũng không buồn nhìn cô, cứ thế cầm cốc sữa trên bàn, uống một hơi hết sạch, sau đó quay người vào phòng mình, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
“Tính nết kiểu gì thế, uống nhầm thuốc rồi đấy à?” Bà nội Trình đứng trong bếp quay đầu lại nói: “Cố Kiều con ngồi đi, có muốn ăn bánh bao nhân nấm hương và rau không?”
“Cảm ơn bà ạ.” Cố Kiều mỉm cười với bà nội Trình đồng thời ngồi xuống.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Trình Chu một cái, mới sáng sớm ngày ra, anh nhăn nhó mặt mày cho ai xem không biết, con mẹ nó còn không thèm để ý đến cô nữa. Người nên tức giận là cô mới đúng, là cô mới đúng!
Cố Kiều bực bội đến mức ăn một mạch hai cái bánh bao nhân rau, một cái bánh nhân đậu, hai chiếc sủi cảo, còn thêm một cốc nước cam ép nữa. Ăn xong bữa sáng, Cố Kiều giúp bà nội Trình rửa bát, sau đó cầm cặp sách, nói: “Tạm biệt bà, con đi trước đây.” Cô nói xong liền thay giày, rồi đóng sập cửa lại.
Trình Chu nghe thấy tiếng đóng cửa, thầm nghĩ cô làm sao thế không biết, vừa vào cửa đã bày ra bộ mặt khó chịu rồi. Lại còn không thèm đợi anh mà đã đi, Trình Chu ủ rũ, cầm cặp sách chạy vọt ra ngoài, ra khỏi nhà cũng lại “sầm” một tiếng, đóng sập cửa lại, khiến cánh cửa rung lên bần bật.
Hai đứa nhóc này hôm nay sao cả thế không biết, tại sao đứa nào cũng hùng hùng hổ hổ hết vậy? Bà nội Trình kiểm tra lại hệ thống an ninh của cánh của, cũng may là vẫn chưa hỏng.
Cố Kiều đi trước, Trình Chu uể oải theo sau. Đây là lần đầu tiên hai người một trước một sau tới trường và luôn giữ khoảng cách mười mấy mét.
Dáng người cô vốn dĩ đã nhỏ nhắn, lại đeo chiếc ba lô to xụ, mái tóc đen khỏe mạnh tung bay theo gió, khi đi trên con đường lát những phiến đá xanh, cô thường thích chụm chân lại rồi nhảy theo từng ô vuông.
Trình Chu đi phía sau, một tay xách cặp sách, tùy ý khoác trên vai, cánh tay bị thương buông thõng, đút vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước. Mặc dù hôm qua đã xử đám Mao Lục một trận, khiến mỗi tên cũng phải dăm ba ngày mới ngồi được dậy, nhưng vẫn cần đề phòng bất trắc. Anh phải để cô trong tầm mắt, mới có thể yên tâm.
Cố Kiều nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt để ý thấy Trình Chu đang đi theo mình, trong lòng cảm thấy bớt giận hơn một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ bỏ qua cho lỗi lầm vì anh đã bày ra bản mặt cau có với cô khi nãy, còn việc hút thuốc cộng với chơi ở nơi chỉ có đàn ông mới có thể tới thì tạm thời chưa thể bỏ qua.
Cô sờ sờ vào túi, bên trong là món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho anh, một cây bút Parker có giá hai trăm tệ!
Triệu Hà từ phía sau đuổi tới, khoác tay lên vai Trình Chu: “Sinh nhật vui vẻ nhé người anh em, đây là quà sinh nhật mà tôi chuẩn bị cho cậu, chính là một nụ hôn nồng cháy.”
Cậu nói xong liền muốn tiến tới hôn. Đôi môi bóng loáng vẫn còn dính vụn lòng đỏ trứng gà, suýt chút nữa khiến Trình Chu buồn nôn.
Anh không nói nên lời, liếc nhìn Triệu Hà: “Biến.”
Triệu Hà sờ sờ khóe miệng mình, mỉm cười nói: “Chê đàn ông, vậy có khi nào muốn phụ nữ hay không?”
Triệu Hà vừa nói, Trình Chu liền nâng mắt nhìn đến cô gái trước mặt, nhớ tới cảm giác còn đọng lại khi chạm vào đôi môi cô tối qua, lòng anh lại bắt đầu căng thẳng, liền nhấc chân quay sang đá cho Triệu Hà một cái: “Nói nhăng nói cuội cái gì thế hả, có biến nhanh không thì bảo?”
Triệu Hà he he cười, rồi chạy lên phía trước vài bước, đuổi kịp Cố Kiều. Trình Chu theo sau, nhìn hai người trước mặt đang cười nói vui vẻ, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của cô, như gà mái mẹ đang đẻ trứng, con mẹ nó, chẳng dễ nghe chút nào. Bày ra bộ mặt nhăn nhó với anh, rồi lại cười đùa với người khác như vậy, có phải cô muốn chết rồi hay không? Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật anh cơ mà, đến một câu chúc mừng sinh nhật cô cũng không nói với anh. Ngay cả Triệu Hà cũng chúc anh rồi, vậy mà cô nhóc anh chăm sóc từ nhỏ lại chẳng thèm đả động tới. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
“Kiều Kiều, cậu với Trình Chu cãi nhau à, sao không đợi cậu ấy cùng đi?” Triệu Hà quay đầu lại nhìn Trình Chu một cái, hỏi.
“Ừm, anh ấy hút thuốc, lại còn tới chơi ở nơi mà chỉ đàn ông mới có thể tới.” Cố Kiều bực tức đáp.
“Mẹ, chơi trò gì kích thích vậy mà lại không rủ tớ đi cùng.” Triệu Hà càng tức giận hơn.
“Không phải tối qua hai người đi cùng nhau sao?” Cố Kiều cau mày: “Rốt cuộc mấy người đã chơi cái gì vậy?”
Cuối cùng Triệu Hà cũng hiểu Cố Kiều đang nói đến điều gì, nhưng Trình Chu đã dặn việc xảy ra tối qua, tuyệt đối không được phép tiết lộ với Cố Kiều. Cậu quay đầu lại liếc nhìn Trình chu đang lạc lõng phía sau, ánh nắng ban mai kéo dài bóng anh trên mặt đất, trông thực sự cô đơn, vô cùng đáng thương.
“Nhìn anh ấy làm gì, mau nói đi, tối qua mấy người đã chơi cái gì?” Cố Kiều tiến lại gần vai Triệu Hà, nhỏ giọng nói: “Bí mật, tớ đảm bảo không nói với người khác đâu.”
Một tia xấu xa hiện lên trong mắt Triệu Hà, cậu ấy nghiêng mặt qua, nhỏ giọng nói: “À, nơi mà chỉ đàn ông mới đến được ấy hả, khá kích thích, cần đổ môi, cần dùng sức.” Sau khi nói, cậu ấy còn nhìn Cố Kiều bằng ánh mắt “cậu hiểu mà”.
Chẳng phải là đánh nhau hay sao, kích thích, cần đổ mồ hôi, cần dùng sức.
Cố Kiều tức giận tới mức quay ngoắt đầu lại, nhìn Trình Chu bằng ánh mắt hung tợn, sao anh có thể như vậy được chứ, không thèm để ý tới anh nữa. Cô đeo cặp sách, vùng vằng đi về phía trước, thực sự không muốn đi cùng anh thêm một giây một phút nào nữa, phải cách xa anh một chút, càng xa càng tốt.
Ánh mắt Trình Chu luôn nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa Cố Kiều và Triệu Hà. Vừa rồi cô đã dán sát vào người Triệu Hà để nói chuyện, vậy thì Triệu Hà không thể không cảm nhận được sự mềm mại đó của cô. Mẹ kiếp, mẹ nó, chắc chắn là cảm nhận được rồi, nhìn nụ cười đê tiện của cậu ấy mà xem kìa.
Trình Chu chạy lên phía trước, giơ chân đạp cho Triệu Hà một cái, Triệu Hà chạy vọt lên hai bước: “Ô hô, cái đồ tàn tật nhà cậu sao vẫn còn linh hoạt thế hả?”
“Nói ai tàn tật thế hả? Nói ai?”
……
Đến lớp học, Cố Kiều nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đang soi gương, còn không ngừng tủm tỉm cười.
“Mùa xuân còn chưa tới, sao lại phát tình rồi thế này?” Cố Kiều ngồi xuống, lấy cuốn sách ra khỏi cặp.
Lộ Nhiễm vừa nói với Cố Kiều vừa nhìn vào gương: “Hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển tới, nghe nói rất đẹp trai. À, mặc dù tớ đã là người của Trình Chu rồi, những cũng không ngại việc người con trai khác trúng tiếng sét ái tình với tớ, nếu như vậy, Trình Chu sẽ càng thêm yêu thương và trân trọng tớ hơn.”
Cô ấy lại khẽ mỉm cười, nói thêm: “Đàn ông ấy mà, nếu cậu không kích thích người ta một chút, thì người ta sẽ chẳng thể biết được bản thân mình yêu cậu bao nhiêu.”
Cố Kiều cảm thấy câu nói này của Lộ Nhiễm rất có lý, vì vậy cô liền cướp chiếc gương trên tay Lộ Nhiễm.
Lộ Nhiễm nhìn mái tóc của Cố Kiều, rồi thở dài một tiếng: “Cậu có soi thế soi nữa cũng vô dụng, cái cậu phải sửa chính là kiểu tóc của cậu kia kìa bạn thân yêu của tớ ạ, haizz, không phải cậu cũng nhắm vào bạn nam sắp chuyển vào lớp mình đó chứ?”
Trình Chu vừa ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn thấy Cố Kiều đang nhìn vào gương ngắm trái ngắm phải. Lộ Nhiễm đang nói cái gì thế? Cố Kiều nhắm trúng nam sinh sắp chuyển vào lớp?
“Soi cái gì mà soi, xấu chết đi được.” Trình Chu giật lấy chiếc gương trong tay Cố Kiều ném lại cho Lộ Nhiễm.
Vẻ mặt anh hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn nào, đôi mắt hoa đào trời sinh ẩn tình không tia ấm áp, khi nhìn người khác còn đem theo vẻ lạnh lùng.
Á, hot boy trường thật là cool, không hổ là người đàn ông cô ấy yêu say đắm, Lộ Nhiễm cầm chiếc gương nhỏ trong tay, âm thầm đưa lên mặt xoa xoa. Học sinh mới chuyển tới hay gì đó, thôi dẹp sang một bên luôn đi.
Cố Kiều quay đầu liếc nhìn Trình Chu một cái, người này sao thế này, làm cái gì mà nổi giận đùng đùng như vậy, một người vừa hút thuốc lại vừa chơi trò mà chỉ đàn ông mới được chơi thì làm gì có tư cách để mà tức giận. Cố Kiều vùng vằng ném cặp sách của mình vào ngăn kéo, “bộp” một tiếng, xem ra vô cùng tức giận.
Trình Chu nhướng mi, cô làm sao thế? Thực sự nhìn trúng cái tên sắp chuyển tới rồi sao? Học sinh ở độ tuổi này chẳng lẽ không nên đặt việc học hành lên hàng đầu chắc? Yêu đương sớm thực sự nguy hiểm đấy có biết không? Dám hẹn hò với người khác, có phải cô muốn chết rồi không?
Chuông vào giờ học vang lên, lão Kim bước vào lớp, phía sau còn có thêm một người.
Trình Chu ngồi bên bàn ăn, trông thấy Cố Kiều bước vào, ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi bóng hồng của cô, có lẽ cô mới tô son, khiến nó như được phủ một lớp nước mịn mượt. Nghĩ đến đêm qua, một cảm giác hổ thẹn không thể giải thích đan xen sự cáu kinh đột nhiên dâng lên trong lòng. Anh luôn coi cô như em gái, ít nhất là trái tim anh luôn cho là như vậy. Vậy mà lại làm loại chuyện đó với em gái mình, thì có khác gì loài cầm thú.
Trình Chu nghiêng đầu sang một bên, cũng không buồn nhìn cô, cứ thế cầm cốc sữa trên bàn, uống một hơi hết sạch, sau đó quay người vào phòng mình, “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
“Tính nết kiểu gì thế, uống nhầm thuốc rồi đấy à?” Bà nội Trình đứng trong bếp quay đầu lại nói: “Cố Kiều con ngồi đi, có muốn ăn bánh bao nhân nấm hương và rau không?”
“Cảm ơn bà ạ.” Cố Kiều mỉm cười với bà nội Trình đồng thời ngồi xuống.
Cô quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Trình Chu một cái, mới sáng sớm ngày ra, anh nhăn nhó mặt mày cho ai xem không biết, con mẹ nó còn không thèm để ý đến cô nữa. Người nên tức giận là cô mới đúng, là cô mới đúng!
Cố Kiều bực bội đến mức ăn một mạch hai cái bánh bao nhân rau, một cái bánh nhân đậu, hai chiếc sủi cảo, còn thêm một cốc nước cam ép nữa. Ăn xong bữa sáng, Cố Kiều giúp bà nội Trình rửa bát, sau đó cầm cặp sách, nói: “Tạm biệt bà, con đi trước đây.” Cô nói xong liền thay giày, rồi đóng sập cửa lại.
Trình Chu nghe thấy tiếng đóng cửa, thầm nghĩ cô làm sao thế không biết, vừa vào cửa đã bày ra bộ mặt khó chịu rồi. Lại còn không thèm đợi anh mà đã đi, Trình Chu ủ rũ, cầm cặp sách chạy vọt ra ngoài, ra khỏi nhà cũng lại “sầm” một tiếng, đóng sập cửa lại, khiến cánh cửa rung lên bần bật.
Hai đứa nhóc này hôm nay sao cả thế không biết, tại sao đứa nào cũng hùng hùng hổ hổ hết vậy? Bà nội Trình kiểm tra lại hệ thống an ninh của cánh của, cũng may là vẫn chưa hỏng.
Cố Kiều đi trước, Trình Chu uể oải theo sau. Đây là lần đầu tiên hai người một trước một sau tới trường và luôn giữ khoảng cách mười mấy mét.
Dáng người cô vốn dĩ đã nhỏ nhắn, lại đeo chiếc ba lô to xụ, mái tóc đen khỏe mạnh tung bay theo gió, khi đi trên con đường lát những phiến đá xanh, cô thường thích chụm chân lại rồi nhảy theo từng ô vuông.
Trình Chu đi phía sau, một tay xách cặp sách, tùy ý khoác trên vai, cánh tay bị thương buông thõng, đút vào túi quần, mắt nhìn thẳng về phía trước. Mặc dù hôm qua đã xử đám Mao Lục một trận, khiến mỗi tên cũng phải dăm ba ngày mới ngồi được dậy, nhưng vẫn cần đề phòng bất trắc. Anh phải để cô trong tầm mắt, mới có thể yên tâm.
Cố Kiều nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt để ý thấy Trình Chu đang đi theo mình, trong lòng cảm thấy bớt giận hơn một chút, nhưng cùng lắm cũng chỉ bỏ qua cho lỗi lầm vì anh đã bày ra bản mặt cau có với cô khi nãy, còn việc hút thuốc cộng với chơi ở nơi chỉ có đàn ông mới có thể tới thì tạm thời chưa thể bỏ qua.
Cô sờ sờ vào túi, bên trong là món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho anh, một cây bút Parker có giá hai trăm tệ!
Triệu Hà từ phía sau đuổi tới, khoác tay lên vai Trình Chu: “Sinh nhật vui vẻ nhé người anh em, đây là quà sinh nhật mà tôi chuẩn bị cho cậu, chính là một nụ hôn nồng cháy.”
Cậu nói xong liền muốn tiến tới hôn. Đôi môi bóng loáng vẫn còn dính vụn lòng đỏ trứng gà, suýt chút nữa khiến Trình Chu buồn nôn.
Anh không nói nên lời, liếc nhìn Triệu Hà: “Biến.”
Triệu Hà sờ sờ khóe miệng mình, mỉm cười nói: “Chê đàn ông, vậy có khi nào muốn phụ nữ hay không?”
Triệu Hà vừa nói, Trình Chu liền nâng mắt nhìn đến cô gái trước mặt, nhớ tới cảm giác còn đọng lại khi chạm vào đôi môi cô tối qua, lòng anh lại bắt đầu căng thẳng, liền nhấc chân quay sang đá cho Triệu Hà một cái: “Nói nhăng nói cuội cái gì thế hả, có biến nhanh không thì bảo?”
Triệu Hà he he cười, rồi chạy lên phía trước vài bước, đuổi kịp Cố Kiều. Trình Chu theo sau, nhìn hai người trước mặt đang cười nói vui vẻ, từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười của cô, như gà mái mẹ đang đẻ trứng, con mẹ nó, chẳng dễ nghe chút nào. Bày ra bộ mặt nhăn nhó với anh, rồi lại cười đùa với người khác như vậy, có phải cô muốn chết rồi hay không? Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật anh cơ mà, đến một câu chúc mừng sinh nhật cô cũng không nói với anh. Ngay cả Triệu Hà cũng chúc anh rồi, vậy mà cô nhóc anh chăm sóc từ nhỏ lại chẳng thèm đả động tới. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
“Kiều Kiều, cậu với Trình Chu cãi nhau à, sao không đợi cậu ấy cùng đi?” Triệu Hà quay đầu lại nhìn Trình Chu một cái, hỏi.
“Ừm, anh ấy hút thuốc, lại còn tới chơi ở nơi mà chỉ đàn ông mới có thể tới.” Cố Kiều bực tức đáp.
“Mẹ, chơi trò gì kích thích vậy mà lại không rủ tớ đi cùng.” Triệu Hà càng tức giận hơn.
“Không phải tối qua hai người đi cùng nhau sao?” Cố Kiều cau mày: “Rốt cuộc mấy người đã chơi cái gì vậy?”
Cuối cùng Triệu Hà cũng hiểu Cố Kiều đang nói đến điều gì, nhưng Trình Chu đã dặn việc xảy ra tối qua, tuyệt đối không được phép tiết lộ với Cố Kiều. Cậu quay đầu lại liếc nhìn Trình chu đang lạc lõng phía sau, ánh nắng ban mai kéo dài bóng anh trên mặt đất, trông thực sự cô đơn, vô cùng đáng thương.
“Nhìn anh ấy làm gì, mau nói đi, tối qua mấy người đã chơi cái gì?” Cố Kiều tiến lại gần vai Triệu Hà, nhỏ giọng nói: “Bí mật, tớ đảm bảo không nói với người khác đâu.”
Một tia xấu xa hiện lên trong mắt Triệu Hà, cậu ấy nghiêng mặt qua, nhỏ giọng nói: “À, nơi mà chỉ đàn ông mới đến được ấy hả, khá kích thích, cần đổ môi, cần dùng sức.” Sau khi nói, cậu ấy còn nhìn Cố Kiều bằng ánh mắt “cậu hiểu mà”.
Chẳng phải là đánh nhau hay sao, kích thích, cần đổ mồ hôi, cần dùng sức.
Cố Kiều tức giận tới mức quay ngoắt đầu lại, nhìn Trình Chu bằng ánh mắt hung tợn, sao anh có thể như vậy được chứ, không thèm để ý tới anh nữa. Cô đeo cặp sách, vùng vằng đi về phía trước, thực sự không muốn đi cùng anh thêm một giây một phút nào nữa, phải cách xa anh một chút, càng xa càng tốt.
Ánh mắt Trình Chu luôn nhìn chằm chằm vào khoảng cách giữa Cố Kiều và Triệu Hà. Vừa rồi cô đã dán sát vào người Triệu Hà để nói chuyện, vậy thì Triệu Hà không thể không cảm nhận được sự mềm mại đó của cô. Mẹ kiếp, mẹ nó, chắc chắn là cảm nhận được rồi, nhìn nụ cười đê tiện của cậu ấy mà xem kìa.
Trình Chu chạy lên phía trước, giơ chân đạp cho Triệu Hà một cái, Triệu Hà chạy vọt lên hai bước: “Ô hô, cái đồ tàn tật nhà cậu sao vẫn còn linh hoạt thế hả?”
“Nói ai tàn tật thế hả? Nói ai?”
……
Đến lớp học, Cố Kiều nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đang soi gương, còn không ngừng tủm tỉm cười.
“Mùa xuân còn chưa tới, sao lại phát tình rồi thế này?” Cố Kiều ngồi xuống, lấy cuốn sách ra khỏi cặp.
Lộ Nhiễm vừa nói với Cố Kiều vừa nhìn vào gương: “Hôm nay lớp mình có học sinh mới chuyển tới, nghe nói rất đẹp trai. À, mặc dù tớ đã là người của Trình Chu rồi, những cũng không ngại việc người con trai khác trúng tiếng sét ái tình với tớ, nếu như vậy, Trình Chu sẽ càng thêm yêu thương và trân trọng tớ hơn.”
Cô ấy lại khẽ mỉm cười, nói thêm: “Đàn ông ấy mà, nếu cậu không kích thích người ta một chút, thì người ta sẽ chẳng thể biết được bản thân mình yêu cậu bao nhiêu.”
Cố Kiều cảm thấy câu nói này của Lộ Nhiễm rất có lý, vì vậy cô liền cướp chiếc gương trên tay Lộ Nhiễm.
Lộ Nhiễm nhìn mái tóc của Cố Kiều, rồi thở dài một tiếng: “Cậu có soi thế soi nữa cũng vô dụng, cái cậu phải sửa chính là kiểu tóc của cậu kia kìa bạn thân yêu của tớ ạ, haizz, không phải cậu cũng nhắm vào bạn nam sắp chuyển vào lớp mình đó chứ?”
Trình Chu vừa ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn thấy Cố Kiều đang nhìn vào gương ngắm trái ngắm phải. Lộ Nhiễm đang nói cái gì thế? Cố Kiều nhắm trúng nam sinh sắp chuyển vào lớp?
“Soi cái gì mà soi, xấu chết đi được.” Trình Chu giật lấy chiếc gương trong tay Cố Kiều ném lại cho Lộ Nhiễm.
Vẻ mặt anh hoàn toàn chẳng có chút kiên nhẫn nào, đôi mắt hoa đào trời sinh ẩn tình không tia ấm áp, khi nhìn người khác còn đem theo vẻ lạnh lùng.
Á, hot boy trường thật là cool, không hổ là người đàn ông cô ấy yêu say đắm, Lộ Nhiễm cầm chiếc gương nhỏ trong tay, âm thầm đưa lên mặt xoa xoa. Học sinh mới chuyển tới hay gì đó, thôi dẹp sang một bên luôn đi.
Cố Kiều quay đầu liếc nhìn Trình Chu một cái, người này sao thế này, làm cái gì mà nổi giận đùng đùng như vậy, một người vừa hút thuốc lại vừa chơi trò mà chỉ đàn ông mới được chơi thì làm gì có tư cách để mà tức giận. Cố Kiều vùng vằng ném cặp sách của mình vào ngăn kéo, “bộp” một tiếng, xem ra vô cùng tức giận.
Trình Chu nhướng mi, cô làm sao thế? Thực sự nhìn trúng cái tên sắp chuyển tới rồi sao? Học sinh ở độ tuổi này chẳng lẽ không nên đặt việc học hành lên hàng đầu chắc? Yêu đương sớm thực sự nguy hiểm đấy có biết không? Dám hẹn hò với người khác, có phải cô muốn chết rồi không?
Chuông vào giờ học vang lên, lão Kim bước vào lớp, phía sau còn có thêm một người.
Danh sách chương